La Hoàn bỏ qua cảm thụ của Tôn Lập mà nói: "Tôn Lập tiểu tử, thần thú cỡ này, ngươi có biết nguyên tắc lớn nhất là gì không? Trao đổi công bằng, ngươi bỏ ra bao nhiêu sẽ thu được bấy nhiêu. Nó ăn vỏ yêu thú đó có là gì, chỉ cần ngươi chịu dốc ra, thần thú trưởng thành rất nhanh, vì chúng có tiềm lực vô cùng. Nên ngươi có linh thạch linh đơn gì cứ cho nó ăn hết, sẽ không bao giờ thất vọng đâu."
Tôn Lập uể oải: "Lão nhân gia thích gì trong trữ vật không gian thì cứ nói."
"Lấy hai khối trận pháp hạch tâm ra cho nó ăn."
"Lão nhân gia nói gì!" Tôn Lập ré lên: "Nuôi thần thú tốn kém thế sao!"
"Thừa lời! Ngươi tưởng nuôi chó hả? Cho ăn khoai nướng là xong hả!"
Tôn Lập kiên quyết lắc đầu: "Không được, nó sẽ không thể tiêu hóa, lão nhân gia không nên gặt lúa non.”
La Hoàn tức giận: "Có cho ăn không? Không cho ta mặc kệ những việc sau này!"
Tôn Lập: "Tầm nhìn của tiểu tử hơi mờ vì sắp khóc rồi."
Võ Diệu kêu lên: "Chà, mấy năm đi học đúng là không uổng, biết dùng đến chữ ‘cầu xin’ cơ đấy.”
Tôn Lập: “Chỉ... chỉ…”
La Hoàn giục: "Mau lên!"
Tôn Lập ấm ức lấy khối trận pháp hạch tâm nhỏ nhất ra: "Lão nhân gia cũng nói thứ này dễ nổ mà?"
"Yên tâm, người ta là thần thú, ngươi tưởng tầm thường chắc.”
"Dừng!" Tôn Lập gầm lên: "Các vị còn thế là tiểu tử giận đấy, như thể nó là con vợ chính, tiểu tử là con vợ lẽ!"
Võ Diệu nghiêm túc: "Tôn Lập, không được tự nâng cao địa vị giang hồ!"
Tôn Lập: “Chỉ là...”
Ném trận pháp hạch tâm tới, nó hào hứng bổ tới. Tôn Lập thở dài, không đành lòng nhìn tiếp, an ủi: không, sao, không phải khối lớn nhất.
Nó ăn trận pháp hạch tâm, Tôn Lập tấy từ trữ vật không gian nội ra một cái nhẫn cổ.
Cái nhẫn phi thường đơn giản, không hề có hoa văn, màu đen xỉn đi, rất giống loại nhẫn bạc thông thường mà mẫu thân gã vẫn coi là bảo bối.
Thứ này là của Lý Lam Sơn.
Tôn Lập giết Lý Lam Sơn, mọi thứ của y, kể cả trận bàn Hóa long cửu xuất đại trận đều tan tành, chỉ còn lại cái nhẫn này.
Y mong chờ trong đó chứa thứ quý nhất của Lý Lam Sơn. Liên tục hai trận đại chiến, Tôn Lập tiêu hao gần hết linh thạch, linh đơn.
Võ Diệu kinh ngạc: "Có vẻ hơi lạ.”
"Sao hả?"
Tôn Lập nhìn kỹ, Võ Diệu nói: "Trên cái nhẫn có trận pháp phức tạp, mười ba tầng điệp gia, có thêm một trận pháp ba tầng điệp gia nữa."
Tôn Lập ngẩn người, đấy là trận pháp phức tạp nhất gã được thấy, thậm chí còn hơn hộ sơn đại trận của Tố Bão sơn!
Tôn Lập kích động: "Khẳng định là đồ tốt. Võ tổ, được không?"
Võ Diệu tức giận: "Không phải Võ tổ có được không mà là tiểu tử ngươi có được không!"
Tôn Lập im ngay.
Võ Diệu cân nhắc: "Thử xem nhưng nên cẩn thận, làm đúng lời ta, hơi sai lạc sẽ hủy mất nó."
Tôn Lập hào hứng: "Được!"
Ba tầng trận pháp điệp gia, cùng mười ba tầng trận pháp điệp gia nối nhau, đấy mới là thách thức. Tôn Lập cầm trận pháp đao bút, làm đúng những gì Võ Diệu nói, dù thế vẫn mấy lần suýt hủy nó.
Mất sáu canh giờ mới mở được cái nhẫn, Tôn Lập dẫm mồ hôi.
Gã ném trận pháp đao bút đi, ngồi phệt xuống.
Trận pháp được phá giải, linh quang trùm lên cái nhẫn, màu xám nhạt hóa thành cát trắng rơi xuống.
Bản lai diện mục của cái nhẫn lộ ra.
Cái nhẫn không thay đổi về kích cỡ nhưng chuyển thành màu bạc sáng, như sao trong đêm.
Cái nhẫn được các nét khắc rõ ràng chia thành bảy phần, mỗi phần có khắc linh văn.
Thoạt nhìn như bảy văn tự dính chùm lại.
Tôn Lập thở mở nhưng liên tục thất bại, đang lấy làm lạ thì Võ Diệu nhạt giọng: "Không cần thử, không phải trữ vật giới chỉ."
"Không phải trữ vật giới chỉ?!" Tôn Lập thất vọng vì không được bổ sung linh thạch và linh đơn.
"Thứ này quý hơn trữ vật giới chỉ nhiều!" Câu tiếp theo của Võ Diệu khiến gã hào hứng trở lại.
"Hả? Thật ra là cái gì?"
La Hoàn cũng bất ngờ: "Không ngờ là nó, khéo thật."
Tôn Lập cuống lên: "Thật ra là gì, hai vị nói mau đi? Lấp lửng quá thể!"
Võ Diệu cười: "Ngươi tự xem đi. Tế luyện qua một chút là mở được.”
Tôn Lập nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo lời Võ Diệu, tế luyện sơ qua, không lâu sau là thành công.
Gã dồn linh nguyên vào, không gian rộng lớn mở ra, khí tức thảm liệt phả tới khiến gã rùng mình.
Là một thần điện mênh mông.
Gần Tôn Lập nhất là lối vào, có vô số thạch trụ sừng sững, mỗi cây đều cao bảy trượng, quanh đó là năm thạch binh mặc giáp cầm binh khí.
Sau khu rừng đá là mười tám con đường đá rộng, cách nhau một dải nham tương sôi ùng ục, hai bên mỗi con đường là thạch binh cao lớn hơn.
Cuối thông đạo là đài cao ba tầng, rìa mỗi tầng có lầu tên như trên tường thành, phía sau là cả hàng thạch binh, thậm chí có nỏ và thạch pháo.
Sau thạch đài ba tầng là một tòa tháp năm tầng, mỗi tầng có một đại tướng mặc khải giáp trông coi.
Tầng cao nhất trống trơn, có một dải sáng vút lên cao.
Tôn Lập nhìn rõ ý đồ của kiểu bố trí này nhưng vẫn nghi hoặc: "Tức là để người ta từng bước đạt tới?"
Võ Diệu sửa lại: "Chỉ sai một chỗ, không phải dể người ta mà để thú đi lên từng bước."
Tôn Lập kinh ngạc: "Hả? Là sao hả?"
"Đây là thú binh linh hoàn, đẳng cấp không tệ, có thể bồi dưỡng từ đệ nhất cấp đến đệ thất cấp thú binh. Đây là tầng thứ nhất, vào được là đệ nhất cấp thú binh. Sau đó còn sáu tầng, mỗi tầng đều khác nhau."
Tôn Lập lấy làm lạ, nhân tộc khi rèn luyện đều lấy linh thú yêu thú làm đối tượng giao đấu. Không ngờ trong thú binh linh hoàn lại đêm nhân tộc làm địch nhân giả tưởng.
Gã nghi hoặc: "Lão nhân gia nói là bồi dưỡng, nhưng đây là chiến trường, tiểu tử không thấy ‘bồi dưỡng’ ở chỗ nào, qua được thì là đệ nhất cấp thú binh, không qua thì ở lại."
La Hoàn thoáng khen: "Không tệ, hiện tại quan sát càng lúc càng kỹ. Ngươi nói đúng rồi, tầng thứ nhất chỉ cần cứ hơn là được, cũng như lúc các ngươi nhập môn thì được kiểm tra tư chất, có những linh thú không thể thành thú binh, sẽ bị đào thải."
"Đến mấy tầng sau sẽ có pháp môn cho thú tộc tu luyện, theo trưởng thành của thú binh mà hiện ra."
Tôn Lập tựa hồ hiểu: "Hai vị định để nó vào đấy?”
Chưa nói đã bị La Hoàn cắt lời: "Nhăng cuội! Nó là thần thú! Cần gì phải vào đó? Ta đảm bảo bồi dưỡng nó thành thần thú mạnh nhất. Ta nói là nói đến linh thú vớ vẩn trong Tố Bão sơn."
Tôn Lập đảo mắt, linh thú viên của Tố Bão sơn có nhiều linh thú, bất quá sau hai trận đại chiến thì không còn lại mấy.
Trong linh thú viên còn rất nhiều thú noãn, có thể tìm cách đưa vào đây.
Gã nhớ đến một vấn đề: "La tổ, thất cấp thú binh trong thú binh linh hoàn thì thực lực thế nào?"
La Hoàn thản nhiên: "Không kém gì Lý Lam Sơn."
Tôn Lập suýt ngã nhào, chắc lưỡi: "Lợi hại thế hả!"
La Hoàn không thấy "lợi hại" gì, nhạt giọng: "Có gì đâu? Ta bồi dưỡng nó xong thì cỡ như Lý Lam Sơn một trảo là xong. Đúng, ta nên đặt tên cho nó nhỉ?"
Võ Diệu cướp lời: "Đặt tên? Để ta.”
La Hoàn: "Đừng mơ.”
Tôn Lập không nghe thấy gì, hoàn toàn chìm trong ảo tưởng về tương lai. Lý Lam Sơn mà một trảo là giết được. Sau này nhờ nó cũng có thể tung hoành thiên hạ, Thần Hoang đạo chỉ là chuyện nhỏ, thích thì hạ được ngay...
La Hoàn và Võ Diệu tranh cãi không ngớt, Tôn Lập chợt buột ra: "Ngân quan hắc đế!"
"Hả? Cái gì?" Võ Diệu và La Hoàn đều không hiểu.
"Tên nó là Ngân quan hắc đế, hai vị xem túm lông trắng trên đầu nó mới hình tượng làm sao. Sau này nó sẽ tung hoành thiên hạ, hắc đế thì quả là bá khí!"