"Đội ngũ các vị sắp vào toàn Đạo nhân cảnh, Phàm nhân cảnh, hiện tại có hộ sơn đại trận bảo vệ, muốn ra giao chiến ít nhất cũng Hiền nhân cảnh đệ tam trọng trở lên, thường thì chân nhân lão tổ dẫn trưởng bối Hiền nhân cảnh đệ thất trọng xông ra, nên các vị không cần xuất chiến. Không tin cứ hỏi xem?"
Tôn Lập cười: "Lục huynh cũng nói rồi, đội ngũ của mỗ thực lực quá tệ, không đến lượt xuất chiến."
Lục Bạt Đỉnh đỏ mặt: "Dù thế cũng không nên nói toẹt ra khiến mỗ khó xử, tiểu tử ngươi từ khi gặp thì mỗ đã biết là không thật thà!"
Tôn Lập cười ha hả: "Hay lắm, Lục huynh là người tốt, được chưa?"
Lục Bạt Đỉnh sờ lên vầng trán rộng: "Người thật thà như tại hạ, trời sinh bị bắt nạt." Y hạ giọng: "Việc này các vị biết là được, Chiêm Hưng Hiền chọc giận các vị vì mục đích gì thì đã rõ, tại hạ chỉ nói thế thôi."
Y xua xua tay, cất bước đi.
Câu cuối cùng của y khiến Tôn Lập toát mồ hôi lạnh: Chiêm Hưng Hiền quả thật hiểm ác, cố ý bày kế cho gã mắc vào, nếu gã rời Kim Phong Tế Vũ lâu, Chiêm Hưng Hiền khẳng định sẽ ra tay quét sạch!
Thiên môn long pháo, Kim nhưỡng dược điền, đều của Chiêm Hưng Hiền.
Sùng Dần nói: "Lục Bạt Đỉnh là chân quân tử, không gạt bọn ta, nhưng tất cả nên cẩn thận."
Chúng nhân gật đầu, cùng về đội ngũ.
Vừa hay, đội ngũ của Tôn Lập được xếp ở vị trí trận pháp thủng lúc trước, nói là "trấn thủ" còn thực tế là đứng trong hộ sơn đại trận nhìn ma tu công kích.
Tuy trận pháp đã được vá, nhưng theo thói quen thì vẫn cho là thứ được sửa sẽ không bằng thứ lúc đầu, vẫn lo sẽ bị ma tu công phá.
Nên lại phái thêm tới ba vị chân nhân lão tổ.
Đứng đầu là đại cừu nhân của Tôn Lập: Chiêm Hưng Hiền.
Ma tu quả nhiên khí thế hung hung, chiến xa chở tám khẩu Thiên môn long pháo! Ma tu định dùng Thiên môn long pháo oanh kích trận pháp.
Nhưng đến nơi thì lỗ hổng trận pháp đã được vá, tức thì tất cả xôn xao, quay về báo cáo.
Đại hình chiến tranh pháp khí cực nặng, vận chuyển không tiện, pháp khí này khác pháp khí thông thường ở chỗ không do cá nhân sở hữu nên ai cũng dùng được.
Nhưng vì chưa bị tu sĩ tế luyện quá, thiếu đi "linh tính". Pháp khí thông thường thì tu sĩ có thể điều khiển linh hoạt, còn đại hình chiến tranh pháp khí thì phải dùng sức vận chuyển.
Đương nhiên, nếu là chân nhân lão tổ thì không cần để ý đến trọng lượng.
Hôm qua ma tu không hề để lỡ cơ hội. Chân nhân lão tổ cũng là người, tấn công mãi cũng cần hồi sức, vết thủng hôm qua theo đánh giá thì chính ma tu cũng không mất ba ngày, đừng mong vá được, Kim Phong Tế Vũ lâu càng không thể.
Nên ma tu dừng nửa ngày, chuẩn bị đầy đủ rồi định công phá Kim Phong Tế Vũ lâu, không ngờ Kim Phong Tế Vũ lâu đã chữa lành hộ sơn đại trận!
Chân nhân lão tổ dẫn đầu không tiện quyết định, còn tiểu vương gia nên y về bẩm cáo.
A Tổ ngẩn người, giật mình nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên dặn: "Bắn!"
"Ầm, ầm, ầm..."
Hướng Thiên môn long pháo vào vị trí đã được chữa, ma tu ở ngoài hộ sơn đại trận bày tam giác chiến trận. Xếp đầu là Huyết ma đỉnh trứ danh của A Tổ!
Lưỡng đại ma kỵ sinh đôi ở trên đỉnh tam giác chiến trận, mắt đỏ ngầu lên.
Từ khi khiếp sợ trước chiến thuật quỷ dị của Tôn Lập, lưỡng đại ma kỵ hổ thẹn, luôn xông lên đầu, dùng máu rửa đi sỉ nhục!
Phía sau Huyết ma đỉnh còn năm chiến trận dàn từ mạnh xuống yếu, chỉ cần trận pháp bị khoét thủng là không hề do dự xông vào, huyết tẩy Kim Phong Tế Vũ lâu.
Tam vị chân nhân lão tổ đứng trên lưng núi nhìn hộ sơn đại trận của Kim Phong Tế Vũ lâu, người đứng đầu sắc mặt lạnh tanh, cả ba không nói gì nhưng với nhãn lực siêu phàm thì biết đại trận chắc chắn hơn trước!
"Ầm, ầm, ầm..."
Tám khẩu Thiên môn long pháo vẫn bắn, mỗi dải sáng va vào hộ sơn đại trận thì tất cả rung lên, người Kim Phong Tế Vũ lâu run rẩy theo.
Bọn Chiêm Hưng Hiền ngưng trọng. Một khi hộ sơn đại trận bị công phá, họ sẽ trực tiếp đối diện tám khẩu Thiên môn long pháo oanh kích - - không ai muốn thế, kể cả chân nhân lão tổ.
Cứ thế qua nửa canh giờ, tám khẩu Thiên môn long pháo vẫn oanh kích mãnh liệt, hộ sơn đại trận vẫn rung rinh nhưng các đệ tử trấn tĩnh hẳn vì nhận ra hỏa lực cỡ nào cũng không làm gì được hộ sơn đại trận.
Dần dần, các đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu nhẹ gánh hẳn.
Trong tam vị chân nhân lão tổ ccó hai người yên tâm, chỉ Chiêm Hưng Hiền thấy bức bối!
Các đệ tử hỉ hả trêu cợt ma tu, ban đầu còn thu liễm, về sau càng lúc càng quá đáng.
Đừng tưởng tu sĩ thì bình đạm, dù là ai, co vòi trong hộ sơn đại trận như mai rùa, lo lắng suốt mấy tháng thì tất bức bối đến phát điên.
Dù các tu sĩ đạo tâm kiên định, nhưng chỉ hơn người thường một chút.
Thấy ma tu bó tay, các đệ tử càng lúc càng vui vẻ, động tác và lời lẽ đao to búa lớn hẳn, một đệ tử béo trắng vén đạo bào, hướng ra ngoài làm toàn các động tác hạ lưu.
Mười mấy tu sĩ dàn hàng đái ra ngoài...
Trong số ma tu cũng có nữ tu, thức thì chửi rủa, các đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu cười ha hả.
Chiêm Hưng Hiền định ngăn thì một lão tổ cản: "Thôi vậy, để họ phát tiết cũng tốt."
Chiêm Hưng Hiền không đồng ý, kết quả một lão tổ chợt kéo râu gầm lên: "Bọn nhãi ranh Quỷ Nhung làm gì được bọn ta! Ha ha ha!"
Cười đến rung râu.
Chúng đệ tử ngẩn người, rồi cười vang, các động tác càng trở lên quá đáng.
Chiêm Hưng Hiền giận run người: "Còn ra thể thống gì nữa!" Đoạn phất tay lui đi.
Hôm đó ma tu chủ yếu dồn hỏa lực vào lỗ hổng trận pháp, mỗi khẩu Thiên môn long pháo tiêu hao ít nhất hai khối trận pháp hạch tâm nhưng công cốc.
Trên đường về, Tôn Lập cảm giác rõ các đệ tử nhiệt tình, cả đội trưởng Nhạc Văn Thạch vốn lạnh lùng cũng cười.
"Tôn Lập, trận pháp còn vững hơn trước!"
"Sư huynh cứu cả Kim Phong Tế Vũ lâu."
"Thật không ngờ sư huynh còn trẻ như thế, thời gian tu đạo ngắn như thế mà trận pháp tạo nghệ cao như thế."
"Đúng là thiên tài trận pháp!"
Ai cũng cực kỳ nhiệt tình, Tôn Lập cười ha hả đáp lại.
Đến Quý tân lâu, tất cả chia tay.
Gã về Quý tân lâu, quả nhiên đội ngũ của cả nhóm xếp xuối, không đến lượt xuất chiến, Tôn Lập thở phào.
Trong thư phòng của Lạc Vân Bằng, lục vị chân nhân lão tổ lại tụ tề.
Tôn Lập sửa xong hộ sơn đại trận, không cần chân nhân lão tổ trấn thủ, nên tất cả có mặt.
Lạc Vân Bằng day day mi tâm, tựa hồ biết Lục Khiêm Vĩnh tụ tập mọi người lại làm gì. Chiêm Hưng Hiền sầm mặt bất động.
Quả nhiên, Lục Khiêm Vĩnh nói: "Lâu chủ, Tôn Lập sửa được hộ sơn đại trận, lại không có vấn đề gì, chúng ta cũng nên làm gì chứ?"
Chiêm Hưng Hiền mở mắt: "Còn làm gì nữa? Chúng ta không truy cứu chuyện Vọng Long đã là khoan hồng đại lượng rồi. Tôn Lập cũng chỉ lấy công chuộc tội."
Lục Khiêm Vĩnh tức giận: "Tội của Vọng Long sao lại để Tôn Lập chuộc? Ngươi có bản lĩnh cứ sang bờ kia Vị Thủy hà bắt Vọng Long về trị tội!"
"Ngươi..." Chiêm Hưng Hiền không dám nhưng không biết nói gì.
Lạc Vân Bằng nhăn nhó: "Được rồi, lưỡng vị lão tổ, bớt giận đi. Không nên vì người ngoài mà xung đột." Đoạn nhìn Lục Khiêm Vĩnh.
Lục Khiêm Vĩnh không lùi bước: "Lâu chủ, hiện tại cả Đại Tùy tu chân giới đều trông vào Kim Phong Tế Vũ lâu. Có công không được thưởng sẽ khiến tất cả ngã lòng."
Lạc Vân Bằng do dự: "Chuyện này..."
Từ Doanh Hầu lấy làm lạ, lão huynh đệ sao lại đứng về người ngoài? Tôn Lập xác thực bất phàm, nhưng không nên vì thế mà xung đột với lâu chủ.
Lục Khiêm Vĩnh vẫn tranh thủ: "Lâu chủ, dù thế nào cũng phải thưởng, nếu thấy lão phu không đúng thì cứ chỉ ra!"