Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 353: Thao Thiết Đỉnh






"Nhị vị, nên giải thích chứ?"
Tôn Lập ngữ khí gây sự.
Võ Diệu cười ha hả: "Giải thích gì hả? Bọn ta giúp ngươi có đại cơ duyên, còn không mau cảm tạ! Đây là một trong cửu đỉnh, ngươi gần như hoàn toàn khống chế thần khí này, sau này thế giới này là thiên hạ của ngươi, ha ha ha!"
Tôn Lập chụp lấy lý lẽ: "Gần như? Gần như! Võ tổ, lão nhân gia có ý gì hả? Tiểu tử trả giá như thế mà còn không thể khống chế đại đỉnh?"
"Hắc hắc!" Võ Diệu cười nhạt: "Tiểu tử, tri túc đi, đấy là thần, thần khí a, đâu dễ khống chế? Ngươi thế này là vận thế nghịch thiên rồi."
Tôn Lập hỏi: "Còn gì chưa không chế được? Không thể điều khiển thần khí đối địch? Có phải vẫn chỉ coi như mai rùa che thân?"
Tôn Lập hỏi một chuỗi, Võ Diệu chưa đáp thì đại đỉnh đã từ từ bay lên.
Tôn Lập: "Ồ, Võ tổ, tiểu tử không để nó bay lên..."
Võ Diệu ho khan: "Chỉ có một điểm không thể khống chế."
Tôn Lập dự cảm không lành: "Là gì hả?"
"Nó... không nghe lời ngươi!"
Tôn Lập phát cuồng: "Cái gì! Không nghe lời thì khống chế thế nào..."
Đại đỉnh chợt có lực hút, Tôn Lập trơ mắt nhìn trữ vật không gian bị mở ra, hơn hai trăm pháp khí chui hết vào đại đỉnh.
Một lúc sau. Đại đỉnh lắc lư, miệng phun ra dòng sáng, pháp khí phòng ngự đều bị nó đưa trở lại trữ vật không gian!
Tôn Lập thở phào, còn may, chỉ là pháp khí không dùng tới.
Nhưng đại đỉnh lắc lư, xoay miệng hướng vào Tôn Lập!
Tôn Lập chợt thấy không ổn: "Lưỡng vị lão tổ, nó làm gì đây!?"
"Vù - - "
Lực hút lại xuất hiện, thanh đồng trường qua, thiên tử đoạn kiếm, huyền thiết cổ kiếm đều bay vào đại đỉnh, Tôn Lập cuống lên: "Không được!"
Gã định cướp lại pháp khí, đại đỉnh tràn ra sức mạnh nhu hòa chặn lại, gã trơ mắt nhìn tất cả biến mất vào đại đỉnh!
"A - - "
Tiếng gào thảm thiết vang tới mây xanh!
"Trả ta đây! Nhổ ra cho ta, đại đỉnh đáng chết..." Tôn Lập tung quyền với đại đỉnh nhưng nó “da dày” quá, chân nhân lão tổ cũng bó tay.
Cứ thế mãi, đại đỉnh vẫn bất động, Tôn Lập muốn khóc mà không có nước mắt: "Lưỡng vị lão tổ, sao lại thế?"
Gã dùng linh thức khống chế đại đỉnh, quả nhiên tiện lợi hơn nhiều, có thể bay lên bay xuống, khá “bay bướm”.
Võ Diệu nói ra một câu không hợp tí nào: "Rất hữu dụng mà..."
"Hữu dụng? Thế mà hữu dụng? Không chịu khống chế? Hiện tại đại đỉnh nối với linh thức của tiểu tử, coi như bản mệnh pháp khí, mà không chịu khống chế thì hữu dụng nỗi gì? Võ tổ lão nhân gia có suy nghĩ không mà nói ra những câu mất đẳng cấp như thế, cả tu chân giới còn ai kỳ hoa hơn tiểu tử nữa không?" Tôn Lập bạo phát, nói liên hồi khiến Võ Diệu nín lặng.
La Hoàn nén cười: "Đồ mỏ nhọn, được rồi, đã biết cảm giác bị nói lải nhải là thế nào hả, ha ha ha!"
Tôn Lập đi quanh đại đỉnh ba vòng, rồi lại ba vòng ngược chiều, sau cùng biết là bó tay, đành thở dài.
"Ai..."
Cúi đầu nhìn tay mình gã nói: "Sau này phải trông vào các ngươi."
Bao nhiêu pháp khí tấn công của gã đều bị đại đỉnh nuốt, nếu Long bì ảnh không được cải tạo thành linh văn trận trang thì cũng khó thoát.
Gã không còn lòng dạ nào tu luyện, đúng lúc đó Cửu đế mông đồng truyền ý niệm tới, gã khẽ điểm, đại đỉnh hóa thành ô quang cỡ hạt gạo chui vào mi tâm.
Dòng linh thức trong xanh chảy dài, đại đỉnh an ổn đáp xuống vũng xoáy.
Đại đỉnh coi như nuốt chửng nửa linh thức của gã, khác nào bản mệnh pháp khí nên thu được vào thể nội.
Xong xuôi, Tôn Lập lên khoang, mặt biển bên ngoài tối om.
Cũng đến chiều rồi, nhưng chưa tối, trời sầm vì thinh không dày đặc mây đen, che kín ánh nắng.
Trong mây đen là đạo đạo lôi quang, mỗi lần sáng lên là chiếu rọi mấy nghìn dặm mặt biển.
Cửu đế mông đồng nhắc Tôn Lập nên ra xem.
Vĩnh hằng hàng đạo hải đồ có ghi chép về hải vực này lài “Ma vân giai”, qua đây là vào vùng nguy hiểm nhất của Vĩnh Một uông dương.
Trước đó, Vĩnh Một uông dương khá "Ôn hòa". Đương nhiên ôn hòa cũng chỉ tương đối, so với Lưu Kim hải thì vẫn trí mệnh.
"Ma vân giai" thường bị bão tố bao trùm, vòi rồng liên tục xảy ra.
Thinh không sét sáng lên cuồng bạo, một tia cũng đủ xé nát xác nhất phẩm linh thú!
Cửu đế mông đồng hiển nhiên hỏi ý Tôn Lập, gã trầm ngâm rồi quyết định bằng linh thức. Cửu đế mông đồng thụt sàn xuống, ba thuyền lâu co vào thân thuyền, một cái mai rùa bao lấy nó, chìm hẳn xuống nước.
Cự thuyền chìm xuống, mặt hiển hình thành một vũng xoáy lớn.
Chìm xuống ba nghìn trượng, bão phía trên không thể ảnh hưởng tới đây.
Cẩn thận một chút và may mắn một chút, không bị sét đánh trúng, không gặp phải vạn niên cổ thú thì sẽ an toàn qua được "Ma vân giai".
Vĩnh hằng hàng đạo thể hiện rõ giá trị, chỉ cần tuân theo là tránh được nguy hiểm.
Từ lúc vào Vĩnh Một uông dương, vì ngồi trên Cửu đế mông đồng, Tôn Lập tựa hồ không thấy đại dương đáng sợ này có gì hung hiểm, Thủy nguyên ma ngư cũng bị gã giết gọn.
Từ “Ma vân giai”, Tôn Lập hiểu vì sao Vĩnh Một uông dương có thể phong bế Ô Hoàn tu sĩ bao năm nay.
Vĩnh hằng hàng đạo có phát hiện một khe nhỏ an toàn nhất tại hải vực nguy hiểm này, Cửu đế mông đồng “chui” qua đó.
Tại “Ma vân giai”, gần như không có linh thú nhưng cách mặt biển nghìn trượng thì khá nhiều, sống được ở đây thì là cường giả trong số nhị phẩm linh thú.
Cửu đế mông đồng chìm xuống ba nghìn trượng, trên đầu thường có nhất phẩm linh thú bơi qua, dù cỡ Bá vương long ngạc thì cũng thường thấy.
Mấy lần Cửu đế mông đồng lách quá lãnh địa hai vạn niên cổ thú như núi, gã tận mắt thấy Bá vương long ngạc vô tình vào lãnh địa của một thâm hải cự thú, tức thì cả nghìn xúc tu thò lên kéo xuống, Bá vương long ngạc tức thì mất tích!
Vạn niên cổ thú này ở đáy biển cũng rất hiếm.
Qua khỏi Ma vân giai, Vĩnh Một uông dương càng đáng sợ.
Nơi này tựa hồ vô hạn, tuy nhị phẩm linh thú, nhất phẩm linh thú có thể sinh tồn, nhưng phải cẩn thận tránh né cường giả có thể lấy mạng bất cứ lúc nào.
Trừ ra, Vĩnh Một uông dương lúc nào cũng có thể xuất hiện thời không phong bạo, không có dấu hiệu gì, ở dưới biển hay trên mặt đều có thể mọc ra hư không phá toái hút lấy tất cả.
Dù vạn niên cổ thú, gặp thời không phong bạo cũng không có sức phản kháng.
Cửu đế mông đồng đến đây, chỉ biết đi theo Vĩnh hằng hàng đạo.
Hải vực này rộng không ngờ, Cửu đế mông đồng tốc độ cực nhanh, một ngày hơn nghìn dặm nhưng thời gian bất tri bất giác qua mất ba tháng, họ vẫn không thấy đất liền - - thậm chí không thấy hòn đảo nào.
Đây là nơi của vạn niên cổ thú, chúng đều ghét đất liền, dù mấy hòn đảo nhỏ cũng bị va tan tành.
Tất cả bế quan, Tôn Lập cũng thế.
Gã đã đạt Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng, “Cửu tinh ngự bản đạo” tu luyện viên mãn, quanh mỗi đại huyệt đều thắp sáng chín ám huyệt. Võ Diệu và La Hoàn truyền thụ pháp quyết “Tinh hà chân giải” thích ứng với Hiền nhân cảnh.
Pháp quyết này là Thái hư chân ngã luyện.
"Trước đây bọn ta bảo “Tinh hà chân giải” là thiên hạ đệ nhất tu hành công pháp, ngươi không thấy rõ..."
Tôn Lập cũng cảm nhận rõ, gã không phải người dung tục, qua tốc độ tu luyện cũng đoán được một bộ công pháp thế nào. Pháp quyết tại mỗi giai đoạn của “Tinh hà chân giải” thì tốc độ ban đầu không nhanh, chỉ thiên về căn cơ. Càng về sau tu luyện càng nhanh.
Gã từ Phàm nhân cảnh đột phá đến Đạo nhân cảnh, từ Đạo nhân cảnh đến Hiền nhân cảnh, tốc độ hơn xa tu sĩ cùng lứa.
Gã nhận ra “Phàm gian nhất thế thiên” và “Cửu tinh ngự bản đạo” chỉ là sắp xếp, uy lực của “Tinh hà chân giải” còn chưa được thể hiện.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.