Sùng Ngọc không dám tin: "Sư tôn muốn nói là tiểu sư đệ tổ thành chiến trận? Tôn Lập lúc đó mới là Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, sao có thể giết được tiểu sư đệ cộng thêm chiến trận!"
Dù là Sùng Ngọc mà làm thế cũng nhức óc!
Y là đệ nhất nhân chữ Sùng.
Vọng Hư cười lạnh: "Tần Thiên Trảm có được chiến trận đời nào không sử dụng? Còn vì sao chúng chết... Vi sư cũng không rõ, Tôn Lập tiểu tử đó xem ra khó đối phó hơn tưởng tượng!"
Nhất thời hai sư đồ theo đuổi hai suy nghĩ.
Sùng Ngọc e dè, thầm nhủ chả trách tiểu sư đệ không tiếc giá nào cũng muốn giết Tôn Lập, gã đúng là mối uy hiếp! Chi bằng hạ thủ trừ gã đi?
Vọng Hư đang tính toán, e là Tôn Lập không dễ chịu phép như Chung Mộc Hà an bài.
"Sư tôn, tân đệ tử Tôn Lập đến rồi, có gặp không?"
Một thân truyền đệ tử khác lên tiếng, Vọng Hư hơi ngẩn người, nhanh thế hả?
Sùng Ngọc hành lễ cáo lui, Vọng Hư bảo: "Cho vào."
"Tuân mệnh.”
Sùng Ngọc đi ra, gặp Tôn Lập đi vào, bất giác y hồ nghi: y dùng Vọng khí chi thuật, tư chất của Tôn Lập tầm thường, coi là rác rưởi cũng không quá, lẽ ra không thể đạt thành tựu như thế mới đúng.
Sùng Ngọc không hiểu.
Thân truyền đệ tử lúc trước dẫn Tôn Lập đến ngoài tĩnh thất của Vọng Hư, định quỳ xuống báo, không ngờ Tôn Lập đi thẳng vào.
Đệ tử đó tròn mắt: chưa từng thấy ai lớn mật thế, y rụt cổ lui ra, tránh bị sư tôn nổi giận.
Tôn Lập đi vào, Vọng Hư biến sắc, gã không cho y cơ hội ra vẻ, nói luôn: "Chưởng giáo chân nhân, lúc mỗ theo Vọng Kiếp đến Đại Lương thành, từng có được cơ duyên, trong một thạch thất bí ẩn tìm được bốn quyển cổ thư. Tại hạ, Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai, mỗi người tu hành một quyển, nhưng quyển quý nhất thì còn lại, tuy quyển này thành tựu tối cao, uy lực cao nhất, nhưng cần tư chất cực cao, bọn tại hạ đều không thể tu hành."
Vọng Hư cười lạnh: "Là quyển quý nhất?"
Tôn Lập thản nhiên: "Có phải không chưởng giáo xem qua là biết."
Vọng Hư mỉm cười: "Tức là ngươi chịu hiến cổ thư?"
Tôn Lập đổi cách nói: "Có thể."
Vọng Hư lạnh giọng: "Ngươi có điều kiện?"
"Đệ tử gần đây tu vi gặp ngưỡng, muốn nhờ chưởng giáo chân nhân giúp đỡ, không cần nhiều, vài vạn khối linh thạch là được."
"Chát!"
Vọng Hư vỗ bàn: "Hỗn xược! Ngươi tưởng mình đang nói với ai? Cống hiến ôn phái mà còn mặc cả?"
Tôn Lập vẫn thản nhiên, tỏ vẻ trào phúng: "Chưởng giáo các hạ, đến nước này còn biểu diễn như thế hả? Hai vạn khối linh thạch, bộ cổ thư của các hạ, đáng hay không thì..."
Tôn Lập ném ra quyển: "Các hạ xem đi."
Chát!
Nửa quyển cổ thư rơi xuống, Vọng Hư sầm mặt, chín đạo âm phong từ sau lưng vô thanh vô tức dấy lên, lồng lộn trong tĩnh thất như chín yêu long gầm gào quanh Tôn Lập!
Lòng tay Tôn Lập đầy mồ hôi, trong ống tay áo đã nắm hai bảo lục.
Gã tiến thẳng vào, không cần nể mặt, kỳ thực để khiến Vọng Hư rối loạn, buộc y phải nhanh chóng quyết định.
Việc này là giao dịch lợi ích thì đơn giản là hơn. Nếu Vọng Hư nghĩ kỹ, càng lâu sẽ càng chu toàn, thực tế càng bất lợi cho gã.
Vọng Hư sẽ dùng thân phận địa vị và thực lực ép Tôn Lập vào "vòng" của mình.
"Vòng" thực tế là quy tắc, Tố Bão sơn lấy chưởng giáo Vọng Hư làm trung tâm, cứ trăm năm là một chuẩn.
Lọt vào chuẩn này, Tôn Lập cực kỳ bị động, không chỉ không có lợi lộc gì mà phải ngoan ngoãn hiến công pháp, có khi còn bị môn quy trách phạt.
Tuy công pháp bản này là cái bẫy, dù không thu lợi cũng không sao nhưng Tôn Lập sẽ không vui, môn quy trách phạt thì không đơn giản là đòn roi.
Nhưng gã đã đánh giá thấp Vọng Hư.
Tiểu nhân âm hiểm như y ngồi vững ngôi chưởng giáo Tố Bão sơn gần trăm năm, quả nhiên giàu mưu kế, đã nhận ra kế hoạch của gã.
Chín đạo âm phong tung hoành, tĩnh thất càng lúc càng hiện rõ áp lực vô hình như mấy vạn cân nước biển đổ tới, thoáng sau toàn thân gã đẫm mồ hôi lạnh!
Sát ý lạnh lùng đổ vào Tôn Lập.
Tôn Lập như bị độc xà nhìn vào, dựng tóc gáy, phảng phất mấy vạn đạo cương châm găm tới.
Nhưng gã nghiến răng nhìn Vọng Hư.
Tôn Lập có lưỡng vị lão tổ chỉ dẫn, hiểu rõ lúc này chịu nhún là Vọng Hư sẽ không hề khách khí bắt gã nghiêm hình bức cung.
"Phì phì..."
Như rắn độc thè lưỡi, chín đạo âm phong bao quanh Tôn Lập, gã như ở trong u minh quỷ vực, không thể thở nổi.
Mặt gã đỏ lừ, xương cốt kêu cách cách nhưng ánh mắt không hề chịu nhún trước Vọng Hư.
"Oành!"
Hậu sơn dấy lên khí thế ngút trời, chân nhân lão tổ trải thần thức khắp sơn môn Tố Bão sơn.
Các đệ tử hoang mang: lão tổ sao thế?
Khí thế của Chung Mộc Hà không nhắm vào ai nhưng bao trùm cả Tố Bão sơn.
Da mặt Vọng Hư giật giật, khẽ hừ lạnh, chín đạo âm phong vẫn tung hoành, Tôn Lập không bớt được tí áp lực nào.
Chỉ phân ra một đạo âm phong cuốn cổ thư về tay.
Vọng Hư sầm mặt đọc.
Tôn Lập không nhờ La Hoàn không chỉ là cao thủ phù lục, còn là cao thủ làm giả. Tôn Lập được y chỉ dẫn dùng giấy vàng giả thành quyển "cổ thư" này. La Hoàn đảm bảo đừng nói Vọng Hư mà Chân nhân cảnh, thậm chí thị Chí nhân cảnh cường giả cũng không nhận ra sai sót.
Vọng Hư nhìn kỹ xem có vấn đề gì, có phải cổ vật không. Quả nhiên như Tôn Lập đã tính, không có sơ hở nào.
Đoạn Vọng Hư mới nhìn đến nội dung.
Nửa bộ cổ thư, y chỉ đọc một phần đã biến sắc.
Bộ công pháp này là “Thiên diễn thần hóa quyết”, lấy hết linh khí của thiên hạ vạn vật, dùng pháp môn đặc biệt chuyển linh nguyên thành linh khí đặc thù phát ra ngoài rồi trong thời gian ngắn đồng hóa linh khí gấp mấy lần thu lại, mỗi lần tu luyện là tiến bộ rất nhanh.
Là tâm pháp, đảm bảo tốc độ tu luyện cực nhanh mà không tẩu hỏa nhập ma!
Vọng Hư đã là Hiền nhân cảnh cường giả, nhìn là biết công pháp thật giả thế nào, đọc là thấy dậy sóng lòng, người sáng tạo ra công pháp quả thật là tuyệt thế thiên tài!
Phương pháp tu luyện nhanh chóng này cũng nghĩ ra, quan trọng nhất là tâm pháp khống chế để không tẩu hỏa nhập ma phi thường hữu dụng, Vọng Hư không hề hoài nghi, bộ công pháp này là thần vị công pháp cao cấp nhất tu chân giới!
Tôn Lập đích xác không nói dối, bộ công pháp này yêu cầu tư chất cực cao, Vọng Hư cũng chỉ miễn cưỡng đủ tu luyện.
Công pháp thông thường, Vọng Hư đã đạt Hiền nhân cảnh, thiếu một chút là đạt Chân nhân cảnh, dù tâm pháp xuất chúng thì y cũng không đành bỏ đi tu vi hiện tại, đổi sang “Thiên diễn thần hóa quyết”, nhưng bộ công pháp này có đặc điểm có thể đồng hóa linh nguyên trước đó, không cần tán công!
Một bộ đỉnh cấp công pháp này thì y thèm muốn lắm.
Y nhìn kỹ nửa bộ, chín đạo âm phong vẫn như lệ quỷ quấn lấy Tôn Lập, áp lực khiến áo gã ướt đẫm.
Vọng Hư ngồi đó, một tay cầm cổ thư, tay kia vuốt râu, thầm tính toán lợi hại của việc nếu bắt Tôn Lập bức cung nửa bộ “Thiên diễn thần hóa quyết” còn lại.
Tính đi tính lại cũng không ổn.
Không tính việc Tôn Lập có bị bức cung hạ mà khuất phục, chỉ lửa giận của chân nhân lão tổ, Vọng Hư hiện tại không gánh nổi.
Khí thế của Chung Mộc Hà bao trùm Tố Bão sơn, Vọng Hư hiểu Chung Mộc Hà có thể làm gì, nếu y bắt Tôn Lập, Chung Mộc Hà lập tức sẽ phát phi kiếm cắt đầu y!
Tôn ti, trưởng ấu gì đó đều không cần.
Vọng Hư thoáng nghĩ, sắc mặt giãn ra dần, chín đạo âm phong từ từ vòng về sau lưng, sát ý nhắm vào Tôn Lập tan biến vô ảnh vô tung.
Tôn Lập thở phào, biết nguy cơ đã qua, ván cờ gã ở thế lép hoàn toàn, nhờ Chung Mộc Hà giúp đỡ và bản thân gã kiên quyết nên đã thắng.
Nhưng gã không dám sơ ý, vẫn cầm hai tấm bảo lục.
Vọng Hư thu sát ý liễm thì khí thế của Chung Mộc Hà cũng giảm dần.