Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 289: Quý Khách Đến Cửa






Thanh đồng trường qua không phải bảo vật giết địch, tốc độ ném ra tuy nhanh nhưng không đến mức khiến Đạo nhân cảnh đệ thất trọng tu sĩ không tránh được, Ngưu Đức Vũ cũng cho là sẽ trượt.
Nhưng lúc thanh đồng trường qua bắt tới sau lưng, tu sĩ đó tựa hồ định tránh nhưng không hiểu sao hơi sững lại, bị đâm xuyên người, máu tóe lên...
"Cốp!"
Đạo nhân cảnh đệ thất trọng tu sĩ rơi xuống tắt hơi, Ngưu Đức Vũ suýt rót tròng: Sao lại thế? Cường giả đó như thế tự sát, ngây ra đợi thanh đồng trường qua đâm tới!
Tôn Lập thu thanh đồng trường qua vào trữ vật không gian, day day mi tâm, linh thức công kích quả thật mệt mỏi.
Ngưu Đức Vũ ngây ra nhìn.
Ban nãy, “Thái bình sát đạo” sát khí như hỏa sơn bạo phát, Tôn Lập trong mắt y như ma thần lấy mạng người!
Thu thanh đồng trường qua lại, Tôn Lập lại là thanh niên tu sĩ bình phàm, như tuyệt thế cổ kiếm rời vỏ là lấp lóe, thu lại là hàn quang tắt hết.
Ngưu Đức Vũ không hiểu rõ đâu mới là Tôn Lập thật!
Tôn Lập cười, cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng Ngưu Đức Vũ, Tôn Lập đẩy y: "Lão ngưu, mau lên, đừng để nó chạy mất!"
Ngưu Đức Vũ ngẩn người: "A? Cái gì?"
Tôn Lập chỉ vào Liệt địa long thú vương còn nhũn ra: "Linh thú thế này thì mau bắt lấy, thuộc về Kim Dương phái!"
Ngưu Đức Vũ cũng say mê linh thú, có linh thú cỡ đó bày trước mắt thì còn tính gì đến đắc tội Nam Đấu môn nữa? Tôn Lập nhắc là y không hề do dự xông lên, thi triển mọi thủ đoạn nhốt Liệt địa long thú vương vào viên hoàn pháp khí.
Đấy là "Linh thú phong hoàn" mà Ô Hoàn tu sĩ thường sử dụng.
Ngưu Đức Vũ thu ngũ phẩm Liệt địa long thú vương, hào hứng vô cùng, nhưng không che giấu được kinh ngạc, Tôn Lập vẫn như cũ nhưng địa vị trong lòng Ngưu Đức Vũ lại lên thêm.
"Tôn... lão đệ." Ngưu Đức Vũ do dự rồi hỏi: "Sao lão đệ làm được?"
"Làm được cái gì?"
Ngưu Đức Vũ nhìn xuống các thi thể.
Tôn Lập ơ hờ: "Lão ca cũng nhìn thấy cơ mà?"
Ngưu Đức Vũ trầm mặc.
Tôn Lập lần trữ vật giới chỉ trên mình chúng tu sĩ Nam Đấu môn. Ngưu Đức Vũ xử lý thi thể xong là lại lên đường.
Ngưu Đức Vũ nhíu mày: "Kỳ quái, Nam Đấu môn sao lại xuất hiện tại đây? Vì sao định giết chúng ta?"

Tôn Lập không hề nghi hoặc, gã đến Kim Dương phái, chỉ đắc tội một người.
...
"Sùng Dần lão đệ!"
Đào Đại Nhiên cuống lên: "Sùng Dần lão đệ, không xong rồi, đệ tử ở ngoài thành phát hiện có tu sĩ Nam Đấu môn đến Cổ Thú sơn trang khứ liễu, e là bọn Tôn lão đệ..."
Sùng Dần và Sùng Bá đang uống trà trà, Đào Đại Nhiên chứ nói xong, Sùng Bá đứng lên: "Gì hả!"
Mấy cửa phòng bật mở, bọn Giang Sĩ Ngọc đi ra: "Mấy người? Chúng định đối phó Tôn Lập?"
"Chắc thế." Đào Đại Nhiên đáp.
Chúng nhân nóng mắt: "Đi!"
Sùng Dần hỏi theo tập quán: "Mấy người? Cảnh giới thế nào?"
"Năm người, mạnh nhất là một vị Đạo nhân cảnh đệ thất trọng siêu cấp cường giả, một đệ lục trọng, còn lại toàn đệ ngũ trọng!" Đào Đại Nhiên hít hơi lạnh, như thế thì không có bọn Sùng Dần, tập kích Kim Dương phái không thành vấn đề!
Không ngờ y nói xong, bọn Sùng Dần thở phào.
"Lẽ ra nên nói sớm."
"Đúng, hại bọn tại hạ lo hão."
"Còn tưởng địch nhân thế nào, toàn là hạng vớ vẩn, tại hạ về ngủ tiếp..."
Chúng nhân tản đi. Đào Đại Nhiên ngạc nhiên: "Sùng Dần lão đệ, không thể coi thường, tu sĩ Nam Đấu môn rất mạnh, mang theo cả lục phẩm linh thú..."
Sùng Dần xua xua tay: "Không sao, bọn Tôn Lập sắp về rồi, nhưng kẻ đó không làm mất thời gian đâu."
Sùng Bá trực tiếp quay lại uống trà.
Đào Đại Nhiên ngẩn người: Gì hả? Không mất thời gian? Lẽ nào Tôn Lập lại thắng?
Không thể nào, Tôn Lập chỉ Đạo nhân cảnh đệ lục trọng, dù thêm Ngưu Đức Vũ là Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng cũng không đủ cho người Nam Đấu môn tráng miệng, sao bọn Sùng Dần tin tưởng như thế?
Dù thêm linh thú của Tôn Lập, Đào Đại Nhiên nghĩ thế nào cũng thế hai người chỉ còn nước bó tay trước chúng tu sĩ Nam Đấu môn.
Y lại khuyên: "Sùng Dần lão đệ, Nam Đấu môn không tầm thường đâu..."
Bọn Sùng Dần không đi, Đào Đại Nhiên không đủ thực lực cứu người.
"Ha ha." Sùng Dần cười.
"Chuyện đó..."
Đào Đại Nhiên đang không hiểu thì bên ngoài vang lên tiếng nói: "Mỗ về rồi!"
Tôn Lập xuất hiện tại ở sửa, Ngưu Đức Vũ theo sau.
Đào Đại Nhiên ngẩn người, thở phào: "May mà các vị không gặp người Nam Đấu môn..."
"Gặp chứ, tốn chút thời gian, không thì còn về sớm hơn." Tôn Lập tùy miệng đáp.
Đào Đại Nhiên ngẩy người.
Y nhìn ra sau, sắc mặt Ngưu Đức Vũ không tốt lắm, y kéo Đào Đại Nhiên: "Tôn lão đệ, Sùng Dần tiên sinh, bọn tại hạ về trước, các vị nghỉ đi."
Đào Đại Nhiên hoang mang đi theo Ngưu Đức Vũ: "Lão ngưu, thật ra là sao?"
Ngưu Đức Vũ cảm khái thở dài: "Chưởng môn, hôm nay tiểu đệ mới hiểu thế nào là cao thủ chân chính!"
"Người Nam Đấu môn lợi hại hả, Tôn lão đệ một chiêu hạ một tên, một Đạo nhân cảnh đệ thất trọng, một đệ lục trọng, ba đệ ngũ trọng, với lão đệ đều như nhau, giết rất dễ dàng..."
Đào Đại Nhiên ngây ra: "Mình y? Giết năm người? Người Nam Đấu môn chết hết rồi?"
Ngưu Đức Vũ gật đầu: "Giết hết..."
Đào Đại Nhiên: "Đừng gạt sư huynh, không thể nào!"
"Chương môn thấy không tin được? Tiểu đệ tận mắt thấy còn không dám tin, nhưng tất cả xảy ra trước mắt, Tôn Lập lão đệ giết năm tu sĩ Nam Đấu môn cách tiểu đệ không đầy một trượng!"
Đào Đại Nhiên ngây ra không hiểu. Chiến quả như thế sao lại xảy ra.
Ngưu Đức Vũ cười khổ: "Còn việc kinh nhân hơn, chưởng môn đoán xem hôm nay tiểu đệ gặp ai?"
Đào Đại Nhiên sao đoán nổi?
"Không vòng vo nữa, nói đi!" Đào Đại Nhiên bảo.
Ngưu Đức Vũ tỏ vẻ sùng kính: "Nam Ô Hoàn linh thú giới đệ nhất nhân, Vu Thần Uyên lão tiền bối!"
Đào Đại Nhiên sáng mắt: "Thật hả?"
"Kinh nhân nhất là Vu Thần Uyên lão tiền bối muốn thu Tôn Lập lão đệ làm đồ đệ!"
"Thật hả!"
"Nhưng Tôn Lập lão đệ không hề do dự cự tuyệt!"
Đào Đại Nhiên ngẩn người, cũng không hiểu như Ngưu Đức Vũ, cơ duyên như thế, Tôn Lập có ấm đầu không mà cự tuyệt?
"Óc... y không sao chứ?" Đào Đại Nhiên hỏi.
Ngưu Đức Vũ lắc đầu: "Ban đầu đệ cũng thấy Tôn Lập lão đệ bỏ qua như thế thật đáng tiếc nhưng giờ nghĩ lại thì hình như Tôn Lập lão đệ có thâm ý."
"Thâm ý cái rắm!" Đào Đại Nhiên nghĩ đến việc mình có cơ hội kết thân với Vu Thần Uyên nhưng vì Tôn Lập nhất thời hồ đồ lỡ mất thì buột miệng. Thường y vẫn ra vẻ thế ngoại cao nhân nhưng khi lợi ích không nhỏ thì y bộc lộ bản tính, cũng mắng chửi như đàn bà.
Ngưu Đức Vũ định nói, Đào Đại Nhiên đã ấm ức chắp tay đi khỏi. Ngưu Đức Vũ thoáng nghĩ rồi thôi, y cũng chỉ đoán, không có bằng cớ thì sao chưởng môn tin được?
Đào Đại Nhiên còn kinh hãi vì chiến lực của Tôn Lập, lại đau lòng vì mất cơ hội kết thân với Vu Thần Uyên nên cứ ấm ức.
Ngũ Thuận thở hồng hộc: "Sư, sư tôn..."
Đào Đại Nhiên không vui nên càng bực: "Con tu đạo mà sao mệt đến thế hả?!"
Ngũ Thuận đảo lưỡi: "Không phải, sư, sư tôn, đệ… đệ tử quá kích động."
"Việc gì mà kích động thế hả?"
Ngũ Thuận thở dốc, một chốc sau tài mới hết: "Sư tôn, Vu, Vu Thần Uyên đại sư đến!"
Ngũ Thuận trước đó cùng Ngưu Đức Vũ đến Thú thần đại hội, có thấy Vu Thần Uyên từ xa nên nhận ra.
Vu Thần Uyên là ai? Nam Ô Hoàn linh thú giới đệ nhất nhân!
Dù tông chủ môn chủ của Tứ tông lục môn cũng cung kính hầu hạ, chịu tới Kim Dương phái thì khó trách Ngũ Thuận kích động đến thế.
Đào Đại Nhiên cả kinh: "Già hả? Vu Thần Uyên lão tiền bối?"
"Không sai, sư tôn, là lão nhân gia!"
Đào Đại Nhiên kéo Ngưu Đức Vũ: "Mau cùng ta ra nghênh tiếp!"
Ngưu Đức Vũ bị kéo đi, Ngũ Thuận xử lsy rất ổn thỏa, đã mời Vu Thần Uyên vào chính đường, sai hai sư đệ, hai sư muội hầu hạ rồi mới đi bẩm cáo Đào Đại Nhiên.
Đào Đại Nhiên và Ngưu Đức Vũ vào, Ngưu Đức Vũ nhận ra quả nhiên là Vu Thần Uyên. Y bước lên: "Tiền bối đại giá quang lâm, Kim Dương phái được thơm lấy!"
Đào Đại Nhiên cũng vái: "Kim Dương phái chưởng môn Đào Đại Nhiên xin chào lão tiền bối!"
Vu Thần Uyên cười khan: "Đừng khách khí, đứng dậy đi."
Ngưu Đức Vũ lẩm bẩm, lão nhân gia tức giận mà đi, sao còn quay lại?
Vu Thần Uyên hận mình lỡ mất cơ duyên, càng nghĩ càng không cam lòng, nên vòng lại Cổ Thú sơn trang hỏi, biết rõ về Tôn Lập và Ngưu Đức Vũ liền đến ngay Kim Dương phái.
Đào Đại Nhiên cũng lấy làm lạ: Lẽ nào Ngưu Đức Vũ nói Tôn Lập "có thâm ý" là thế này? Không thì Vu Thần Uyên sao lại tới Kim Dương phái?
"Ngưu tiểu tử..." Vu Thần Uyên do dự rồi hỏi: "Tôn tiên sinh còn ở Kim Dương phái?"

Ngưu Đức Vũ ngẩn người, Vu Thần Uyên vừa nói gì? Tôn tiên sinh?! Ngưu Đức Vũ kỳ thực trước đó đã nhận ra Tôn Lập không coi trọng cơ duyên được Vu Thần Uyên "thu đồ" vì về phương diện linh thú thì chút “đạo hành” đó với gã không là gì, nhưng y lại thấy không đúng. Vu Thần Uyên là Nam Ô Hoàn linh thú đệ nhất nhân, Tôn Lập lợi hại hơn được sao?
Nhưng xem ra cái hộp đá mà Tôn Lập đưa cho Vu Thần Uyên quả "có thâm ý".
"Vẫn." Ngưu Đức Vũ chưa đáp. Đào Đại Nhiên đã cuống lên: "Vãn bối sẽ đi gọi y tới."
Vu Thần Uyên biến sắc: "Hỗn xược! Tôn tiên sinh là thế nào? Lão phu đích thân đến bái kiến. Ngươi dẫn đường!"
Đào Đại Nhiên ngây ra, một chốc sau một mới hiểu.
Vu Thần Uyên bất mãn nhíu mày: "Ngưu tiểu tử, ngươi dẫn đường, Kim Dương phái sao lại chọn một tên ngốc làm chưởng môn."
Đào Đại Nhiên bị mắng nhưng không dám "dị nghị", Ngưu Đức Vũ cúi người: "Mời tiền bối."
Đào Đại Nhiên ngoan ngoãn đi sau, nhớ lại lời Ngưu Đức Vũ thì thấy càng không dám tin, chân nhân bất lộ tướng. Tôn Lập đúng là "có thâm ý", cả Vu Thần Uyên cũng phải phục.
Đến ngoài tiểu viện, Ngưu Đức Vũ gọi to "Tôn Lập lão đệ" rồi gõ cửa, Vu Thần Uyên đứng dưới, mười phần trịnh trọng.
Lý Tử Đình mở ra, thấy Ngưu Đức Vũ thì cười: "Ngưu tiền bối, mời vào."
Vu Thần Uyên hơi gật đầu gọi to: "Tôn Lập tiên sinh, Vu Thần Uyên biết sai nên đến nhận tội với tiên sinh!"
Tôn Lập nhức óc, lúc trước thấy Vu Thần Uyên tự đại nên thể hiện một chút, cũng muốn giúp Ngưu Đức Vũ trả ơn.
Không ngờ Vu Thần Uyên ngần ấy tuổi rồi mà như trẻ con mới tu đạo, không cần danh dự mà tới thật, thái độ cung kính.
Giang Sĩ Ngọc thò đầu vào: "Sao hả? Lão đầu này là ai?"
Tôn Lập xua tay: "Đúng là không tránh được."
Lý Tử Đình ngẩn người, thấy phòng Tôn Lập im lặng thì ngăn lại: "Lão tiền bối, Tôn sư huynh không muốn gặp, tiền bối về đi."
Đào Đại Nhiên suýt nhảy lên: đùa gì hả, Nam Ô Hoàn linh thú giới đệ nhất nhân, một câu Tôn Lập không muốn gặp là xong? Bao nhiêu là lợi ích mà chỉ một câu là xong!
Y định nói thì bị Ngưu Đức Vũ kéo lại.
Đào Đại Nhiên lãnh tĩnh rất nhanh, thấy Vu Thần Uyên không tỏ vẻ gì bất mãn mà đầy tiếc nuối thì hiểu ra.
Y có giữ bình tĩnh nhưng trong lòng kinh đào hãi lãng: Không ngờ, thâm tàng bất lộ lại là Tôn Lập!
Vu Thần Uyên ôm quyền cung kính vái, Lý Tử Đình vội tránh sang.
"Tôn tiên sinh, lão hủ có mắt không tròng, tiên sinh cao cả không tiếc công điểm bát, lão hủ không dám quên nhưng mong ông trời có mắt, cho lão hủ một cơ hội báo ơn. Lão hủ cáo lui..."
Tôn Lập thở phào, thầm khen: Thú si, quả nhiên là thú si!
Tuổi đó, địa vị như thế, không si cuồng vì linh thú thì chịu nhún thế sao?
Vu Thần Uyên quay đi, Đào Đại Nhiên và Ngưu Đức Vũ cẩn thận tiễn chân, Vu Thần Uyên thất vọng, mặc kệ cả hai, đi một lúc là hóa thành hồng quang lao đi.
Đào Đại Nhiên hơi thất vọng, nhưng lại nghĩ Tôn Lập ở Kim Dương phái thì có gì mà tiếc?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.