Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 167: Đuổi Người Hầu






Tiểu Hà không hiểu tiểu thư vì sao hỏi thế nhưng vẫn đáp thực: "Từ bảy năm trước, được tiểu thư cứu về, tỳ nữ vẫn ở cùng tiểu thư tại đó."
Triệu Thục Nhã cười: "Bảy năm rồi, bảy năm nay không có ngươi ở cùng, thật ta không biết mình thành thế nào. Ai..."
Nàng nhìn mặt Tiểu Hà gật đầu: "Bảy năm rồi, tiểu nha đầu mũi dãi năm xưa đã thành đại cô nương xinh đẹp."
"Tiểu thư..." .
Triệu Thục Nhã xua xua tay: "Không cần nói, là ta tính toán không kỹ, nên chuẩn bị cho chung thân đại sự của ngươi."
Tiểu Hà run lên: "Tiểu thư!"
"Lần này về, ta sẽ bảo đại ca thu ngươi làm đồ đệ, đồ đệ con trưởng Triệu gia thừa xứng với Lục Bạt Đỉnh, tương lai ngươi vào Lục gia cũng không bị bắt nạt, Lục Khiêm Vĩnh lão đầu tử không còn lý do cự tuyệt."
Tiểu Hà cả kinh, quỳ phịch xuống, khấu đầu: "Tiểu thư, nô tỳ không đi, nô tỳ muốn hầu hạ tiểu thư cả đời! Không có tiểu thư, nô tỳ đã chết trong tay những kẻ đó, ơn của tiểu thư, nô tỳ báo cả đời không hết..."
Triệu Thục Nhã cười lạnh: "Ngươi còn nhớ những việc đó..." .
Tiểu Hà run lên, không dám bò dậy.
"Thôi." Triệu Thục Nhã thở dài: "Cha đã nói tính ta không quản được người hầu... Bất quá ta không để ý, không muốn ép buộc gì các ngươi, ngươi thích Lục Bạt Đỉnh, ta sẽ thành toàn, nhưng việc của ta chỉ có ta quyết định, dù cha ta cũng không xem vào được!"
"Ngươi đi sẽ tốt cho cả hai chúng ta, ngươi được thỏa nguyện, ta cũng giữ được tình cảm chủ tớ bảy năm nay, ta không muốn chúng ta đến mức không thèm nhìn nhau nữa!"
"Tiểu thư...", Tiểu Hà khóc: "Tiểu Hà sai rồi, Tiểu Hà xin tiểu thư cho thêm cơ hội."
Triệu Thục Nhã xua xua tay: "Tính ta thế rồi, nhận định là y thì cả đời này là y, y không cần ta thì ta cũng không cần người khác, có người chỉ cần có ai đó đi cùng cả đời là xong chứ ta thì không. Để ngươi ở cạnh ta tất... y không vui. Thế này tốt cho cả đôi bên."
"Tiểu thư thật sự không cần nô tỳ nữa?" Tiểu Hà khóc nức nở, tuyệt vọng nhìn Triệu Thục Nhã.
Triệu Thục Nhã nhớ lại lúc hai người gặp nhau, bảy năm bầu bạn thì mềm lòng, nhưng những lời lạnh lùng của Tiểu Hà trước đó như mũi dao nhọn đâm nát tất cả.
Triệu Thục Nhã thở dài quay đi: "Ta đã quyết, không cần nói thêm nữa."
"Tiểu thư!" Tiểu Hà thê lương, Triệu Thục Nhã run vai, cỗ xe tách ra một lỗ, Tiểu Hà rơi xuống mây lửa.
Triệu Thục Nhã động tâm ý, tám con khổng tước vương đằng vân giá vụ, cỗ xe lướt nhanh.

Tôn Lập không rời Liệt Hỏa cốc, ngồi một mình trên tảng đá cao.
Tảng đá này cao bậc nhất trong cốc.
Lại một ngày nữa qua, Liệt Hỏa cốc vẫn nóng bỏng, Tôn Lập xếp bằng, mặt sầm như nước.
Lục Bạt Đỉnh vội về thông tri cho Phong Tế Vũ lâu, chuẩn bị đến Thiên Đô thần điện. Tôn Lập rất kiên nhẫn, đợi một ngày sau rồi lại đợi thêm ngày nữa.
Đêm đến, Liệt Hỏa cốc thoáng mơn cơn gió mát hiếm có, nhưng rồi nhanh chóng bị sóng nhiệt vô cùng vô tận nuốt chửng.
Một nhân ảnh cao lớn xuất hiện phía dưới, Tôn Lập mỉm cười.
Giang Sĩ Ngọc xòe hai bàn tay đầy vuốt, nhún vai: "Sao ngươi biết ta sẽ tới?"
Tôn Lập đắc ý dương dương: "Lão tử biết!"
Giang Sĩ Ngọc gục gặc đầu.
"Sao ngươi vẫn giữ hình dạng này?" Tôn Lập hỏi.
Hoàn toàn yêu hóa, gương mặt Giang Sĩ Ngọc không mềm hơn nham thạch bao nhiêu, mắt ánh lên cay đắng hồi lâu mới nói: "Ta thế này, yêu thú cho ta là đồng loại, không chủ động tấn công."
Tôn Lập ngẩn người, khẽ thở dài, nhảy khỏi tảng đá, ngồi sóng vai với y, một chốc sau vẫn không nói gì.
Dã tính của Giang Sĩ Ngọc tan dần, từ từ thoáy khỏi trạng thái yêu hóa.
Áo y đã nát vụn lúc yêu hóa, quay về hình người thì trần trụi, may mà không có ai, Giang Sĩ Ngọc mặc kệ.
Tôn Lập nhìn y, cười cổ quái: "Chà, trắng thật!"
Giang Sĩ Ngọc đỏ lựng mặt mày: "Ngươi nhìn cái gì!"
Tôn Lập cười ha hả, Giang Sĩ Ngọc vẫn buồn bã, Tôn Lập ngừng người, rừng đá yên lặng mênh mông.
Gã biết có những việc đã xảy ra sẽ không thể như cũ: "Ngươi định thế nào?"
Giang Sĩ Ngọc thở dài: "Hiện tại khác trước, ta còn tính gì nữa? Trước kia ta muốn chúng ta cũng tiến bộ, có chỗ đứng tại tu chân giới."
Y dừng lại rồi ôm Tôn Lập: “Cố gắng nhé, ta tuy không ở cùng các ngươi nhưng đừng quên còn có một huynh đệ ngầm dõi theo!"
Đoạn y rảo bước đi vào rừng đá.
Ở đó yêu thú hoành hành, yêu khí ràn rạt.
Tôn Lập nháy bật lên tóm cổ y: "Đứng lại!"
Giang Sĩ Ngọc bất động nhìn gã, mắt đầy tuyệt vọng: "Tôn Lập, hảo huynh đệ, để ta đi thôi..."
"Không được!" Tôn Lập ngang ngược: "Ta không tin đó là kết cục của ngươi, không tin rằng chúng ta đi lên từ nấc thấp nhất lại gặp kết quả này! Ta không tin mộng tưởng cả đời tan dễ thế. Theo ta về, dù ngươi không thể về Tố Bão sơn, cũng không thể ở nơi thế này!"
Giang Sĩ Ngọc cứng người: "Ngươi không tin thì sao? Ta chọn con đường này thì đã biết có ngày này... Chỉ không ngờ sớm thế thôi."
Y nhìn Tôn Lập: "Kỳ thực thế cũng không tệ, ta còn có thể hóa thành nhân hình, ngầm trông nom gia đình, yêu tộc thọ mệnh lâu dài, dù ta cứ giữ cảnh giới này cũng sống được mấy trăm năm, trông nom gia tộc tăng tiến từng bước..."
"Không cần nói nữa, ngươi biết mình không muốn thế. Chúng ta dốc công như thế, không phải vì muốn làm con chuột to ẩn trong bóng tối mà muốn bay trên chín tầng trời, thẳng tiến tới đại đạo!"
Mắt Giang Sĩ Ngọc tựa hồ sáng lên: "Bay trên chín tầng trời, thẳng tiến tới đại đạo."
Gã cười, mắt đầy cay đắng: "Sau này đấy là mộng tưởng của các ngươi..."
Tôn Lập ngẩn người thở dài: "Cố chấp như ngươi thì thế này là gì? Ngươi còn nhớ lúc chọn con đường này, đã biết sẽ có hôm nay, vì sao hoàn còn khó chấp nhận thế? Đông Phương Phù và Lý Tử Đình khiến ngươi thế hả? Ngươi thử nghĩ cho họ xem, đổi lại là ngươi có dễ dàng chấp nhận không?"
Giang Sĩ Ngọc cúi đầu.
Tôn Lập nổi giận đẩy y ra: "Bớt lời đi, mau theo lão tử về! Ta sẽ tìm chô ở ngoài Tố Bão sơn cho ngươi tu luyện. Việc này ta sẽ nói với Đông Phương Phù và Lý Tử Đình, họ chấp nhận thì các ngươi cứ lén tiếp tục, đừng để môn phái biết là được. Họ không chấp nhận... ta sẽ sắp xếp tương lai, để ngươi yên tâm."
Giang Sĩ Ngọc không nghe: "Ta không về, ngươi miễn cưỡng được sao."
Tôn Lập trừng mắt: "Ngươi nói đúng rồi, lão tử hiện tại Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, ngươi chỉ đệ tam trọng mà dán cãi lão tử thì lão tử sẽ trói ngươi lại! Đừng nhìn ta, hoàn toàn yêu hóa thì ngươi cũng không đấu nổi lão tử!"
Giang Sĩ Ngọc kêu lên, một sợi xích trói gô y lại: "Tôn Lập ngươi làm gì hả! Để ta xuống."
Tôn Lập không đáp, vác y lên lao đi.
Lần này không cần ẩn tàng thực lực, yêu thú dọc đường lao tới là gã dùng thiết hoàn phi đao giết ngay.
Lần này đã rời Tố Bão sơn một tháng.
Tôn Lập vất vả về đến sơn môn, đưa ngọc bài ra, không gian dao động, hai đệ tử canh gác nhìn thấy thì cả kinh: "Tôn sư đệ, chưa chết hả!"
Tôn Lập cười khan: "Đích xác sống nhăn, sao, các vị không ít người thất vọng nhỉ?"
Đệ tử đó biết lỡ lời nên ra vẻ tự vả mình: "Phỉ phui, ha ha ha, Tôn sư đệ bình an quay về là việc lớn của Tố Bão sơn, mau vào đi."
Tôn Lập bị Yêu Yêu Lục và bạch miêu truy sát, ai cũng cho là gã chết chắc.
Yêu Yêu Lục và bạch miêu chiến lực cỡ nào? Vọng Long còn không phải đối thủ, nói gì Tôn Lập mới Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng.
Việc gã chết khiến không ít người vui vẻ nhưng không liên can gì lớn đến hai đệ tử canh cửa, tất nhiên họ không muốn tân đệ tử đệ nhất nhân.
Tôn Lập vòng tay: "Cảm phiền."
Đơn giản chào nhau xong, vào sơn môn, đến Huyền Vũ đại điện trước chứ không về Vọng Sơn biệt viện.
Dọc đường gặp mấy đệ tử, ai thấy gã cũng kinh ngạc, có người hoan hỉ hỏi thăm, có người nói qua vài câu, có người biến sắc, thấy gã từ xa đã tránh đi báo tin cho ai đó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.