Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 165: Thay Mận Đổi Đào






Theo địa đồ của linh hồn lạc ấn, sau điểm khả nghi đó có đường rẽ dẫn xuống nhưng địa đồ bây giờ thì lại là đáy động.
Lẽ nào ...
Tôn Lập dấy lên hi vọng.
Lục Bạt Đỉnh dễ dàng giết bát phẩm trung Thanh mao kim nha lang, Tôn Lập không có cơ hội xuất thủ, cả hai thuận lợi đến nơi Tiểu Hà chỉ.
Cửa động rất rộng, cao tới ba trượng, đến đây thì nhỏ dần, đến chỗ đó phải khom người xuống với chui vào được.
Ở cuối rõ ràng có dấu sụp, mấy tảng đá chất lại. Hiển nhiên thạch động ghi chú trong linh hồn lạc ấn từng tồn tại.
Lục Bạt Đỉnh tra xét, gõ gõ lên tảng đá, giữa hai tảng có đá vụn rơi xuống, ánh sáng lóe lên.
"Chuyện này..."
Lục Bạt Đỉnh kinh ngạc, ra hiệu cho Tôn Lập, Tôn Lập giới bị hẳn.
Lục Bạt Đỉnh rẽ tay ra, cái xẻng nhổ cỏ xuất hiện cắt đá như đậu hũ.
Xoạt!
Hai khối đá rơi ra, Lục Bạt Đỉnh đón lấy, tỏ vẻ vui mừng, vẫy tay với Tôn Lập: "Tôn sư đệ mau lên, đây là Địa hỏa vân thạch, lục phẩm hạ. Thấy là có phần, của sư đệ một nửa."
Bốn khối Địa hỏa vân thạch, y cho Tôn Lập hai khối gần ngang nhau.
Tôn Lập cầm Địa hỏa vân thạch mà cười khổ.
Lục Bạt Đỉnh hiểu lẩm, cười ha hả: "Mặc kệ Triệu cô nương, nàng ta còn có tiền hơn cả Kim Phong Tế Vũ lâu đô thì thích gì thứ này, chúng ta chia ra là được."
Lục phẩm nguyên liệu, dù Lục Bạt Đỉnh cũng không dễ dàng có được, tự nhiên được hai khối thì tất nhiên vui mừng.
La Hoàn thở dài: "Thiên cơ bí cảnh năm xưa được gọi là cường giả chi đồ, vì tuy nguy hiểm nhưng sản vật cực kỳ phong phú. Nhưng lâu rồi, giờ chỉ còn yêu tâm yêu thú noãn mà thôi, mấy khối Địa hỏa vân thạch đã khiến ngươi vui thế rồi..."
Lục Bạt Đỉnh thò đầu vào xem, tối om: "Xem ra lại là những thứ đó, coi như không phí công nhưng không tìm được Long hình ngọc thược."
Y tiếc rẻ, Tôn Lập thở phào.
Gã có bốn phần chắc chắn Long hình ngọc thược ở sau tảng đá, tương lai chúng nhân đi rồi, gã lén quay lại, thực hiện thay mận đổi đào— trước mặt mà gạt được Lục Bạt Đỉnh không dễ.
Lục Bạt Đỉnh vỗ tay: "Chúng ta quay về."
Tôn Lập đi theo, Lục Bạt Đỉnh đi chừng hơn mười bước chợt dừng lại: "Không đúng!"
Tôn Lập giật mình, Lục Bạt Đỉnh đến giữa hai tảng đá, nhìn khe nứt đen xì, cực kỳ nghiêm túc.
Lòng Tôn Lập chìm xuống: Lục Bạt Đỉnh dùng linh thức tra xét, không lấy đâu ra may mắn nữa.
Quả nhiên, thoáng sau y tỏ vẻ vui mừng: "Tôn sư đệ, giúp tại hạ một tay! Có lẽ chúng ta may mắn rồi!"
Tôn Lập thầm thở dài, đành ra vẻ mong chờ, tách ba đốt Mãng long tỏa liên thành phi đao, cắt đá cùng Lục Bạt Đỉnh.
Xoạt xoạt...
Đá bị gọt nhanh, khe nứt thành đủ ột người vào, Lục Bạt Đỉnh chui vào, thân ảnh tan vào bóng tối.
Linh quang sáng lên, Lục Bạt Đỉnh hưng phấn: "Tôn sư đệ, mau xem, ha ha, chúng ta tìm được rồi!"
Tôn Lập lắc đầu, lau mặt, ra vẻ hưng phấn dị thường chui vào.
Phía sau mấy tảng đá, quả nhiên là nham động.
Từ trong nhìn ra, nham động không biết sập từ lúc nào, tảng đá từ trên sập xuống khiến nham động hẹp lại, làm nghẽn một quãng.
Trong nham động có hai bộ hài cốt.
Một bộ xương có đầu là đầu thú, miệng lởm chởm răng.
Răng còn găm vào sườn trái bộ xương kia, thậm chí cắn gãy mấy rẻ xương.
Một thanh tiểu kiếm ánh vàng cắm vào đỉnh đầu yêu thú.
Đồng quy vu tận.
Lục Bạt Đỉnh dồn linh quang lên bộ xương, trên ngón vô danh có một ám kim sắc trữ vật giới chỉ.
Y vẫn đợi Tôn Lập vào nhằm tránh trường hợp trong trữ vật giới chỉ không có Long hình ngọc thược thì cũng không bị nghi ngờ.
Tôn Lập vào, y không nén được nữa, bước tới cởi trữ vật giới chỉ.
Tay y chạm vào bộ xương, nhân thú hài cốt rơi xuống thành bột, cả hai bộ đã trải qua không biết bao nhiêu năm, nát từ lâu rồi.
Lục Bạt Đỉnh bỏ qua hết, mở trữ vật giới chỉ.
Nhưng y thất bại, linh lực dồn vào mất tăm mất tích mà không mảy may phản ứng.
"Chà."
Lục Bạt Đỉnh lại dồn linh nguyênđịnh mở trữ vật giới chỉ nhưng vẫn trơ ra.
Dồn linh nguyên vào trữ vật giới chỉ thì theo ý niệm người sử dụng sẽ mở trữ vật không gian, mà không bị ai phát hiện.
Dù dùng ý niệm mở thì lúc lấy đồ ra cũng phải cho tay vào, muốn che mắt cũng phải cho tay vào óng tay áo.
Nhưng tay Lục Bạt Đỉnh quang minh chính đại để ngoài, chứng tỏ trữ vật giới chỉ có vấn đề.
"Tôn sư đệ, thử xem."
Tu vi của Lục Bạt Đỉnh hơn xa, y không xong thì Tôn Lập cũng vô dụng.
Y chỉ muốn cho Tôn Lập thấy mình không giờ trò.
Tôn Lập cảm giác khác với trữ vật giới chỉ bình thường, linh giác được Võ Diệu khai mở, lục thức nhạy bén vô cùng.
"Trữ vật giới chỉ khắc cửu tằng trận pháp." La Hoàn nói ngay.
Tôn Lập dồn linh nguyên vào trữ vật giới chỉ, quả nhiên cũng như Lục Bạt Đỉnh ban nãy.
Tu chân giới bây giờ cho biết trữ vật giới chỉ không cần bảo vệ, vì luôn mang theo, trừ đựng nguyên liệu, pháp khí, linh phù thì còn linh đơn.
Trữ vật giới chỉ vốn chỉ cần một chút linh nguyên là mở được, được sử dụng trận pháp gia cố rồi thì mỗi lần mở sẽ tốn rất nhiều linh nguyên.
Trong lúc nguy cấp, cần đến linh đơn, lại không đủ linh nguyên, không phải sẽ bị trận pháp gia mật hại chết?
Nhưng hài cốt này không hiểu là tu sĩ thời nào mà trữ vật giới chỉ lại như thế.
Tôn Lập nhíu mày, bảo Lục Bạt Đỉnh: "Lục sư huynh, trữ vật giới chỉ này trừ không gian trận pháp còn khắc cửu tằng trận pháp."
Gã đã có kế hoạch.
Lục Bạt Đỉnh tròn mắt: "A, cửu tằng trận pháp... tại hạ không tinh thông trận pháp."
Y đỏ mặt, câu này cũng có phần nói khoác, y giỏi nhiều thứ, thậm chí thạo cả đồng áng nhưng trận pháp thì không biết gì. Mỗi lần luyện chế pháp khí, khi khắc trận pháp, y đều nhờ phụ thân hoặc tổ phụ xuất thủ, để y tự làm tất lãng phí nguyên liệu.
Tôn Lập nói bằng ngữ khí không tự tin lắm: "Sư đệ có nghiên cứu trận pháp, nhưng cửu tằng trận pháp quá phức tạp, không dám chắc sẽ mở được."
Lục Bạt Đỉnh nói: "Không sao, tại hạ sẽ hộ pháp, sư đệ thử đi, không được chúng ta sẽ nghĩ cách khác."
Một mặt y nóng lòng muốn biết trữ vật giới chỉ có Long hình ngọc thược không; mặt khác Tôn Lập chủ động cho biết gã hiểu về trận pháp, nếu không để gã thử mà đi hỏi ngay Triệu Thục Nhã thì quá bộp chộp.
Tôn Lập gật đầu: "Đa tạ Lục sư huynh, mỗ sẽ tận lực."
Gã giả đò kiểm tra trữ vật giới chỉ tiến đoạn như thể dùng đủ thủ đoạn phá giải, thực tế thì cửu tằng trận pháp với La Hoàn chỉ là hạng bét, không đáng coi là trận pháp, phất tay là xong.
Gã không muốn tỏ ra quá yêu nghiệt trước mặt Lục Bạt Đỉnh nên kiên nhẫn giả bộ rồi ra vẻ hoan hỉ: "Lục sư huynh, mỗ tìm được phương pháp phá giải, sư huynh đợi chút, sau cùng có thể có linh nguyên bạo phát, đừng bất ngờ."
Linh nguyên bạo phát sẽ có quang mang chói lòa, nhắc nhở để người đứng ngoài kịp thích ứng.
Lục Bạt Đỉnh cười ha hả: "Sư đệ cứ thoải mái."
Tôn Lập đẩy tay, đạo đạo thủ ấn bắn ra, quang mang trùm lên trữ vật giới chỉ. Đoạn gã lấy trận pháp đao bút ra phá giải.
Lục Bạt Đỉnh vốn không tin tưởng, dù Tôn Lập xuất loại bạt tụy cỡ nào trong các tân đệ tử Tố Bão sơn, thì cũng chỉ là tiểu tu sĩ Phàm nhân cảnh, y khách khí hay tôn trọng nhưng bảo tin tưởng gã thì chỉ là nói dối. Song trận pháp đao bút xuất hiện, thần sắc Lục Bạt Đỉnh nghiêm túc hẳn.
Đấy là đồ tốt, dù tại Kim Phong Tế Vũ lâu cũng không mấy người có, thậm chí phụ thân y cũng không, Lục gia chỉ có gia gia Lục Khiêm Vĩnh là có.
Người có pháp khí này hiển nhiên là trận pháp cao thủ.
Lục Bạt Đỉnh thầm nhủ, quả nhiên gã chèn ép được Điền Anh Đông không phải là do may mắn!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.