Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 155: Yêu Yêu Lục






Thiếu nữ nhớ lại, Tôn Lập hiển nhiên đã tính trước, đá đập vào không đả thương được gã nhưng gã lại gào hét lăn lộn để nàng ta và cự miêu đến xem đoạn xuất thủ, đả thương mũi cự miêu.
Trông có vẻ không phức tạp, nhưng y gạt được linh thức nàng ta để giả chết, rồi trong thời gian rồi đoán chính xác, để lộ khí tức, mạo hiểm đả thương mũi bạch miêu để chạy trốn. Mưu lược, cơ trí, gan dạ, thực lực, tổng hợp lại thì xuất sắc kinh nhân.
Dù thiếu nữ tự thị thậm cao, cũng không khỏi khem thầm: chả trách cô nương đầu đất Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi cũng thích y.
Tôn Lập không xuất sắc như thiếu nữ tưởng tượng, kế hoạch là của Võ Diệu. Bất quá trong thời gian ngắn mà gã thể hiện xuất sắc như vậy cũng không dễ, nên biết đối diện cự miêu và ma tu thiếu nữ, mấy chục người Tố Bão sơn có Vọng Long cầm đầu cũng tan tác!
Bất quá trạng thái hiện tại của Tôn Lập cự tệ, dốc hết sức thoát khỏi bạch miêu, không kịp dùng cả đơn dược, như như bị vô số dao nhọn chọc vào, lửa bốc rừng rực!
Gã tạ vào một tảng đá, hơi lỏng người, móc mấy viên đơn dược ra nuốt.
Cũng may lần trước mua thêm của Lưu Minh Kiến, không đến mức như lần gặp Tô Ngọc Đạo.
Trước khi vào Liệt Hỏa cốc, Tôn Lập cho hết đơn dược vào trữ vật không gian để phòng những tình huống như bây giờ.
Gã dùng pháp môn đặc thù của Võ Diệu truyền thụ, đích xác giấu được khí tức toàn thân nhưng mở trữ vật không gian thì không được nữa.
Đơn dược xuống bụng, hơi dịu lại, nhưng gã không dám dừng, lại càng đi sâu vào rừng đá.
Đi thêm mấy bước, Tôn Lập chợt thấy không ổn, ngẩng lên thì ma tu thiếu nữ khoanh tay cười cười nhìn gã.
Bạch miêu đang áp sát nhanh chóng!
Tôn Lập dốc sức chạy, bạch miêu meo meo đuổi theo, liên tục ném đá vào gã.
Tôn Lập phải tránh nên tốc độ chậm hẳn, thấy sắp bị đuổi kịp thì trước mặt đột nhiên rộng ra, rừng đá đã hết!
Một khe nứt mênh mông không rõ vươn tới đâu xuất hiện.
Khe nứt sâu không thấy đáy, như miệng quái thú khiến người ta nghi ngờ không biết cả vạn năm trước có thiên thần nào đó dùng đao răng cưa cùn vạch lên mặt đất chăng.
Tôn Lập giật mình: đấy mới là Liệt Hỏa cốc.
Liệt Hỏa cốc nguy hiểm vô cùng vô tận, nhưng hai kẻ đuổi theo càng nguy hiểm! Tôn Lập gần như không suy nghĩ lao ngay xuống.
Chân gã hẫng hụt, bên tai gió rít vù vù, không biết rơi bao nhiêu, ngoái nhìn thì khe nứt trên đầu đã thành một vệt sáng, lúc đó mới đập xuống đất.
Mắt gã tóe hoa cà hoa cải, một chốc sau mới tỉnh lại, dải sáng chợt dấy lên một ngọn lửa, gã giật mình, bò dậy, thấy một cửa động là chui vào.
Thuận theo thạch động lao đi mấy trăm trượng, Tôn Lập sau cùng chậm lại, hơi thở dốc, lại nuốt một viên linh đơn.

Đường hầm bên dưới đan nhau, có nơi rất hẹp, bạch miêu lại to lớn, không thể chui xuống, gã thở một lúc rồi quan sát chung quanh.
Sơn động bình thường, nhưng vách đá phát ra mùi thối như thứ gì đó rữa nát, tiếng động cổ vọng lại, gã hiếu kỳ lần theo.
Vòng qua một khúc cua, thanh âm càng rõ, Tôn Lập thò đầu ra xem, mấy hắc ảnh nằm dài dưới đất đang nhai gì đó.
Tôn Lập không tạo thành động tĩnh, một hắc ảnh chợt ngẩng lên, đôi mắt xanh biếc cảnh giác nhìn veefp hía gã, cổ họng gầm gừ.
Mấy hắc ảnh còn lại ngẩng lên, nhìn về phía Tôn Lập.
Gã vung tay, Mãng long tỏa liên cuốn tới.
"Chát!"
Một yêu thú lao tới, Tôn Lập quất lên đầu nó khiến nó ré lên văng ngược lại, gã vung tay, cái vòng đầu tiên của dây xích bắn ra, hóa thành phi đao hình tròn.
Cổ yêu thú đó có vết máu, lắc lắc đầu rồi mới ngã xuống.
Tôn Lập không nhìn, xung dây xích cuốn tất cả tới.
Mãng long tỏa liên nhiều biến hóa, mỗi mắt xích tách ra đều là pháp khí, tổ hợp lại uy lực càng cao. Chỉ là lúc trước đông người, gã không tiện thi triển.
Ba yêu thú hung ác tàn vô cùng, Tôn Lập tuy bị thương nhưng không sợ, sợi xích vung vun vút, ba con đều lãnh đòn.
Phi đao hình tròn do đốt xích hóa thành, ép sát mặt đất, cắt đứt tứ chi một yêu thú.
Yêu thú kêu lên thê thảm, phi đao vòng lại cắt cổ nó.
Sợi xích thẳng ra như thiết bổng, giáng vào đầu một yêu thú, đập nát bét.
Yêu thú sau cùng định chạy thì ba vòng sắt bắn ra găm nó xuống đất.
Tôn Lập lấy hết yêu tâm, biết mùi tanh sẽ thu hút yêu thú khác nên gã rút nhanh.
Yêu thú bị gã giết là bát phẩm hạ Phong nha quỷ khuyển, bốn con này vừa săn mồi xong, chưa ăn hết thì mất mạng.
Có bốn viên yêu tâm, Tôn Lập ẩn vào một cái hố ngoằn ngoèo.
Cái hố này thông nhau như mê cung. Tôn Lập nhét một viên yêu tâm vào một miệng hố nông.
Bát phẩm hạ Phong nha quỷ khuyển thực lực hơn xa Ma diễm mị nhưng Mãng long tỏa liên dốc hết uy lực thì nó cũng không chống nổi.
Bất quá không phải thực lực Phong nha quỷ khuyển kém mà Mãng long tỏa liên quá mạnh. Tôn Lập cảm thụ được yêu tâm ràn rạt sinh mệnh tinh hoa, hơn xa của Ma diễm mị.
"Cách này không thể dùng liên tục nhưng đang lúc nguy hiểm, dùng cũng không sao." La Hoàn bình thản.
Tôn Lập lấy ra bốn viên yêu tâm, La Hoàn lại dạy một pháp môn rút sinh mệnh chi lực trong đó ra ình.
Tôn Lập đã thụ thương. linh đơn hiệu quả hữu hạn. Nhưng yêu thú có sinh mệnh lực cực mạnh, đều tụ hết trong yêu tâm, pháp môn là lựa chọn tốt nhất với gã.
Chỉ là dùng nhiều sẽ để lại ẩn hoạn.
Tôn Lập lưu tâm mọi động tĩnh, vừa cẩn thận rút sinh mệnh năng lượng của yêu tâm, năng lượng đổ vào thể nội, thân thể thụ thương được bổ sung, hiệu quả hơn hẳn linh đơn liệu thương.
Thái dương đang mọc cao, thiêu đốt Liệt Hỏa cốc. Ma tu thiếu nữ gác chân lên một tảng đá, dôi chân dài tỏa nhiệt lượng không kém gì đại nhật thần hỏa!
Thiếu nữ tựa hồ nóng nảy, xua tay: "Yêu Yêu Lục ta không tin, tiểu tử đó ở mãi không ra."
Bạch miêu giơ trảo gãi gãi mũi, lòng trảo có vết máu cơ hồ không nhận ra.
Bạch miêu nhăn nhó, người ta khó mà tin được một con mèo lại biểu cảm như thế.
Thiếu nữ khẩn trương nhảu lên, vừa vuốt vừa vỗ bạch miêu: "Tiểu Đản không sao chứ, ngươi mà cũng thụ thương, tiểu tử đó được lắm! Chúng ta không thể tha cho tên xấu xa đó..."
Bạch miêu gật gù, thiếu nữ thật lòng quan tâm nó.
Tiếng sấm vang vọng từ hướng tây bắc.
Thinh không đỏ lên, thoáng sau hỏa vân mấy trăm mẫu như thủy triều dâng lên, cuốn về Liệt Hỏa cốc.
Thiếu nữ nhảy từ trên tảng đá xuống, cười cười nhìn lên không, đôi mắt mê người thoáng nghi hoặc: "Tiểu Đản, ai tới?"
Bạch miêu tỏ vẻ đáng thương chỉ vào mũi.
Thiếu nữ phì cười: "Được rồi, ta sai, được chưa, mũi ngươi tạm thời không dùng được nên không biết ai tới."
Nàng ta ngồi lên nham thạch: "Mặc kệ là ai thì cũng biết ngay thôi."
Làn mây lửa đổ lên tầng không Liệt Hỏa cốc, bao trùm tất cả. Hỏa vân tách ra một khe chừng năm mươi trượng, kim quang rải xuống, thành một dãy bậc thang bằng ngọc thạch, một cỗ xe vàng nhạt do tám con khổng tước vương trắng tinh đi tới.
Đầu dãy bậc thang ở cách ma tu thiếu nữ không xa.
Ma tu thiếu nữ bĩu môi, bất động: "Chà, Triệu Thục Nhã, Triệu gia các ngươi đều có trò thích rình rang này hả!"
Trên cỗ xe là chủ nhân Thanh Việt phường thị Triệu Thục Nhã, đi cạnh là thị nữ Tiểu Hà.
Sắc mặt Triệu Thục Nhã trắng hơn nhiều, khí sắc rất dễ coi.
Thấy ma tu thiếu nữ, Triệu Thục Nhã hơi bất ngờ: "Yêu Yêu Lục, sao lại là ngươi, lén trốn ra lúc nào?"
Ma tu thiếu nữ Yêu Yêu Lục đổi tư thế, bạch miêu tựa hồ mười phần thèm thuồng tám con khổng tước vương nên chảy dãi mãi, hai con mắt không rời đi được.
"Liên can gì đến ngươi? Hừ. Ta thích thì đến..."
Triệu Thục Nhã phất tay: "Ngươi lén ra là việc của ngươi, sẽ có người lớn trong nhà dạy dỗ. Bất quá ngươi đến đây làm gì?"
Đến câu cuối, giọng nàng lạnh lại, gương mặt hiền hòa sắc bén như dao.
Áp lực như núi dồn lên Yêu Yêu Lục.
Ma tu thiếu nữ lắc lư, bạch miêu vội che trước mặt.
Yêu Yêu Lục đỡ tay vào nham thạch, bật cười: "Ta đến làm gì hả?"
Nàng ta đảo mắt, quyến rũ như sương khói mênh mông đủ hạ gục cả nam lẫn nữ.
Triệu Thục Nhã nhìn vào giữa hai chân Yêu Yêu Lục, có vẻ không vui.
"Ta nói là mình thích tiểu tử đó tất ngươi nổi đóa nhỉ?" Yêu Yêu Lục cố ý trêu.
Giọng Triệu Thục Nhã càng lạnh: "Ngươi nói gì!"
"Ha ha... chả có tí phong độ nào, Triệu Thục Nhã, nhìn lại mình đi, thục nữ không ra thục nữ, đãng phụ không ra đãng phụ, nam nhân nào thích nữ nhân như thế..."
Triệu Thục Nhã bị chọc vào nỗi đau thì nổi điên, nhảy vọt lên: "Yêu Yêu Lục tiểu tiện nhân, để ta gàng mồm ngươi..."
Tiểu Hà kéo tay chủ nhân: "Tiểu thư, ả cố ý đấy..."
Triệu Thục Nhã hầm hừ: "Mặc kệ cả có cố ý không, ta cũng gàng mồm ả!"
Yêu Yêu Lục cười giòn tan: "Triệu Thục Nhã, nữ nhân Triệu gia tất bị người ta cướp mất người thương. Bất quá ngươi yên tâm, ta không thích xú tiểu tử đó, nhưng nên cẩn thận, nghe nói người đó rất thích y..."
Yêu Yêu Lục chưa dứt lời, thinh không chợt xuất hiện dao động kịch liệt, kim quang khuếch tán, thoáng sau đã thành không gian chi môn ba trăm trượng!
Không gian chi môn ràn rạt úy lam sắc không gian chi lực, chung quanh là kim sắc hỏa diễm mấy chục trượng, kim điện tung tóe.
Một dải sáng bắn ra như cự kiếm, cả mây lửa của Triệu Thục Nhã cũng bị xé tan.
"Oành!"
Dải sáng bắn tới với tốc độ không tránh nổi, chuẩn xác trúng vao Yêu Yêu Lục và bạch miêu, trong vòng ba tích tắc, toàn thân Yêu Yêu Lục bị kim sắc điện quang khiến cho run lên, lông bạch miêu dựng lên, mắt trợn tròn kinh hãi.
"Oành!"

Quang mang sau cùng tỏa thành điện cầu rồi nổ tung, thành một hố sâu đường kính ba trăm trượng tại Liệt Hỏa cốc, cả khe nứt cạnh đó cũng sập mất một nửa!
Trong hố, Yêu Yêu Lục cháy xém, bạch miêu uể oải không dậy nổi.
Yêu Yêu Lục há miệng phì khói.
Bạch miêu rên lên, đau đớn khôn tả.
Không gian chi môn từ từ đóng lại, Yêu Yêu Lục chỉ lên thinh không, mắng chửi: "Tạ Vi Nhi ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, có bản lĩnh thì đấu với đại ca ta, đợi đấy, ta sẽ bảo đại ca, huynh ấy sẽ không tha cho ngươi..."
Triệu Thục Nhã thấy kim quang xuất hiện thì đã tránh xa, không bị ảnh hưởng.
Nàng khoanh tay đứng trên xe cười: "Hắc hắc, ỷ lớn hiếp nhỏ? Người ta ở cách mấy chục vạn dặm, bất quá dùng hư ảnh mà ngươi không đấu nổi, còn bảo ỷ lớn hiếp nhỏ? Hơn nữa đại ca bất thành khí của ngươi trừ nói khoác thì còn làm được gì? Ngươi tố cáo cũng không có tác dụng, y đời nào dám chạm tới hổ cái của Mộc Nhiên gia."
Yêu Yêu Lục còn chỉ lên trời mắng, Triệu Thục Nhã cười hì hì, cứ thế chờ đợi.
Yêu Yêu Lục run lên: mắng nữa, Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi nổi giận lên thì nàng ta chịu thiệt đã đành, còn bị nữ nhân Triệu gia cười.
Nàng ta lại nhìn Triệu Thục Nhã, Triệu Thục Nhã khoanh tay trước ngực kiểu thục nữ nhưng nàng ta phát hiện, tay áo Triệu Thục Nhã hơi rung lên, tiếng tanh tách vang vọng - nữ nhân này đang xoa tay!
Yêu Yêu Lục kêu to: "Triệu Thục Nhã, nhân lúc người khác nguy ngập không phải hảo hán..."
"Người ta vốn là nữ nhân."
Yêu Yêu Lục rú lên: "Tiểu Đản, chạy mau!"
Cự miêu kéo Yêu Yêu Lục lao vút lên không.
"Triệu Thục Nhã, ngươi sẽ bị cướp mất người trong lòng! Nữ nhân Triệu gia đều thế!"
Triệu Thục Nhã xanh lét mặt mày, không có ý truy kích.
Tiểu Hà kỳ quái: "Tiểu thư, bỏ qua cho ả?"
"Sao được!" Triệu Thục Nhã kêu lên: "Tiểu thư ta rộng lượng tế hả? Món nợ này từ từ tính, tìm Tôn Lập đã."
Tiểu Hà gật đầu: "Được, cứ thế đi."
Tiểu Hà lấy ra một ống trúc thỏi mạnh, mấy trăm mẫu hỏa vân vang lên tiếng ong ong, vô số xích hồng sắc hỏa nghĩ tụ thành một dòng chảy, đổ vào khe nứt.
Triệu Thục Nhã dương dương đắc ý: "Kỳ thực, Yêu Yêu Lục tiểu yêu nữ không biết ban nãy ả đã trần trụi!"
Tiểu Hà loạng choạng suýt ngã: "Tiểu thư là nữ nhân, thấy nữ nhân khác trần trụi mà hưng phấn thế sao?"
Triệu Thục Nhã cười cười: "Đương nhiên, ban nãy ta dùng pháp thuật ghi lại rồi! Hừ, sau này ả lấy gì đấu với bản tiểu thư!"
Tiểu Hà: "..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.