Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 322: Pháo Đạn Oanh Tạc Nam Đấu Môn






Sùng Dần không định nghe lời Tôn Lập mà định gã nói ra "chúng ta không thể cứ thế mà đi" thì sẽ ngăn cản.
Y hiểu rõ Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai có giở trò gì thì chỉ cẩn ép được Tôn Lập là thiên hạ thái bình.
Tôn Lập thoải mái, điều khiển Lão nha mãng tượng.
Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai mong gã lên tiếng nhưng gã vẫn thản nhiên.
Giang Sĩ Ngọc không nén được: "Tôn Lập, chúng ta bỏ qua cho Nam Đấu môn? Nam Đấu môn không có Ngưu Đức Vũ hay Đào Bạch Ngưng!"
Sùng Dần sầm mặt: "Không thì sao? Ngươi địch nổi Nam Đấu môn?"
Giang Sĩ Ngọc đỏ lựng mặt mày: "Ta lại tìm một bức tượng phân chọc Doãn Dương, không thể cứ thế mà đi được!"
Sùng Dần ngẩn người: "Lại làm tiếc?"
Giang Sĩ Ngọc lúc đó mới nói về việc gây ra ở Kim Dương phái, chúng nhân ôm bụng cười, Tô Phượng Trai cũng cười, toán thiếu niên này thật lạ lùng!
Sùng Dần lắc đầu: "Ngươi... ta phải nói gì đây?"
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình nhíu mày: "Thối chết mất!"
Tô Tiểu Mai hào hứng: "Ngươi làm cách nào chất được ngần ấy phân trâu phân ngựa lại, còn làm thành tượng được?"
Giang Sĩ Ngọc cười hắc hắc: "Không hề đơn giản, dùng băng đống linh phù rồi dùng pháp khí cách không điêu khắc.”
Tô Tiểu Mai thở phào: "Hóa ra vậy, hta còn tưởng ngươi làm bằng tay..."
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình nhẹ lòng hẳn.
"Sao thế được!" Giang Sĩ Ngọc nhảy lên: "Ta mà thế hả!"
Sùng Bá nói chém đinh chặt sắt: "Đúng thế!"
Giang Sĩ Ngọc sợ Sùng Bá nhất nên rụt cổ.
Tô Tiểu Mai lại nhìn Tôn Lập: "Ngươi định thế nào?"

Giang Sĩ Ngọc dỏng tai lên.
Tôn Lập vẩn thản nhiên ngẩn đầu, ra vẻ phong cảnh ngoài xa quá đẹp.
Đông Phương Phù phì cười: "Lập ca lại cố ý trêu Ngọc lang. Thât ra định thế nào thì cứ nói."
Tôn Lập cười hì hì: "Y lại còn ra vẻ thông minh, cả muội cũng nhận ra mà y có biết gì đâu."
Giang Sĩ Ngọc hầm hừ.
Tôn Lập nhìn quan đạo, Lão nha mãng tượng đi qua để lại những hố sâu, sẽ nhanh chóng có quan viên đưa người đến lấp.
"Các vị không thấy hướng đi khác lạ sao?"
Chúng nhân không hiểu. Tô Phượng Trai nhạt giọng: "Hướng này đến Nam Đấu môn. Tôn tiên sinh đúng là mật lớn bằng trời."
Sùng Dần biến sắc: "Đến Nam Đấu môn làm gì?!"
Tôn Lập cười hì hì: "Giảng tập đừng vội, sẽ biết ngay thôi."
Sùng Dần nhướng mày, môi chạm vào nhau, Sùng Bá nghiến răng nói: "Ngươi đừng có lắm mồm như bà già được không?"
Sùng Dần nuốt lời lại, trưng mắt nhìn y rồi rút hồ lô ra uống.
Tôn Lập giơ ngón cái với Sùng Bá thầm khen: Giếm có!
...
Nam Đấu môn chiếm ba quận Nam Vân Hà, Phong Hải, Bạch Sơn, thực lực hùng hậu, tiềm lực càng thâm bất khả trắc. Tổng đà tọa lạc ở Cửu Sa thành, đại thành trứ danh của Nam Ô Hoàn.
Cửu Sa thành phía đông có Cửu Lăng giang. Tây có Hỏa Sa sơn. Tuy tên "Sa sơn" nhưng là dãy núi dài nghìn dặm, cao vút.
Nam Đấu môn độc chiếm góc đông bắc Cửu Sa thành, là chỗ có phong thủy tốt nhất.
Bọn Tôn Lập từ nghìn dặm đã không cưỡi Lão nha mãng tượng, đến đây thì đứng trên Hỏa Sa sơn nhìn xuống, tổng đà Nam Đấu môn chiếm ba phần mười Cửu Sa thành, lầu các san sát, môn nhân đệ tử ra vào liên tục.
Trước tổng đà có quảng trường đá cắm chín cột cờ cao chín trượng, do tiên gia thủ đoạn đặc thù luyện chế thành, chín lá cờ bay phần phật trong gió!
Chín lá cờ cũng là pháp khí, trận pháp bên trong kết hợp bắn ra hai chữ ánh sáng tới mười trượng: Nam Đấu! Cách mấy chục dặm cũng nhìn rõ.
Tôn Lập bảo chúng nhân: "Các vị đợi ở đây, mỗ đi một chút rồi về ngay."
Sùng Dần lạnh lùng, Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai hưng phấn dị thường: "Ngươi định làm gì?"
"Chốc nữa sẽ biết."
Tôn Lập nhảy lên đỉnh núi, mỗi lần mấy trăm trượng, thoáng sau đã đến ngọn núi ngoài Cửu Sa thành.
"AI! Đây là trọng địa của Nam Đấu môn, mau dừng lại để kiểm tra!"
Binh đinh trấn thủ cửa thành quát to.
Tôn Lập lăng không, y phục phần phật như tiên nhân bay lên nóc cửa thành.
Đấy là cửa tây Cửu Sa thành, cửa thành gồm tới bốn tầng, cao ba mươi trượng! Tôn Lập đứng trên tháp canh, binh đinh ở dưới quát nhưng không ai dám xông lên - - tiên nhân giao chiến thì có tiên nhân xử lý, họ xông lên để tự sát chắc?
Nam Đấu môn không hề phản ứng, môn nhân đệ tử vẫn thế. Nam Đấu môn hùng cứ Cửu Sa thành hơn nghìn năm, chưa từng có tu sĩ dám gây sự.
Đột nhiên cuồng phong từ Cửu Lăng giang thổi tới, quét qua Cửu Sa thành, qua quảng trường trước Nam Đấu môn rồi hàng cột cờ gãy gục!
Chín lá cờ rơi xuống, hai chữ "Nam Đấu" tiêu tan.
Môn nhân đệ tử trên quảng trường cả kinh biến sắc, quay về bẩm cáo chưởng môn.
Tôn Lập đứng trên cao, giơ tay phải.
"Bốp, bốp, bốp..."
Tiếng kim loại va nhau, chí tôn cấp Thiên môn long pháo lơ lửng trên không, binh đinh ở dưới thường nghênh đón tiên nhân Nam Đấu môn nên biết ngay không ổn. Vốn đang quát tháo, tất cả co hết vào cửa thành - - pháp khí kia chỉ nhìn là biết uy lực kinh nhân!
"Oành!"
Không khí quanh chí tôn cấp Thiên môn long pháo rực lên ba tầng ánh sáng, quang mang hóa thành đường cong mỹ lệ rót vào tổng đà Nam Đấu môn.
Trận pháp phòng ngự tự khởi động nhưng uy lực chí tôn cấp Thiên môn long pháo cỡ nào? Trận pháp tức thì nát vụn!
Uy lực rải rác của phát pháo đầu tiên rơi vào Nam Đấu môn khiến hơn hai mươi mộc lâu, bảy tám tháp đá đổ gục, hỏa diễm xung thiên.
Sắc mặt Tôn Lập khá khó coi, chí tôn cấp Thiên môn long pháo đẳng cấp cực cao, với tu vi của gã mà sử dụng tất cật lực, gần như vượt cả cực hạn.
Hơi nghỉ rồi gã động tâm niệm. Chí tôn cấp Thiên môn long pháo ngưng tụ tinh quang sáng rực, càng lúc càng lớn rồi bắn ra.
Trong tổng đà Nam Đấu môn có đám mây hình nấm hơn trăm trượng, quang mang đẩy khói đen lên tận mây xanh, nổ tung trong mây trắng khiến nửa góc trời đỏ lửa.
Từng đợt sóng xung kích cùng hỏa quang tản đi tại tổng đà Nam Đấu môn khiến tất cả sụp đổ, môn nhân đệ tử văng đi thổ huyết.
Doãn Dương gầm lên: "Ai dám tới Nam Đấu môn gây chuyện!"
Y lao lên không, nhìn rõ Tôn Lập.
Tôn Lập khẽ mỉm cười. Họng pháo nhắm chuẩn Doãn Dương.
"Ta đây!"
Thanh âm vang vọng thiên địa; vọng khắp Cửu Sa thành; hai chữ giản đơn nhưng khiến Nam Đấu môn phải nghiến răng.
Doãn Dương vội tránh, đã thấy uy lực hai phát pháo vừa rồi, dù y có nhiều bảo vật cũng không dám tiếp trúng là tan xác.
Mấy vị thái thượng trưởng lão gào lên, Tôn Lập thong thả chuyển họng pháo lại, mấy lão đầu tử đang hăng tiết lại ré lên chạy đi, còn nhanh hơn sóc.
"Ha ha ha!" Tôn Lập cười vang, pháo thứ ba bắn ra.
"Oành!"
Đám mây nấm thứ hai dấy lên trong tổng đà, sau ba phát pháo thì Nam Đấu môn biến thành đống ngói nát, nhiều chỗ chứa điển tịch tu hành, vân thạch, đơn dược, pháp khí, linh phù tan tành, mọi thủ đoạn phòng ngự đều không chống nổi chí tôn cấp Thiên môn long pháo - - thiên niên cơ nghiệp bị hủy!
Môn hạ đệ tử tử thương thảm trọng, cao cấp đệ tử tổn thất quá nửa, các trưởng lão tơi tả, không ít người thụ thương.
Tôn Lập bắn ba pháo xong, thân hình lăng không, mũi chân điểm vào chí tôn cấp Thiên môn long pháo ngạo nghễ lướt đi.
Kể cả Doãn Dương, mọi người Nam Đấu môn đều muốn truy kích, lại tin rằng có thể xé xác hung thủ!
Nhưng ai cũng thấy chí tôn cấp Thiên môn long pháo còn tinh mang ngưng tụ.
Dù ai cũng biết tu vi của Tôn Lập không đủ điều khiển siêu cấp pháp khí này lâu, tinh mang là cực hạn, sau phát thứ tư, gã sẽ hư thoát, nhưng không ai muốn hứng chịu!
Ai xông lên cũng chết!
Ai cũng thấy dù Nam Đấu môn không còn thì mình còn tương lai, đời nào đem sinh mệnh ra liều.
Tôn Lập dùng pháo pháo sau cùng uy nhiếp Nam Đấu môn!

Trên Hỏa Sa sơn, Tô Phượng Trai há hốc miệng, không nói rõ: "Chuyện, chuyện này..."
Nam Đấu môn tan tác, y là Bắc Ô Hoàn linh thú giới đệ nhất nhân lẽ ra phải vui nhưng bị uy lực siêu cấp pháp khí khiến cho kinh hãi.
Tô Phượng Trai tưởng Tôn Lập cùng lắm dựa vào linh thú tu vi, thả thú binh tấn công lén Nam Đấu môn để trút giận.
Gã làm thế thôi cũng đủ chấn kinh cả Ô Hoàn - - tứ tông lục môn chưa từng bị thế bao giờ.
Nhưng Tôn Lập triệt để hơn, hủy tổng đà Nam Đấu môn, phá tan thiên niên cơ nghiệp!
Tô Phượng Trai thường khoác lác với Vu Thần Uyên: đến tuổi và địa vị như chúng ta thì còn gì chưa thấy? Nhưng ban nãy y chật vật nuốt nước bọt, quả thật chưa thấy pháp khí uy lực cỡ đó...
Hồi lâu y mới ngoái nhìn tổng đà Nam Đấu môn trong Cửu Sa thành: "Ngày mai cả Ô Hoàn sẽ sôi lên!"
Sùng Dần không ngờ Tôn Lập còn chiêu này, phát pháo đầu tiên là lúc y cầm thanh bích sắc tửu hồ lô lên uống, tiếng nổ khiến ngọn núi dưới chân rung rinh. Y ngây ra, mỹ tửu chảy theo mép xuống mà y cũng quên mất.
Sau ba phát pháo, Sùng Dần chợt tỉnh lại, ngực áo ướt mồ hôi, không tiếc mỹ tửu, mà nổi giận: "Xú tiểu tử này còn giấu chúng ta những việt gì!"
Sùng Bá hiếm có cơ hội thể hiện mình anh minh nên ngạo nghễ nói: "Đã bảo không cần lo cho tiểu tử đó mà!"
Sùng Dần khinh miệt: "Ngươi ra vẻ với mấy tiểu tử đó còn được, trước mặt ta mà cũng thế sao?"
Sùng Bá có tật là lưng để lộ nội tâm - - Tôn Lập đã phát hiện - - lưng y hơi run tức là chấn động cực độ.
"Hay!" Tô Tiểu Mai vung quyền, phấn quyền đã biến thành cương quyền, tuy vẫn khả ái nhưng đủ sức sát thương, đấm tan tảng đá.
Giang Sĩ Ngọc run người: "Ta biết mà, ha ha ha, Tôn Lập mới là huynh đệ tốt nhất của Giang đại vương, sẽ không để Giang đại vương ấm ức rời Nam Ô Hoàn..."
Chung Lâm mấy lắc đầu nhăn nhó.
Tôn Lập quay về như cơn gió, chí tôn cấp Thiên môn long pháo biến lại thành cái nhẫn, Sùng Dần nghiêm mặt bước lên.
Gần như đúng lúc y tóm lấy, Tôn Lập lỏng người: "Đi mau..."
Linh nguyên của gã tiêu hao hết, Nam Đấu môn đuổi tới tất chúng nhân không chống nổi. Tô Phượng Trai nói: "Tiên sinh yên tâm, có tại hạ..."
Tôn Lập đã hô mê, Tô Phượng Trai không biết gã có nghe thấy không - - Tô Phượng Trai không biết răng Tôn Lập kiên trì đến lúc thấy bọn Sùng Dần mới yên tâm hôn mê.
Gã biết dù địch nhân mạnh cỡ nào, dù bọn Sùng Dần không đủ thực lực thì gã cũng an toàn, chí ít cho đến khi tỉnh lại thì gã tuyệt đối an toàn!
Bọn Sùng Dần sẽ không để gã thất vọng, đấy là huynh đệ tin tưởng nhau!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.