Hôm đó có trăng.
Tôn Lập thư thái gặm đùi thỏ.
Cạnh gã, Sùng Bá độc chiếm một con lợn nướng, dùng chiến phủ xẻo từng miếng, mặc kệ có xương hay không, cứ cho hết vào miệng nhai.
Chiến phủ quay tít trên tay y, hàn quang ràn rạt.
Giang Sĩ Ngọc vốn thèm lợn nướng, nhanh trí quay sang cướp gà của Tô Tiểu Mai.
Sùng Dần lấy từ đống tro ra một củ nướng thơm lừng, mềm nhũn lại ngon miệng.
Tôn Lập cầm chén rượu, định đưa lên miệng thì như cảm thấy gì đó, ngẩng lên nhìn, sơn cốc ngoài xa như dòng sông bóng tối, trên mặt chảy tràn ánh trăng.
Mấy quang điểm bay tới, không có sinh khí hay sát khí!
Tôn Lập biến sắc, Sùng Bá và Sùng Dần cùng đứng dậy: "Cái gì nhỉ?"
Cơ quan nhân vĩnh viễn là chiến sĩ tốt nhất, không hề có khí tức, không khiến địch nhân cảnh giác.
Chúng nhân tụ lại, quang điểm càng lúc càng tiểu...
Ngoài xa lắc, Dũng nhân vương ngồi trên thi thể cự mãng dài hơn sáu mươi trượng, ngón tay khẽ gõ, da rắn tách ra, kim sắc xà đảm bay lên rơi vào miệng.
Y thoải mái liếm môi, tựa hồ thưởng thức.
"À, tìm thấy rồi? Cảnh giới rất thấp, tựa hồ không đáng để chú ý..." "
Chiến lực cỉa khôi lỗi chiến binh hơn hẳn bề ngoài, trang bị cũng hơn xa tu sĩ thông thường.
Chỉ là Tôn Lập được Phú nhân vương đánh giá cao như vậy thì tất bất phàm.
Dũng nhân vương cân nhắc, không vội hành động.
"Xem đã."
Quang điểm đến gần, Giang Sĩ Ngọc cũng thấy lạ: "Là cái gì mà sao không có khí tức?"
Võ Diệu đáp: "Là cơ quan nhân, tầm thương thôi, đối phó cỡ này thì ngươi bây giờ cũng không có tí áp lực nào, chốc nữa nghe ta chỉ huy."
"…"
Sùng Bá không hề khách khí vác Thiên môn long pháo, nhắm chuẩn rồi bắn.
Một khôi lỗi chiến binh nát vụn, còn lại lao tới nhanh hơn.
Hai khôi lỗi chiến binh thụt lại, phối hợp giơ nỏ lên!
Cảm giác nguy hiểm cực độ ập tới, Tôn Lập gầm to: "Đừng để chúng phát xạ thành công!"
"Oành!"
Sùng Bá bắn hai lần, ngồi phệt xuống, xương cốt như tan ra, mình bốc khói, không đứng dậy được.
Phát pháo đó bắn tan hai khôi lỗi chiến binh, phù bảo nỗ tiễn hóa thành xích sắc trường hồng, bắn thẳng lên không khiến chúng nhân sợ hãi, chỉ e trúng mình thì sẽ có người mất mạng!
"Giết" Giang Sĩ Ngọc yêu hóa, lao vào một khôi lỗi chiến binh.
Khôi lỗi chiến binh mức thấp nhất là trinh sát binh cũng Đạo nhân cảnh đệ tam trọng, còn lại toàn Hiền nhân cảnh, nhưng chúng nhân không hề sợ hãi xông lên.
Khôi lỗi chiến binh không hoảng loạn vì đồng bạn bị giết, tăng tốc lao tới, phi thường lãnh tĩnh.
Song phương giao chiến, Tố Bão sơn chúng nhân lộ rõ thực lực không đủ.
Đội chính đã Hiền nhân cảnh đệ tam trọng! Cảnh giới vượt xa chúng nhân, quay nó là sáu quả lưu tinh chùy quay tít, mỗi quả văng ra đều như núi, dù Sùng Dần và Sùng Bá đón đỡ cũng bị hất văng.
Từ đầu, chúng nhân đã sa vào huyết chiến.
Dũng nhân vương lắc đầu, chiến đấu kiểu này quá chênh lệch, khôi lỗi chiến binh có ưu thế về đẳng cấp, trang bị quá rõ, không cần tới đại hình chiến tranh pháp khí, bọn Tôn Lập cũng sẽ bị nghiền nát như kiến.
Tôn Lập đấu với một chiến binh Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng, chiến binh cưỡi phi kiếm, hai bên thân thể còn có phi kiếm hơn trượng bay cùng.
Chiến binh vung tay hơi cứng đờ, hai thanh phi kiếm như thiết giáp thuyền lao tới. Tiếng gió như sấm, dấy lên đạm lam sắc quang ba, tuyệt đối không phải uy thế tu sĩ dưới Hiền nhân cảnh đỡ được!
Tôn Lập tơi tả tránh đi, bị sóng khí quét trúng, lăn mấy vòng trên không, rớt phịch xuống.
Gã giơ tay, hai mươi tấm linh phù rải ra.
Gầm đây La Hoàn truyền thụ cho gã linh phù mới "Vân sơn phù".
Hai mươi tấm linh phù tương biến mấy trăm trượng quanh đó thành biển mây, dù ánh sáng trên trán khôi lỗi chiến binh bắn ra cũng không soi tỏ nổi nửa trượng.
Gã ẩn trong mây, thầm lấy làm may mắn.
Khôi lỗi chiến binh có nhược điểm lớn nhất là không có linh thức.
Dù sao đó cũng không phải là tu sĩ, dù chiến lực hùng mạnh, pháp khí cao cấp, nhưng linh thức nối với sinh mệnh, linh hồn nên cơ quan nhân trừ phi thể nội phong ấn linh hồn, không thì không thể có linh thức.
Không có linh thức, Vân sơn phù chỉ là Chướng nhãn thuật cũng rất hữu dụng.
Khôi lỗi chiến binh lập tức xô ra ngoài để rời vân hải.
Gã lén tiến lên trong biển mây, Mãng long tỏa liên vô thanh vô tức tách thành ba mươi sáu phi đao, gã nhắm mắt cảm tri, nhắm một hướng ném tất cả tới.
"Bốp, bốp, bốp..."
Ba mươi sáu thanh phi đao chuẩn xác bắn vào vị trí cố định trên mình khôi lỗi chiến binh, vị trí đó ở gần lưng, ba mươi sáu lần liên tục oanh kích, sau cùng khoét được một lỗ rồi tiến vào, lưỡi thứ ba mươi tư đã xuyên qua được thân thể khôi lỗi chiến binh, đánh trúng trận pháp hạch tâm.
Phi đao hình tròn thứ ba mươi lăm mai đánh tan trận pháp hạch tâm.
"Oành!"
Khôi lỗi chiến binh bị trận pháp hạch tâm nổ tung!
Gã lăn dưới đất, rời khỏi biển mây, nhanh chóng đấu với một khôi lỗi chiến binh khác, là phó đội chính, Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng!
Khôi lỗi chiến binh này khó chơi, Tôn Lập liên tục ba lần sử dụng biển mây mới vây khốn được, nhưng nó múa tít vũ khí, đồng thời liên tục phát ba đạo phòng ngự linh quang nên gã cũng tạm thời bó tay.
Tôn Lập liên tục dùng kế dương đông kích tây, lần thứ tư xuất thủ mới tìm được cơ hội, đánh trúng nhược điểm của cơ quan nhân.
Cùng lúc, khôi lỗi chiến binh Đạo nhân cảnh đệ tam trọng yếu nhất bị Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc hợp lực phá hủy.
Đội chính Hiền nhân cảnh đệ tam trọng hất văng Sùng Bá và Sùng Dần rồi lao tới.
Sáu lưu tinh chùy đan nhau, lôi điểm đổ vào Tôn Lập.
"Ầm, ầm, ầm..."
Tôn Lập chật vật tránh, mỗi viên lưu tinh chùy rơi xuống đều để lại hố sâu, lúc sau, mặt đất lỗ chỗ, hố nhỏ nhất cũng có đường kính năm trượng!
Chiến binh đội chính vốn tốc độ kinh nhân, gã chật vật lắm mới tránh được sáu lưu tinh chùy pháp khí, đội chính đã đứng ngay trước mặt, quyền đầu kim loại hất Tôn Lập văng đi.
"Phụt."
Gã phun máu, phẫn hận vô cùng lấy đại đỉnh ra đập!
Đại đỉnh đã thôn tính xong mớ kim loại gã cho vào, gã thi triển đích xác linh hoạt hơn nhưng chưa thể theo ý muốn.
Gã lấy ra chỉ định coi là binh khí hạng nặng để đập khôi lỗi chiến binh mà quên mất rằng miệng đỉnh đang hướng xuống.
Đại đỉnh không phải dược đỉnh, không có nắp.
Choang! Trùm lên đội chính khôi lỗi chiến binh, Tôn Lập kinh ngạc: đúng là vô tình cắm liễu!
Gã bất chấp thương thế, vận linh nguyên, lao đến cạnh đại đỉnh rồi vung tay, hai mươi tấm Vân sơn phù nổ vang bao trùm tất cả.
Ngoài xa, Dũng nhân vương nhíu mày.
Trên đời có bao nhiêu việc khiến Dũng nhân vương nhíu mày?
Đại đỉnh rơi xuống, liên hệ tinh thần giữa Dũng nhân vương và đội chính bị cắt đứt, Dũng nhân vương nhận ra đại đỉnh tựa hồ hơi cổ quái...
Tôn Lập hao hứng giơ đại đỉnh, ba mươi sáu lưỡi phi đao đợi sẵn, nhận ra đội chính đang giãy giụa trong đó!
Một vòng xoáy màu đỏ sậm khống chế nó, đại đỉnh đang thôn tính!
Tôn Lập hớn hở, đúng là vô tình cắm liễu liễu xanh om.
Chiến binh đội toàn là nguyên liệu tốt, đại đỉnh sao bỏ qua được?
Tuy đại đỉnh hiện tại không còn như năm xưa nhưng một cao thủ Hiền nhân cảnh đệ tam trọng không thể thoát được.
Tôn Lập thu đại đỉnh lao vào khôi lỗi chiến binh khác.
"Tốc chiến tốc quyết!"
Tôn Lập quát to, nhận ra đấy là lựa chọn tốt nhất, khôi lỗi chiến binh không thể tự đến truy sát mà sau lưng là Quỷ Nhung ma tu.
Dũng nhân vương "nhìn" thấy gã tru sát khôi lỗi chiến binh, không những không đau lòng mà cười: "Được, lại nhìn thấu khuyết điểm của cơ quan nhân chí cao vô thượng."
Chỗ gã dùng phi đao tấn công là khuyết điểm lớn nhất của cơ quan nhân.
Vị trí đó thì kỹ thuật của sư môn Dũng nhân vương không giải quyết được, đến đời y thì tuy được tăng cường nhưng vẫn là nhược điểm.
Tôn Lập tìm đúng nhược điểm đó.
Dũng nhân vương không nhớ ra lần cuối cùng bị nhìn thấu nhược điểm đó là khi nào.