Người Nam Đấu môn không hiểu, cũng biết Tham lang điểu hung tàn, truyền thuyết về bách điểu bổ xuống khiến người ta không lạnh mà run - - muốn lấy thú noãn từ tổ Tham lang điểu là nhiệm vụ bất khả thi!
Vu Thần Uyên nhìn Tô Phượng Trai, Tô Phượng Trai tâm phục khẩu phục nhận thua, Vu Thần Uyên chí đắc ý mãn.
Người Nam Đấu môn đành bẩm báo kết quả với Doãn Dương và Phó Thiên Ngân. Vốn họ tưởng ngôi quán quân là của mình, ai ngờ chợt xuất hiện Kim Dương phái, còn thu hoạch như thế thì Nam Đấu môn dùng “trò” gì cũng vô dụng.
Vu Thần Uyên quá hiểu Nam Đấu môn nên nhìn theo hừ lạnh, vái Tôn Lập: "Tôn tiên sinh, đi nào, tại hạ đưa tiên sinh đi, đảm bảo chúng không dám giở trò!"
Tôn Lập khẽ mỉm cười: "Đa tạ!"
"Tiên sinh hà tất khách khí." Vu Thần Uyên vội nói.
Tô Phượng Trai nhìn thấy, muốn bước lên nhưng sợ lộ hành tung, liên lụy Vu Thần Uyên nên nén lòng hiếu kỳ đi sau.
Phó Thiên Ngân và Doãn Dương nghe xong báo cáo, Phó Thiên Ngân cả kinh, Doãn Dương chỉ nghe thấy Kim Dương phái và Tôn Lập thì hơi nhíu mày, nhìn Hướng Thiên Tiếu, tiểu sư đệ chỉ bĩu môi.
Doãn Dương thản nhiên, giơ tay: "Tuyên bố đúng như sự thật."
"Vâng."
Vu Thần Uyên dẫn bọn Tôn Lập lên đài, Phó Thiên Ngân tuyên bố: "Chư vị, quán quân Thú thần đại hội lần này là Kim Dương phái!"
Mấy trăm tu sĩ lặng như tờ, ngạc nhiên một chốc sau mới như ong vỡ tổ: Kim Dương là trò gì đây? Sao trước đây chưa nghe thấy?
Các môn phái Vân Hà quận nhớ ra Kim Dương phái, ai nấy đều biết hóa ra là một tiểu môn phái! Lại càng không tin được nhỉ? Có lưỡng tông tam môn vì sao lại để Kim Dương phái đoạt khôi?
Ngươi Minh Hoàng phái nhăn nhó.
Họ và Kim Dương phái tranh đấu, tu sĩ Vân Hà quận đều biết, nên đến Vạn Thần sơn là tránh né, sợ Kim Dương phái bị làm sao thì sẽ bị hoài nghi đầu tiên, nên bọn Tôn Lập mới không gặp.
Nhưng giờ Kim Dương phái thành quán quân, Minh Hoàng phái khó chịu như vừa ăn một nghìn con nhặng.
Ngưu Đức Vũ trừ hưởng thụ cảm giác đó mà không ngại bạo lộ thực lực thì mục đích là uy nhiếp Minh Hoàng phái, khiến chúng không dám khinh cử vọng động, mục đích hiện có vẻ đã đạt.
Phó Thiên Ngân không chỉ đơn giản tuyên bố quán quân, còn công bố thu hoạch của Kim Dương phái là hơn bốn trăm sáu mươi thú noãn thì tất cả kinh ngạc, Doãn Dương cũng đứng lên, hiểu vì sao mình phái cường giả đi đều chết, không hề là ngẫu nhiên.
Rồi lại hai ngũ phẩm linh thú, hai tứ phẩm linh thú, sắc mặt người Minh Hoàng phái xám ngoét.
Từ đầu đến cuối, Tôn Lập và Tô Tiểu Mai đứng sau lưng Ngưu Đức Vũ, phảng phất công lao đều thuộc về y.
Lúc toàn bộ thu hoạch của Kim Dương phái được tuyên bố xong, bên dưới càng yên lặng, ai nấy kinh ngạc khôn tả, môn phái này thu hoạch gần bằng một nửa tổng các môn phái!
Sau chút im lặng, có người hồ nghi bàn nhỏ: "Có phải Nam Đấu môn giúp họ giở trò?"
"Nam Đấu môn vì sao lại làm thế?"
"Hừ, nâng đỡ một môn phái bù nhìn chắc sau này làm gì đó..."
Họ không nói ra được vì Kim Dương phái thu hoạch quá kinh nhân, không thể tin được.
Tiếp đó, Phó Thiên Ngân tuyên bố: "Đứng thứ hai, Nam Đấu môn!"
Những giọng nói hoài nghi tắt hết, Nam Đấu môn ép mình xuống thứ hai để môn phái bù nhìn đoạt đệ nhất? Không thể nào.
Họ đành chấp nhận sự thật là Kim Dương phái đích xác dựa vào thực lực đoạt được ngôi quán quân, nhưng nghĩ lại về số thu hoạch này thì thêm hãi hùng.
Đứng thứ ba là Bất Động tông, cũng trong tứ tông lục môn, thực lực tổng hợp còn trên Nam Đấu môn. Vị trí thứ ha và ba không có gì bất ngờ.
Phó Thiên Ngân tuyên bố xong thì lùi lại: "Môn chủ, phần thưởng..."
Doãn Dương cũng xót ruột, phần thưởng quán quân lần này cực kỳ quý trọng, vốn để mua ba phần thưởng nhưng tuyệt đại bộ phận bị y đem mua phần thưởng cho quán quân, còn lại chỉ là cho xong.
Y tưởng mình chiếm thiên thời địa lợi nhân hòa, lại phát tiểu sư đệ Hướng Thiên Tiếu, quán quân là tất nhiên.
Vạn lần không ngờ lại xuất hiện Kim Dương phái,.
Đến giờ thì y đành nghiến răng: "Ban thưởng là được."
Phó Thiên Ngân cũng không đành nhưng làm thế nào được, bước lên rặn cười: "Các vị yên lặng, tại hạ tuyên bố, phần thưởng cho quán quân là một cân Thiên tinh vẫn thiết!"
Bên dưới sôi lên.
"Thiên tinh vẫn thiết!"
"Một cân!"
"Lần thứ Thú thần đại hội này, Nam Đấu môn rộng tay quá..."
"Thứ quý thế mà họ tìm được.”
Phó Thiên Ngân và Doãn Dương vẫn cười nhưng thật ra xót như cào, tìm được một cân Thiên tinh vẫn thiết này là nhờ cơ duyên xảo hợp, sau một trăm nữa chắc gì đã tìm được...
Doãn Dương thậm chí dùng cả ảnh hưởng của Nam Đấu môn và đủ thủ đoạn mới lấy được, vốn định "cho" tiểu sư đệ nhưng giờ đau nhất là thành tiện nghi cho kẻ thù!
Doãn Dương vẫn phải ra vẻ cao nhân, như thế thì càng ấm ức, nội thương thâm trọng...
Tôn Lập nghe thấy Thiên tinh vẫn thiết cũng ngẩn người, Thiên tinh vẫn thiết có nghĩa là cả nghìn viên lưu tinh hỗn hợp lại, tôi luyện kim thuộc ra, ngưng tụ thành một loại nguyên liệu hợp kim.
Quá trình xử lý phức tạp vô cùng, chỉ nguyên việc gom được nghìn viên lưu tinh, lại hàm chứa kim thuộc nguyên tố cũng quá khó rồi.
Dù lúc tại Đại Tùy, Tôn Lập cũng chưa thấy Thiên tinh vẫn thiết.
Thiên tinh vẫn thiết được nói ra, Võ Diệu hưng phấn hẳn: "Đúng là Thiên tinh vẫn thiết? Trời giúp ta!"
Tôn Lập biết y không có ý gì hay nhưng không hỏi, lấy được Thiên tinh vẫn thiết đã.
Một cân Thiên tinh vẫn thiết, kỳ thực không to lắm, Phó Thiên Ngân xách một hộp gỗ cỡ nắm tay đưa cho Ngưu Đức Vũ, mờ ra thì bên trong là một khối sắt xám xịt nhỏ hơn một tí.
Đấy là Thiên tinh vẫn thiết.
Vốn Hướng Thiên Tiếu nhờ một vị chế khí đại sư của Nam Ô Hoàn, dùng Thiên tinh vẫn thiết luyện chế bản mệnh pháp khí.
Hiện tại xôi hỏng bỏng không, ánh mắt Hướng Thiên Tiếu nhìn Tôn Lập không còn thản nhiên mà không giấu được phẫn hận.
Ngưu Đức Vũ thu lại, về rồi tính.
Còn về vị trí thứ hai và ba thì hết ý nghĩa, vốn tất cả còn mong chờ xem hai môn phái này có phần thưởng gì, nhưng Phó Thiên Ngân tuyên bố xong thì tất cả hiểu vì sao quán quân được thưởng hậu thế - - bao nhiêu vân thạch e dồn vào đấy cả rồi.
Thú thần đại hội kết thúc.
Doãn Dương phất tay áo, sầm mặt đi khỏi, qua chỗ Hướng Thiên Tiếu thì nói nhỏ: "Theo sư huynh!"
Hướng Thiên Tiếu theo sau, Phó Thiên Ngân cũng đi theo, đến chỗ không người, Phó Thiên Ngân nói: "Chi bằng đồn việc Vân Chỉ Nhạn ở cùng chúng ra, để tất cả biết chúng không đoạt ngôi bằng thực lực chân thực!"
Hướng Thiên Tiếu khẽ lắc đầu.
Doãn Dương mắng: "Hồ đồ! Tuyên dương rồi thì sao? Cùng lắm trút được cục tức nhưng làm hỏng thanh danh Chiêu Vân quận chúa, nàng ta chịu bỏ qua hả?"
Phó Thiên Ngân cúi đầu không dám nói gì.
Doãn Dương nhìn Hướng Thiên Tiếu: "Thiên tinh vẫn thiết vẫn là của sư đệ, hiểu chưa?!"
Hướng Thiên Tiếu gật đầu, quay đi.
Bọn Tôn Lập về tiểu viện, dọc đường thấy ánh mắt các tu sĩ rất khác.
Đệ tử Nam Đấu môn Dương Sóc Phong sắp xếp cho họ ở chỗ xa nhất lại càng ngượng, dù gì người ta cũng thành quán quân, bị y đưa tới đó thì khẳng định nhãn quang về lâu dài sau này thành trò cười của cả Ô Hoàn tu chân giới, thậm chí liên lụy Nam Đấu môn bị cười nhạo.
Ngưu Đức Vũ đưa Thiên tinh vẫn thiết cho Tôn Lập: "Tôn Lập lão đệ, đây là của lão đệ."
Tôn Lập không khách khí: "Mỗ thật sự cần cái này, nên không khách khí."
Ngưu Đức Vũ cười vui tiếu: "Đúng thế!"
Gã cầm Thiên tinh vẫn thiết, về phòng dùng trận bàn phong ấn cả căn phòng lại.
Rồi mở hộp gỗ, quan sát Thiên tinh vẫn thiết.
Võ Diệu thở dài tức: "Quả nhiên phẩm chất hơi tệ, nhưng bọn ta ngưng luyện lại là được."
La Hoàn hỏi: "Ngưng luyện xong có đủ không?"
"Ngưng luyện rồi chỉ còn mười bốn lạng, chắc đủ."
Tôn Lập chen lời: "Võ tổ, lão nhân gia định làm gì?"
Võ Diệu cười ha hả: "Ngươi sử dụng Thiên môn long pháo thuận tay không?"
Tôn Lập gật đầu, không chỉ thuận tay mà bao nhiêu nguy cơ đều nhờ vào Thiên môn long pháo mà qua được.
Nhưng sau cùng sáu khẩu Thiên môn long pháo bị hủy, Tôn Lập gần đây đành trông vào pháp khí.
"Đại hình chiến tranh pháp khí có pháp môn luyện chế không phức tạp, nhưng chỉ luyện chế thì sao thấy được thủ đoạn của lão tổ ta?"