Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 198: Hóa Long Cửu Xuất Đại Trận (Thượng)






Vọng Hư và Sùng Bá sầm mặt nhìn lên không, nhất là Sùng Bá, dù tay nắm chặt nhưng không xin Vọng Hư cho ra.
Linh thú viên không còn nhiều linh thú, lại xuất kích phải một đòn hạ được địch nhân.
Cả hai cùng chú ý đến một người: Lý Lam Sơn.
Lý Lam Sơn thả linh thú tấn công Tố Bão sơn, y lại lùi xa, thậm chí Bích nhãn toan nghê bị Tôn Lập giết mà y cũng không nói gì.
Y cứ ở phía sau.
Đầu tiên ném tám lá phan vải ra nối thành một dảm, tức thì mây khói bốc lên, không rõ y làm gì ở trong.
Vọng Hư biết Lý Lam Sơn có tính toán nhưng giờ không còn ai hữu dụng, bảo y xông ra ngăn cản Lý Lam Sơn thi pháp thì y không đủ gan.
Còn Sùng Bá, y phòng vạn nhất không chống nổi, để lại thủ sơn nhân này cầm chân địch nhân, để y có thời gian chạy trốn, nên y không đành dùng ngay.
Y đành trơ mắt nhìn trong mây khói liên tục bốc lên quang vụ, phạm vi càng lúc càng rộng, áp lực càng lúc càng lớn...
"Ầm, ầm, ầm..."
Hộ sơn đại trận liêu xiêu. Ma tu được hai ngân diện nhân chỉ huy, càng lúc càng có chương pháp, phân thành hai tổ luân phiên oanh tạc, lại chỉ nhắm vào một điểm.
Tố Bão sơn chúng nhân chỉ biết phòng ngự, chỉ biết nghiến răng chống chọi.
Cục diện bị động này khiến Chung Mộc Hà cũng bó tay.
Đôi mắt Chu Cửu lộ ra ngoài, càng lúc càng đắc ý, thế này thì không cần Lý đại nhân xuất thủ, y đã phá xong hộ sơn đại trận, lúc đó chân nhân lão tổ của Tố Bão sơn cũng không đáng ngại.
"Oành!"
Một đạo quang trụ giáng vào hộ sơn đại trận, hộ sơn đại trận lắc lư, thanh quang lại giảm mấy phần.
Vọng Hư nghiến răng, chuẩn bị xuất thủ. Pháp khí của y rời hộ sơn đại trận, bên ngoài toàn ma tu, có thể sẽ không về được, vì thế mà mãi y không xuất thủ.
"Vù -"
Không có dấu hiệu gì, Đại nhật thần hỏa thương được coi là không thể bắn tiếp lại hiện lên!
Dải sáng chết chóc đó xuyên qua linh thú đầu tiên, năm ma tu trên lưng nó bốc hơi, rồi lại găm vào bụng con thứ hai, nó gào lên thê thảm rơi xuống, hai ma tu trên lưng vội bỏ chạy nên một người thoát, người còn lại mất mạng!
Ma tu tổn thất thảm trọng, lần này cả Chu Cửu cũng theo ý thức lùi liền ba trăm trượng, kinh hồn nhìn vào hộ sơn đại trận, nơi có họng pháo còn bốc khói.
Đại nhật thần hỏa thương!
Chu Cửu phi thường khẳng định suy đoán của mình không sai, dù sau trện chiến trước còn lại và thêm ngày rưỡi tích lũy, Đại nhật thần hỏa thương chỉ đủ năng lượng cho hai lần bắn, nhưng phát thứ ba vừa rồi là sao?
Thế là thế nào?
Có ma tu không nén được gầm lên: "Sao lại có phát thứ ba? Có phát thứ tư không? Không được!"
Chu Cửu cũng nghi hoặc, nhưng còn phẫn nộ hơn!
Hai linh thú, tám thuộc hạ! Lực lượng càng lúc càng mỏng.
Chu Cửu nghiến răng: "Bình tĩnh! Lý đại nhân sẽ nhanh chóng biến Tố Bão sơn thành phế khư!"
Tôn Lập nằm dưới đất, xót ruột như cào, phát pháo ban nãy là gã cho linh thạch vào Đại nhật thần hỏa thương cung cấp năng lượng, nhờ thế mới có kỳ tích “đắt giá”, Đại nhật thần hỏa thương lãng phí năng lượng gấp mười mấy lần, phát pháo đó khiến gã từ kẻ giàu xổi của tu chân giới trở thành tay trắng!
La Hoàn nói: "Tôn Lập, ngươi không phải là tu sĩ cao thượng..."
"A -" Tôn Lập nói: "Tiểu tử đâu có cao thượng thế, ngần ấy linh thạch, xót ruột chết mất!"
"Ha ha ha!"
Chu Cửu e dè Đại nhật thần hỏa thương, sau lưng ma tu chợt dấy lên năng lượng dao động hùng hậu, ai nấy ngoái lại, tức thì hớn hở.
Trong đám mây của Lý Lam Sơn chợt ngẩng lên một cái đầu rắn lớn!
Đôi mắt rắn xanh đậm, lưỡi như lửa, thò ra khỏi đám mây, đôi mắt băng lãnh vô tình nhìn sơn môn Tố Bão sơn, tuy bất động nhưng năng lượng dao động kinh nhân phát ra.
Đấy chỉ là bắt đầu.
Đầu rắn bắt đầu biến đổi, đôi sừng hươu mọc lên, râu dài ra, vảy rồng mọc lên, đôi mắt màu lục biến thành màu vàng. Trước mặt chúng nhân, đầu rắn biến thành rồng!
Ma tu chấn phấn hoan hô. Tố Bão sơn lại chìm trong yên lặng.
Cái đầu rắn hóa rồng xong, tiếp theo là cái thứ hai, thứ ba... Tổng cộng tám đầu rắn ẩn trong mây hóa thành rồng, cộng thêm cái đầu tiên thì tám con thần long ở ngoài, cái chính giữa ngóc lên.
Chín cái đầu rồng há miệng hút, vân vụ chui hết vào miệng, Lý Lam Sơn hiện ra.
Y đứng trên hoàng đồng trận bàn đường kính mười trượng, rìa trận bàn có đạm kim sắc quang ti bốc lên như khói, cuộn lại trên đầu thành một vòng sáng.
Vòng sát có đường kính trăm trượng, chín thần long hư ảo lẫn trong đó.
Lý Lam Sơn động tâm niệm, trận bàn bay ra, như ngọn núi đổ vào sơn môn Tố Bão sơn.
"Hóa long cửu xuất đại trận!" Chu Cửu gầm lên giơ tay, ma tu đều lùi lại.
Một ngân diện nhân hưng phấn: "Lý đại nhân xuất thủ, Tố Bão sơn sắp diệt vong! Ha ha ha!"
Lý Lam Sơn chắp tay sau lưng, tay áo phất phơ theo gió, áp lực vô hình như sóng trào vào hộ sơn đại trận.
Y còn chưa tới, thanh quang trên hộ sơn đại trận bị ép chỉ còn một lớp mỏng.
Sắc mặt Chung Mộc Hà và Vọng Hư cực kỳ khó coi, không ngờ chỉ với mình Lý Lam Sơn cũng đủ diệt Tố Bão sơn. Chỉ là Hóa long cửu xuất đại trận cần thời gian chuẩn bị dài, phải trả cái giá mà họ không biết tới cỡ nào.
Tôn Lập nhìn Lý Lam Sơn, nghiến răng: "Lưỡng vị lão tổ, có thể dùng hai trận pháp hạch tâm kia là nguồn năng lượng để sử dụng Đại nhật thần hỏa thương?"
Sử dụng trận pháp hạch tâm như thế tuyệt đối là lãng phí. Nhưng sinh tử quan đầu, Tôn Lập mặc kệ tất, không hạ được Lý Lam Sơn, Tố Bão sơn không ai thoát được.
Trước kia Tố Bão sơn đầu hàng thì còn được sống chứ giờ ma tu tổn thất thảm trọng, Lý Lam Sơn sẽ giết hết để trút giận!
La Hoàn cho gã biết: "Không phải không được mà hiện tại không được, khối linh tủy đó khắc quá nhiều trận pháp, để phối hợp với đại hình chiến tranh pháp khí, ngươi cho vào Đại nhật thần hỏa thương là nổ ngay, muốn dùng phải xóa hết trận pháp."
Tôn Lập ôm chút hi vọng hỏi Võ Diệu, chưa lên tiếng thì gã đã nói ngay: "Thứ nhất, trận pháp quá phức tạp, phải một ngày mới trừ xong, thứ hai dù có thời gian thì đẳng cấp của ngươi không trừ được."
Tôn Lập buồn bã, đành bỏ qua.
Cách sơn môn ba trăm trượng, Lý Lam Sơn giơ tay, chín con thần long há miệng. Chín thanh phi kiếm kèm kim quang phun ra, y xoay tay, khống chế phi kiếm, chỉ quát khẽ mà như sét nổ trong tai Tố Bão sơn chúng nhân.
"Tố Bão sơn chịu chết đi!"
"Oành!" Ba trong chín thanh phi kiếm bay lên vạn trượng cao không, tăng tốc bắn xuống hộ sơn đại trận.
Chung Mộc Hà gầm to: "Tất cả rút lui..."
Một trăm linh tám đệ tử lùi lại, nhưng tốc độ phi kiếm quá nhanh, họ chưa rời xa thì ba thanh đã va vào hộ sơn đại trận.
"Oành!"
Hộ sơn đại trận tan nát, các loại linh quang lôi điện hỏa diễm phun ra, đá từ các đỉnh núi quanh đó lăn xuống, sơn môn điêu tàn.
Đạo đạo tử sắc lôi điểm phun ra, các đệ tử chưa chạy xa bị lôi điện đánh trúng, một trăm linh tám người không ai thoát!
Chung Mộc Hà cũng phun ra như cánh tay lôi điện, y gầm lên, đánh tan lôi điện rồi uống viên Tây man linh đơn thứ hai, linh nguyên cuồn cuộn, cảnh giới cao thêm một tầng.
"Vọng Hư, theo ta xuất chiến!"
Chung Mộc Hà gầm lên lao đi.
Chưởng giáo Vọng Hư cắn răng xông theo. Y không đi theo không được, Chung Mộc Hà không phải đối thủ, Chung Mộc Hà chết rồi, y càng không ngăn được Lý Lam Sơn.
Lý Lam Sơn đánh tan hộ sơn đại trận, ma tu chúng nhân hoan hô, chấn phấn phi thường.
"Lý đại nhân vô địch!"
"Lý đại nhân một mình diệt Tố Bão sơn, báo cừu cho các huynh đệ!"
Chúng nhân hô to, không ai chú ý thấy trong Đại nhật thần hỏa thương có một bóng người lao tới trận vị.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.