Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 247: Tự Cao






Ác Vân động không chia tầng, mà là một sơn động sâu, có nhiều nhánh rẽ, không ai biết có nối với minh ngục không.
Ở đây không có giới hạn năng lượng ngăn cản tà linh.
Đặng Văn Ngạn có thể thu hút cao cấp tà linh ở sâu trong Ác Vân động ra tấn công người Bạn Hổ trai, càng vào sâu trong sơn động thì đẳng cấp tà linh tăng dần. Ví như đoạn y đang đi là nơi có cả thất cấp tà linh và lục cấp tà linh hỗn tạp. Đương nhiên lục cấp tà linh ở đây đều thực lực cao cường còn thất cấp tà linh tắc thuộc nhóm kém nhất trong đẳng cấp.
Bất quá đẳng cấp cách biệt khiến lục cấp tà linh cẩn thận tránh xa đồng loại thất cấp.
Đặng Văn Ngạn thu liễm khí tức toàn thân, độn tốc cực nhanh. Đô Vũ môn công pháp huyền kỳ, y thể hiện rõ thực lực của "đệ nhị nhân lớp trẻ Đại Tùy", giả được khí tức thành tà linh!
Gã lướt qua vách đá như cái bóng.
Sau vách đá chỉ có một thất cấp tà linh vô thanh vô tức nghỉ ngơi, Đặng Văn Ngạn đi qua khiến nó gào lên phẫn nộ nhưng y nhanh chóng vượt qua "lãnh địa", thất cấp tà linh tưởng là đồng loại cấp thấp hơn không tuần theo quy củ, nên không truy kích.
Tôn Lập lén theo sau, công phu che giấu khí tức hơn xa Đặng Văn Ngạn vì gã có "Bản ngã luyện"!
Đừng nói Đặng Văn Ngạn, dù Lục Bạt Đỉnh cũng không nhận ra.
Tôn Lập tuyệt đối tin tưởng, không thì đã không bám theo.
Đặng Văn Ngạn cứ đi vào, ở trong Ác Vân động càng lâu thì vào Thánh Thống chi địa càng có lợi.
Chung quanh biến thành toàn thất cấp tà linh, không còn lục cấp tà linh nào dám "phạm thượng" nữa. Đặng Văn Ngạn vẫn đi tiếp, nhưng đến đây thì càng cẩn thận, luôn xem xét phán đoán một chốc rồi mới xác định đường lối.

Cẩn thận như thế sẽ được đáp trả tương xứng, ung dung qua được chỗ thất cấp tà linh tụ tập, vào nơi có cả thất cấp, bát cấp.
Đặng Văn Ngạn cười lạnh, ở cửa động đã cố ý bỏ lại ba đồng môn, vì họ sẽ cản trở y bay cao.
Chấn hưng Đô Vũ môn không phải do hoọ mà là y.
Đặng Văn Ngạn hiểu rõ, không thể như Lục Bạt Đỉnh, bảo vệ đồng môn cùng vào, đành tự tăng tiến cảnh giới đã, như thế Đô Vũ môn ít nhất còn một nhân vật cầm đầu, mới mong trùng chấn sơn môn.
Thất cấp tà linh đã sinh ra hồn hỏa, hồn hỏa của bát cấp tà linh càng trân quý.
Hồn hỏa có nhiều tác dụng, trừ chế khí luyện đơn thì tu sĩ hấp thu còn có thể tăng cường linh thức, tăng trưởng kiểu này càng về sau càng rõ.
Đặng Văn Ngạn đến gần một bát cấp tà linh, cẩn thận vòng qua lãnh địa để thâm nhập sâu hơn.
Vào trong nữa, bát cấp tà linh càng lúc càng nhiều, thất cấp rất hiếm, y vẫn chưa vừa ý, chuẩn bị “săn mồi”.
Trước mặt dấy lên hai dải lam quang, là Lam lôi song xà thích.
Quang mang càng lúc càng nồng, không hề khuếch đại, mà co lại.
Lam lôi năng lượng liên tục dồn lại.
Tôn Lập chợt thấy không ổn!
"Xoạt! Ầm!"
Lam sắc lôi quang chợt nổ tung. Vô số lam sắc điện quang hóa thành lôi điện quang lưu cuồng bạo bao lấy sơn động.
Lôi điểm quang lưu không chứa lực tấn công, nhưng số lượng cực kỳ nhiều, tốc độ cực nhanh. Tôn Lập vừa có cảm giác không lành thì lôi điểm quang lưu đã quét qua, "Bản ngã luyện" chỉ giúp gã giấu hành tung chứ không phải thật sự “biến mất”.
Lôi điện quang lưu quét qua, Tôn Lập liền bị lộ.
Dòng điện cuồng bạo chọc giận bát cấp tà linh quanh đó.
"Kéc - - "
"Kéc - - "
Tiếng quỷ gào thê thiết vọng lại, bát cấp tà linh cuồng bạo xông ra tất công bất kỳ sinh linh nào.
Đặng Văn Ngạn vòng lại, tốc độ tăng thêm ba phần, hóa ra trước đó còn giữ thực lực!
"Tôn Lập, ta biết ngươi vẫn bám theo, tuy không thấy khí tức của ngươi nhưng ta biết ngươi có đi theo! Ha ha ha, ngươi định làm gì? Thừa cơ ám toán ta? Đáng tiếc, ngươi không ngờ rằng từ lúc vào Ác Vân động, ta đã gài bẫy để ngươi tưởng có thể ám toán mà đi theo ta rồi sa vào tuyệt cảnh, ha ha ha!"
Y lao nhanh ra ngoài, cười to: "Ta biết ngươi có chỗ dựa, công pháp hoặc pháp khí gì đó khắc chế tà linh hả? Không thì với tu vi của ngươi, vào động sao có thể trấn định như vậy. Nhưng tiếp đó thì sao? Ở đây đều là bát cấp tà linh, ngươi có thủ đoạn gì thì bị vây công cũng sẽ thành mồi của chúng, ha ha ha! Ta đi đây, Tôn Lập, từ từ hưởng thụ mùi vị bị ăn thịt nhé..."
Tôn Lập chặn ở lối thoát, nhìn y như thể thương xót.
Đặng Văn Ngạn cười lạnh: "Ngươi ngăn được ta?"
Y co tay búng, Lam lôi song xà thích hóa thành hai cột lam sắc thiểm điện, quấn lấy nhau trên không thành to như thân người, giáng vào Tôn Lập.
"Oành - - "
Tiếng nổ khiến sơn động lắc lư, Đặng Văn Ngạn toàn lực xuất thủ, phối hợp với công pháp Đô Vũ môn và thượng cổ pháp khí Lam lôi song xà thích, uy lực sánh ngang Hiền nhân cảnh đệ tam trọng!
Đừng nói Tôn Lập, dù Lục Bạt Đỉnh, Đặng Văn Ngạn cũng tin là đòn này buộc y phải nhường đường.
Chỉ cần qua được, rồi với độn tốc kinh thế hãi tục của y, Tôn Lập tuyệt đối bị cắt đuôi, trở thành mồi cho bát cấp tà linh, còn y sẽ thừa cơ đào tẩu.
Lam sắc lôi quang chưa tan hết, Đặng Văn Ngạn đã lao nhanh vào, rồi trước mắt chợt tối sầm, va vào thứ gì đó.
Thứ đó cứng và nặng vô cùng, Đặng Văn Ngạn như va vào ngọn núi, mắt tóe hoa cà hoa cải, đầu óc ong ong, mũi gãy vụn, lực phản chấn hất y văng ngược lại.
"Kéc..."
Tiếng bát cấp tà linh càng lúc càng gẫn.
Đặng Văn Ngạn ngẩng lên, trong lam sắc lôi quang có một đại đỉnh chụp xuống, Tôn Lập vốn đứng đó.
Đấy là cái gì?
Đặng Văn Ngạn mới lóe lên ý nghĩ đó nhưng dẹp ngay, trong lúc nguy cấp này thì không được chậm chễ, bị bát cấp tà linh vây khốn tất chỉ có nước chết!
Y vòng qua đại đỉnh chạy ra ngoài.
Ở dưới đại đỉnh, Tôn Lập không hề phản ứng.
Đặng Văn Ngạn cười lạnh, đúng như dự liệu. Tôn Lập không dám xuất thủ ngăn cản, chặn được Lam lôi song xà thích chắc là đại đỉnh!
Y lao ra, chợt thấy một dải lam lục sắc quang mang quỷ dị!

Đàn thất cấp tà linh đổ ra, người chạy đầu không phải Tôn Lập thì ai? Đặng Văn Ngạn nhợt nhạt mặt mày: Hóa ra Tôn Lập ban nãy không ở dưới đại đỉnh! Gã để đại đỉnh lại ngăn y còn thật ra đã vòng lại dẫn đàn thất cấp tà linh tới. Đàn thất cấp tà linh gần như phủ kín sơn động, Đặng Văn Ngạn không còn hi vọng đào tẩu!
Tôn Lập ngầm nhớ vị trí của mỗi tà linh, Mãng long tỏa liên tách thành ba mươi sáu lưỡi phi đao, cộng thêm huyền thiết cổ kiếm, dẫn dụ ba mươi bảy thất cấp tà linh về.
"Tôn Lập! Muốn chết!" Đặng Văn Ngạn gầm to.
Đại đỉnh lắc lư bay tới, về cạnh Tôn Lập. Tôn Lập tắt tiếng: Đại đỉnh không thể luyện hóa nhanh được, điều khiển khá chật vật.
Tà linh gầm gào, mắt ánh lên lam lục sắc quang mang.
Tôn Lập tránh khỏi hai thất cấp tà linh, bảo Đặng Văn Ngạn: "Ngươi cũng coi là giảo hoạt, đoán được hai điểm: thứ nhất, đúng là ta đi theo ngươi, thứ hai là ta có cách diệt hết tà linh ở đây. Bất quá ngươi sai lầm rất nhiều, một là ta không định diệt hết tà linh, hai là ta có pháp bảo khiến tà linh phải tránh, ba là ngươi đánh giá lầm ẩn độn công pháp của ta..."
"Tri kỷ tri bỉ mới bách chiến bách thắng, tiếc là ngươi quá tự cao, chỉ tưởng với đôi mắt mình là nhìn thấu được ta. Kỳ thực ngươi còn kém xa..."
Tôn Lập nói, đại đỉnh từ từ bay lên, từ lúc đại đỉnh đến gần Tôn Lập thì tà linh dù thất cấp hay bát cấp, đều không dám lại gần.
Đặng Văn Ngạn cả kinh vô cùng: "Đây là cái gì?"
Đại đỉnh từ từ đáp xuống, trùm lên Tôn Lập. Tà linh ở xa thèm thuồng nhưng không dám xông lên, trút giận lên Đặng Văn Ngạn, càng lúc càng nhiều tà linh vây công y, dù Lam lôi song xà thích uy lực tuyệt luân nhưng y vẫn chật vật, sớm muộn gì cũng mất mạng.
Đại đỉnh chợt biến mất, Đặng Văn Ngạn quá quen với cảnh này, pháp bảo đó được cho vào trữ vật không gian.
Tôn Lập đâu? Tôn Lập sao lại biết mất!
Bát cấp tà linh không tìm thấy Tôn Lập, y hiểu rõ câu nói của Tôn Lập: Y đích xác đánh giá thấp ẩn độn pháp quyết của gã, bất cứ lúc nào gã cũng có thể ẩn thân mà bát cấp tà linh không tìm được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.