Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 359: Thiên Thần Thiết






Tôn Lập đi ra, ném hai phong thú linh hoàn xuống: "A Cổ Long và Bác Nhĩ Hãn do mỗ bắt."
Y nói bằng ngôn ngữ yêu tộc.
Thấy phong thú linh hoàn, ba mươi yêu tộc dũng sĩ nổi giận: "Nhân tộc đáng chết dám làm nhục dũng sĩ Dạ Khiếu bộ lạc!"
Cự yêu Ma Lặc Đinh quỳ dưới nhuyễn kiệu, tay trái đấm ngực: "Vương thượng, xin cho Ma Lặc Đinh xuất chiến, vi bộ lạc rửa sạch sỉ nhục!"
"Rửa sạch sỉ nhục!"
"Rửa sạch sỉ nhục!"
"Rửa sạch sỉ nhục!"
Cả sáu mươi bốn yêu tộc dưới nhuyễn kiệu cũng nổi giận, đấm ngực hô to.
Phong Bảo Bảo khẽ lắc đầu: "Ngậm miệng! Ma Lặc Đinh lui xuống!"
"Vương thượng..."
Đôi mắt phong tình vạn chủng đó bắn ra lưỡng đạo hàn mang lăng lệ như kiếm, Ma Lặc Đinh run lên: "Thuộc hạ ngu xuẩn, vương thượng thứ tội."
Phong Bảo Bảo nhìn Tôn Lập: "Các hạ biết ngôn ngữ yêu tộc? Nhân tộc từ khi nào có người nguyện ý học tập thứ này nhỉ."
Tôn Lập nhíu mày, gã tiếp xúc với yêu tộc không lâu nhưng nhận ra, nhân tộc trong mắt yêu tộc đều nhát gan, giảo hoạt, tham lam.
"Các hạ không cần biết, tộc nhân ở đây, các hạ có gì để chuộc?"

Là linh cấu sư, Tôn Lập không bao giờ hiềm kho nguyên liệu quá phong phú.
Thả A Cổ Long thì gã không quan tâm, yêu tộc mạnh mẽ nhưng không phải đối thủ. Kể cả Phong Bảo Bảo thì một phát chí tôn cấp Thiên môn long pháo là xong.
Phong Bảo Bảo hiển nhiên phẫn nộ vì Tôn Lập phong ấn dũng sĩ của bộ lạc vào phong thú linh hoàn, gương mặt trắng ngần hơi đỏ lên: "Tại hạ vội vàng nên không mang nhiều bảo vật, chỉ có đôi Cửu kỳ lộc ngọc giác này." Đoạn đôi hồng sắc lộc giác như ngọc xuất hiện trong tay, ném về phía Tôn Lập.
Cửu kỳ lộc là linh thú hiếm có, tuy chỉ tam phẩm nhưng sừng là nguyên liệu tuyệt hảo để luyện chế linh đơn bồi nguyên cố bản. Các đại môn phái để tăng tiến căn cơ ôn hạ đệ tử thường luyện chế trúc cơ linh đơn, nếu cho thêm Cửu kỳ lộc ngọc giác, hiệu quả sẽ gấp ba lần!
Đôi sừng ngọc này có thể được vào kho chữ Thiên trong Ô Hoàn hoàng thất bảo khố.
Tôn Lập vung Bá vương chưởng nắm lấy cái sừng, trong đó chứa bảy đạo yêu lực, bị hóa thành vô hình. Phong Bảo Bảo hơi biến sắc, đấy là sát chiêu "Thất hoàn việt" trong đại yêu chân kinh của Dạ Khiếu bộ lạc bí truyền. Nàng ta mà không chuẩn bị cũng cuống lên khi tiếp xúc chiêu này.
Tôn Lập dễ dàng hóa giải, hiển nhiên thực lực hơn xa.
Tôn Lập khẽ lắc đầu: "Nữ nhân. Dù thông minh, cũng là tự tác thông minh."
Phong Bảo Bảo bốc hỏa, nén giận: "Các hạ, vừa ý chưa?"
Tôn Lập cho sừng ngọc vào trữ vật không gian rồi lắc đầu: "Vốn đủ rồi nhưng các hạ không nên giờ trò, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của mỗ, cần thêm bồi thường."
Trán Phong Bảo Bảo có ám sắc huyết quản hơi giần giật, nhìn phong thú linh hoàn, móc một vật từ trữ vật không gian ra: "Đây là cửu chỉ đằng xà đích bì, giá trị không kém sừng Sửu kỳ lộc, đủ rồi chứ?"
Tôn Lập cười cười đón lấy, không nhìn mà nhét vào trữ vật không gian: "Thế còn được."
Gã ném phong thú linh hoàn, A Cổ Long và Bác Nhĩ Hãn rơi xuống bãi cát trước mặt Phong Bảo Bảo.
"Được rồi, xong xuôi, cáo từ."
Tôn Lập vòng tay quay về rừng.
A Cổ Long tỉnh lại, bị ném vào phong thú linh hoàn vốn là sỉ nhục lớn nhất, lại nghe Tôn Lập coi mình thành “hàng hóa” thì nổi giận: "Khốn kiếp..." Định lao vào trong rừng.
"Ngu xuẩn, không cút về hả!" Phong Bảo Bảo quát, A Cổ Long run lên. Y không sợ Thiện Túc, không sợ đại tế ti, chỉ sợ Phong Bảo Bảo như hổ.
Bác Nhĩ Hãn càng tệ, thấy Phong Bảo Bảo là ngoan ngoãn quỳ.
A Cổ Long quỳ phịch xuống, đến dưới nhuyễn kiệu thì định quỳ mà bò lên hôn giày Phong Bảo Bảo: "Vương thượng..."
"Cốp!"
A Cổ Long rơi xuống bãi cát, Phong Bảo Bảo giơ tay, trong sáu mươi bốn yêu tộc đã có kẻ mang roi da tới.
Phong Bảo Bảo ném ra.
Một người khác vội bưng lấy tứ lăng thiết tiên.
Phong Bảo Bảo quật liên tục vào A Cổ Long, y không dám tránh, để cho Phong Bảo Bảo giáo huấn, thoáng sau thê thảm vô cùng.
Bác Nhĩ Hãn quỳ cạnh đó run như cầy sấy.
"Ngươi có biết vì sao ta đánh ngươi?"
A Cổ Long dập đầu: "A Cổ Long làm mất mặt Dạ Khiếu bộ lạc!"
"Đánh rắm!" Phong Bảo Bảo mắng: "Ngươi tưởng đến đây tìm ra Thiên thần thiết, luyện chế pháp khí, chúng ta sẽ đoạt lại được Cổ Cương Tuyền?"
A Cổ Long ngẩn người: "Lẽ nào không phải?"
"Xưa nay có bao nhiêu yêu tộc anh hào vào hung hải nhưng mấy ai mang được Thiên thần thiết về? A Cổ Long ngươi là bộ lạc đệ tam dũng sĩ, Bác Nhĩ Hãn là đệ ngũ dũng sĩ, các ngươi chết ở đây tất chiến lực của bộ lạc giảm nhiều, chúng ta vốn nguy ngập, giờ càng không chống nổi Cổ Sơn thị. Các ngươi chết không chỉ là việc cá nhân, ngươi vô trách nhiệm như thế nên mới bị ta đánh!"
"A..." A Cổ Long đích xác không nghĩ nhiều thế, bị Phong Bảo mắng thì á khẩu rồi lạy: "Xin vương thượng trách phạt!"
Phong Bảo Bảo mắng một hồi thì trút giận, còn thế nào được nữa? Đành thở dài, ném thiết tiên đi, một yêu tộc vội đón lấy.
Phong Bảo Bảo vẩy tay quay về nhuyễn kiệu: "Vayatj thì tìm đi, hi vọng trời thương Dạ Khiếu, hai tên ngốc các ngươi mau lập công!"
"Vâng."
Bọn Tôn Lập nghi hoặc: Cổ Cương Tuyền? Thiên thần thiết? Là gì nhỉ?
La Hoàn không đáp mà hỏi: "Các ngươi muốn về Đại Tùy. Yêu tộc có khi giúp được, yêu tộc đại tế ti có một môn truyền thừa thần bí, Thông u chi hồn, có thể dự đoán tương lai."
Tôn Lập nhìn yêu tộc với vẻ suy nghĩ.
"Tôn Lập, đi thôi." Sùng Dần gọi. Chúng nhân cùng y quay về chỗ Cửu đế mông đồng rơi xuống. Giang Sĩ Ngọc và Sùng Bá hợp lực nhấc Cửu đế mông đồng lên, đi xa yêu tộc.
Giang Sĩ Ngọc trầm mặc, chỉ biết xuất lực.
Đến tối, trên đại thuyền vang tiếng yêu tộc kêu liên miên bất tuyệt. Cuồng dã, hào hùng, nguyên thủy mà dã man. Giang Sĩ Ngọc ngồi ngây ra, Tôn Lập đã ngủ lại mở mắt, thấy ngực Giang Sĩ Ngọc rực đạo đạo xích hoàng sắc linh quang, tựa hồ đáp lại lời gọi mời đầy dã tính đó!
Gã thở dài, đến ngồi cạnh y, vỗ vai: "Ngươi cũng tu luyện yêu tộc công pháp, năm xưa là ta bức ngươi, ngươi vẫn là ngươi!"
Giang Sĩ Ngọc cười khổ, linh quang trên ngực ẩn đi: "Ta biết... Có lúc khó tránh hoài nghi bản thân, cần người khác giúp."
Tôn Lập chợt sờ cằm cười: "Ta thắc mắc là nếu ngươi yêu hóa trước mặt yêu tộc thì họ sẽ thế nào?"
Giang Sĩ Ngọc bất ngờ: "Sao hả, lẽ nào chúng ta sẽ tiếp xúc với họ?"
Tôn Lập gật đầu.

Thông u chi hồn là vốn của yêu tộc đại tế ti, phải chọn yêu tộc có thể chất đặc thù mới có thể tu luyện, La Hoàn và Võ Diệu biết tu luyện chi pháp, truyền cho Tôn Lập cũng vô dụng. Trừ phi gã tu luyện thành "Tinh hà bản ngã”, diễn hóa ra thân thể yêu tộc.
Giang Sĩ Ngọc là bán yêu thì càng không phải nói.
Thông u chi hồn là bí thuật “nối” với tương lai, mỗi khi yêu tộc bộ lạc có việc không quyết đinh được sẽ nhờ đại tế ti thi triển.
Thông u chi hồn có thể “nhắc trước” một cách mù mờ, đại tế ti đẳng cấp càng cao, Thông u chi hồn tu luyện càng cao thâm, nhắc nhở càng rõ.
Bất quá sau nhiều năm như thế, Thông u chi hồn còn truyền thừa trong yêu tộc không thì khó nói.
Từ Đồ Tô về Đại Tùy bằng cách nào - - Tôn Lập không gửi hết hi vọng vào Thông u chi hồn nhưng đấy là manh mối duy nhất bây giờ.
...
Vầng dương soi sáng, ánh nắng ngoài biển càng gắt.
Cự yêu Ma Lặc Đinh giơ cốt chùy đập tan một tảng đá ba trượng, yêu tộc phía sau cùng động thủ, dọn dẹp sạch sẽ, vẫn là ám hạt sắc nham thạch, chúng nhân thất vọng.
Phong Bảo Bảo ngồi trên nhuyễn kiệu, mười phần khẩn trương.
"Vương thượng, vẫn không có." Bác Nhĩ Hãn cực kỳ thất vọng, đã rời bộ lạc một tháng rồi! Tuy Phong Bảo Bảo có sắp xếp nhưng bị Cổ Sơn thị nhân cơ hồi thì bộ lạc không thể chống nổi!
Ở thêm một ngày, bộ lạc thêm nguy hiểm!
Phong Bảo Bảo xua xua tay: "Tìm tiếp."
"Vâng!"
Ma Lặc Đinh và A Cổ Long tiếp tục đào, khu vực này thủng lỗ chỗ, mấy hôm nay họ gần như lật tung cả hòn đảo mà không tìm thấy Thiên thần thiết trong truyền thuyết.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.