Tôn Lập về phòng, xếp bằng trên giường định tu luyện, chợt thấy dở khóc dở cười.
Gã tĩnh tâm thổ nạp, linh thức tản ra bao trùm dịch trạm. Vô tình phát hiện phòng Vân Chỉ Nhạn có khí tức bình ổn, nhưng không phải đang tu luyện.
Tôn Lập hiểu ra: Vân Chỉ Nhạn e đêm nay cũng không ngủ được.
Gã lại thở dài, tâm cũng đã loạn, một chút chu thiên tinh lực ngưng tụ được tan đi như đứa trẻ hư, gã nằm dài nhìn nóc màn xuất thần.
Thiên Hạ thành, thật ra là nơi thế nào?
Thiếu niên mới hé nụ tình, vẻ đẹp nhất kiến chung tình, liệu qua được nỗi giày vò tương tư lâu thế không?
Tôn Lập không biết đáp án, nhưng bóng hình xinh đẹp trong lòng ngày càng rõ.
Nụ cười của Tạ Vi Nhi lúc quay lại là linh hồn ấn ký hằn sâu trong tim gã, gã cười khổ: "Quả nhiên là nữ ma đầu, không biết dùng cách gì mà người ta không quên được..."
Lại nghĩ đến cảnh thiên địa hủy diệt trong mộng thì nụ cười của gã cứng lại, Đại Tùy, nhất định phải về! Dù chỉ để chết cùng nàng cũng không hối hận!
...
Sáng hôm sau, ngoài dịch trạm có tiếng gà gáy, đội ngũ lại chộn rộn.
Người Thiên Sư các vội rửa xe ngựa, người của dịch trạm từ trước khi gà gáy đã chuẩn bị cơm.
Vân Chỉ Nhạn ngồi trong nhà, nhìn bốn món ăn trước mặt, một bát cháo trắng có vân đậu nhưng không muốn ăn.
Lúc tại Vạn Thần sơn, bánh của Tông Khánh Viêm cũng đáng nhớ lại, chỉ vì có giai nhân đi cùng.
Vân Chỉ Nhạn thở dài.
Tông Khánh Viêm cùng Tông Dương Hỏa về Tông gia, hẹn với Tôn Lập sắp xếp xong sẽ tới Vân Hà quận.
Bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp, một người thò vào bẩm cáo: "Điện hạ, ba vị quý khách..."
"Bản cung đã biết."
Vân Chỉ Nhạn cắt lời. Thám tử không dám nói gì nữa, lui ra ngoài, dặn dò quan viên bản địa đến tiễn, đừng chọc quận chúa không vui, coi nhưng xứng với "hiếu kính" của họ.
Vân Chỉ Nhạn đích xác cả đêm không ngủ, biết lúc canh năm Tô Tiểu Mai lén gọi Tôn Lập và Ngưu Đức Vũ dậy, vô thanh vô tức rời dịch trạm.
Tô Tiểu Mai không mạnh mẽ như bề ngoài, Tôn Lập nói thế thì cũng đồng tình với Vân Chỉ Nhạn, không đành làm nàng ta đau lòng, nhưng không thể “theo” được, tính đi thì lại thì đành không từ mà biệt.
Tôn Lập cũng thấp mình không có cách “thỏa đáng” hơn, đấy lại là việc của Tô Tiểu Mai thì sao gã có thể miễn cưỡng? Nên đành đi theo.
...
Mặt trời lên cao ba con sào, trên quan đạo có ba người đi.
Tô Tiểu Mai vẫn ấm ức.
Bỏ hết mọi thứ trong việc này, từ góc độ Tô Tiểu Mai thì quả dở khóc dở cười.
Tôn Lập thấy lúc này mà cười thì hơi tệ nhưng không nén được, sắc mặt càng lúc càng cổ quái. Ngưu Đức Vũ không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy cả hai quỷ dị, tâm lý hiếu kỳ nhưng không tiện hỏi, nên càng khó chịu.
"Tôn Lập!"
Tô Tiểu Mai nghiến răng.
Tôn Lập cười ha hả, Tô Tiểu Mai như gà chọi thua trận, xìu ngay.
"Ôi..."
"Sao số ta khổ thế..."
Ô Hoàn quan đạo trồng liễu hai bên đường, gốc cây cỡ một người ôm rủ tơ xanh, phất phơ theo gió, mát dịu.
Tiếng đàn vang lên, theo gió vọng tới, như câu liêm đâm vỡ ngọc bích!
"Đinh đinh đông đông!"
Tiếng đàn dày dần, trên một cây liễu cổ thụ có người ngồi trên cành cây đong đưa theo gió.
Hướng Thiên Tiếu.
Tôn Lập lắc đầu, chậm rãi đi lên, sau lưng rực ngũ sắc tường vân, Ngũ hành vân long trận kỳ dồn linh lực vào thể nội. Cảnh giới của gã đột phá đến Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng.
Hướng Thiên Tiếu bị loạn tiếng đàn.
Tôn Lập đứng dưới gốc cây, tay trái giơ lên, ngũ sắc quang ti lấp lánh trên ngón tay, năm màu đại biểu cho ngũ hành chi lực, quang ti là kiếm quang.
Ngũ hành kiếm quang thay đổi, chuyển hóa, nhanh khôn tả.
Dao động giữa năm ngón tay, sát cơ ràn rạt, không kém gì phi kiếm lao tới!
Hướng Thiên Tiếu biến sắc, nhìn rõ ngũ hành khí kiếm giữa năm ngón tay Tôn Lập nên hiểu được lợi hại, bất giác tự đẩy mình vào để tính toán thì phát hiện không thể thoát được!
Tôn Lập mà tấn công thì y hiện đã là thi thể.
Y im lặng, thu cổ cầm vòng tay với Tôn Lập, quay đi.
Tôn Lập hừ lạnh: "Đi thế hả?"
Hướng Thiên Tiếu toát mồ hôi, dừng lại từ từ quay người: "Không biết các hạ còn yêu cầu gì?"
Tôn Lập cong ngón tay, hơi máy môi: "Công thức vịt nướng lão Từ."
Hướng Thiên Tiếu suýt rớt xuống, nhìn gã với vẻ không tin, vốn tưởng gã nương tay vì bảo vật gì chưa ai ngờ là thứ này!
Tôn Lập không đùa. Hướng Thiên Tiếu móc từ ngực áo ra một mảnh giấy, từ từ ném tới, Tô Tiểu Mai bắt ngay.
Lấy ra là y hiểu: Trừ thứ đó ra, y không có gì đáng cho người ta để ý.
Y thở dài, lắc đầu quay đí.
Ngưu Đức Vũ ngơ ngác: "Tôn Lập lão đệ, thế là sao?"
Tôn Lập khẽ mỉm cười: "Y là người thông minh, chả trách thành Hiền nhân cảnh cường giả trẻ nhất Nam Ô Hoàn."
Hướng Thiên Tiếu biết báo ơn nhưng không phải người ngu trung. Đại sư huynh ân trọng như búi nhưng không đáng để biết chắc chết mà vẫn đâm đầu vào. Tu sĩ theo đuổi thiên đạo, nhưng mạng không còn thì tất cả chỉ là ảo ảnh.
...
Hướng Thiên Tiếu đi rồi, đường về Vân Hà quận thênh thang.
Đến Lô Hoàn thành, cả ba mới thấy khác lạ, tường thành có nhiều vết phá tổn nghiêm trọng.
Ngưu Đức Vũ biến sắc, dẫn cả hai lao nhanh vào thành, cơ nghiệp Kim Dương phái vẫn y nguyên, y thở hắt ra.
"Sư thúc, Tôn tiên sinh, các vị về rồi."
Đệ tử gác cửa thấy ba người thì rất ân cần, tin tức tại Thú thần đại hội đã đồn về, Kim Dương phái lần này huy hoàng, đệ tử bình thường cũng thơm lấy.
"Mấy ngày nay có chuyện gì?" Ngưu Đức Vũ trầm giọng hỏi.
Đệ tử đó cung kính: "Là cẩu tặc Minh Hoàng phái tới nhưng sư thúc yên tâm, đã bị bọn Sùng Dần tiên sinh đầy lùi."
Việc này một đệ tử không nói rõ được, Ngưu Đức Vũ định vào tìm Đào Đại Nhiên.
Không ngờ vào chưa bao lâu, Đào Đại Nhiên đã cười ha hả ra đón, nắm chặt tay Ngưu Đức Vũ và Tôn Lập: "Ha ha ha, Tôn tiên sinh. Sư đệ, Tô cô nương, các vị là đại công thần của Kim Dương phái!"
Ngưu Đức Vũ quan tâm môn phái: "Chưởng môn, Minh Hoàng phái đánh tới hả?"
Bọn Sùng Dần cũng ra, Đào Đại Nhiên tỏ vẻ cảm kích: "Nhờ có bọn Sùng Dần tiên sinh, không thì các vị về đã không thấy Kim Dương phái..."
Chỉ mỗi Ngưu Đức Vũ lo lắng, Tôn Lập và Tô Tiểu Mai đều biết có bọn Sùng Dần, Minh Hoàng phái không mảy may uy hiếp được Kim Dương phái, cả hai cứ trò chuyện, còn Ngưu Đức Vũ được Đào Đại Nhiên kể lại quá trình Minh Hoàng phái tấn công.
Hóa ra Minh Hoàng phái ẩn thân ở ngoài Lô Hoàn thành, bọn Tôn Lập vừa đi là khởi động trận pháp phong ấn Lô Hoàn thành.
Những vết trên tường thành là dấu vết.
Bọn Tôn Lập thấy không tin được, chiến tranh giữa tu sĩ thì vây khốn thành trì của phàm nhân làm gì? Nhưng tại Ô Hoàn thì thế.
Vì đó là căn cơ của môn phái.
Minh Hoàng phái dốc toàn lực, tưởng hạ Kim Dương phái không thành vấn đề, những lần tấn công dò thử đã chứng minh điều đó.
Mấy lần công, Đào Đại Nhiên đều để môn nhân nghênh chiến - - Sùng Dần đã nhận ra Đào Đại Nhiên tuy nói hau nhưng vẫn lo bọn gã lấn áp - - chỉ là thực lực Kim Dương phái quá tệ, bị Minh Hoàng phái đánh cho tơi tả.
Tử thương mười mấy môn nhân, Đào Đại Nhiên đành mời bọn Sùng Dần xuất thủ.
Sùng Dần không hề xuất thủ, chỉ bọn Giang Sĩ Ngọc ra tay mà đánh cho Minh Hoàng phái tới tả. Chung Lâm vì thủ đoạn huyết tế quákinh thế hãi tục, không dám thi triển nhưng với thực lực Đạo nhân cảnh đệ tam trọng cũng đủ tung hoành.
Giang Sĩ Ngọc càng không cần nói, gần như không ai chịu nổi một chiêu.
Minh Hoàng phái rút lui, hôm sau định quay lại thì đem đó đầu vật cưỡi của chưởng môn là lục phẩm Kim diễm hạt sư vương bị chém, rồi treo lên cửa.
Sùng Dần xuất thủ.
Trong lúc Minh Hoàng phái hoảng loạn, Sùng Bá đứng trên Lô Hoàn thành, cách ba mươi dặm ném phủ ra.
Chiến phủ dễ dàng phá trận pháp phong ấn của Minh Hoàng phái quanh Lô Hoàn thành ngoại, vượt ba mươi dặm, chuẩn xác chẻ đầu sư tử thành hai mảnh và cả lá cờ trong doanh trại, chẻ đại trướng của Minh Hoàng phái chưởng môn rồi mới quay về tay y.
Minh Hoàng phái rút đi trăm dặm lập doanh trại.
Họ chật vật mới chỉnh đốn xong, lại nghe tin bọn Tôn Lập đứng đầu Thú thần đại hội thì rút ngay trong đêm, để lại doanh trại tời tả.
Đào Đại Nhiên cười ha hả, sướng khoái vô cùng. Ngưu Đức Vũ há hốc miệng, nhìn Sùng Dần đầy sùng kính.
"Nào, khai yến! Kim Dương phái chưa từng phong quang thế này! Bản tọa muốn bày tiệc ba ngày ba đêm!"
Đào Đại Nhiên hưng phấn.
Sùng Dần thầm cười lạnh, biết y diễn trò nhưng không lật tẩy.
Kim Dương phái chuẩn bị yến tịch, bọn Tôn Lập và Sùng Dần về tiểu viện, đóng cửa lại thì mới bật cười.
Giang Sĩ Ngọc sánh vai Tôn Lập, đắc ý dương dương: "Thể hiện một chút đã khiến chúng chấn động!"
Tôn Lập phì cười: "Ngươi khen ta hay tự khen?"
"Đều thế, ha ha ha!"