Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 111: Giang Sĩ Ngọc Xuất Thủ






"Chà, ngươi không có mắt hả! Đường rộng thế này mà va vào ta?"
Kẻ đó kêu lên.
Giang Sĩ Ngọc nhíu mày, nhận ra là thủ hạ của Điền Anh Đông, tên Hoàng Tam Lang, cậy có Điền Anh Đông chống lưng nên thường gây sự khắp thư viện.
Giang Sĩ Ngọc cười lạnh: "Va khẽ mà mắng người?"
"Chà! Va vào người ta còn thế? Ta mắng ngươi thì sao hả? Ba người các ngươi làm bẩn cả thuần phong mỹ tục, không biết liêm sỉ, ta xấu hổ thay! Hai nữ nhân này đúng là mặt dày, hai người dính theo một tên, Giang Sĩ Ngọc, có chịu nổi không, không nổi thì tối gọi ta tới giúp cho, ha ha ha!"
"Chát!"
Hoàng Tam Lang không nhìn rõ Giang Sĩ Ngọc xuất thủ thế nào, chỉ thấy như một con tinh tinh vả lên mặt mình, quay tít hai vòng, mắt tóe hoa cà hoa cải, đầu óc ong ong, ngồi phệt xuống hồi lâu chưa định thần được.
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình cũng giận điên người, Hoàng Tam Lang nói năng hạ lưu, cả hai không chịu nổi.
Giang Sĩ Ngọc hiện tại không mát tính gì, nhất là thực lực tăng thì tính tình cũng khác, trước mặt Tô tiểu muội và Tôn Lập, y dẽ bị bắt nạt vì cả ba là hoạn nạn chi giao, y chấp nhất bị bắt nạt, nhưng kẻ khác bắt nạt bạn gái thì gã vung tay lên, dùng ngay yêu lực.
Cú vả kinh nhân, yêu tộc công pháp rèn luyện thân thể, tốc độ, sức mạnh đều đến mức đáng sợ.
Hoàng Tam Lang bị cái tát khiến cho hoang mang, ngồi một lúc lâu mới tỉnh lại, thổ huyết xen lẫn mấy cái răng.
"Ngươi! Giang Sĩ Ngọc ngươi dám đánh ta..."
Răng mới rụng, nói ra là gió lùa vào, Hoàng Tam Lang phẫn nộ vô cùng, Giang Sĩ Ngọc cười tươi: "Nói đúng, ta dám đánh đấy."
Y bước lên nhưng bị Đông Phương Phù kéo lại, Hoàng Tam Lang như thế, Đông Phương Phù đã hết giận, vốn hiền lành nên không chấp: "Giang lang, bỏ qua đi."
Giang Sĩ Ngọc bá khí ràn rạt: "Đấy là việc của nam nhân."
Đông Phương Phù ấm ức đứng cùng Lý Tử Đình.
Hoàng Tam Lang thấy Giang Sĩ Ngọc tới thì run lên lùi lại: "Ngươi làm gì, đừng tới đây, ngươi tới là ta gọi người..."
Giang Sĩ Ngọc nhíu mày, thoáng thấy không ổn, Lý Tử Đình bịt miệng cười.
Giang Sĩ Ngọc trợn tròng trắng: "Cười cái gì? Nói rõ xem nào."
Lý Tử Đình không giấu: "Huynh không thấy mấy câu vừa rồi giống tiểu nương tử nói khi gặp sắc lang sao?"
Giang Sĩ Ngọc gia cảnh không tệ, trước khi vào Tố Bão sơn thường đến trà lâu nghe kể chuyện, thường nghe về chuyện này.
Lý Tử Đình thấy y hiểu thì xua xua tay: "Phì!"
Gã thấy nụ cười của Lý Tử Đình có ý khác thì hiểu: "A! Ý nàng thế hả!"
"Ha ha..." Lý Tử Đình gập người cười, Đông Phương Phù không hiểu: "Buồn cười lắm sao?" Lý Tử Đình ghé tai nói, Đông Phương Phù đỏ mặt, trách: "Quỷ linh tinh quái, sao lại suy nghĩ bậy bạ thế...”
Giang Sĩ Ngọc thẹn quá hóa giận, không thể phát tiết với bạn gái, xông lên ấn đầu gối vào mặt Hoàng Tam Lang, hoàng quang lóe lên quanh đầu gối, Hoàng Tam Lang như bị cự tượng va phải, đầu óc rung lên rồi hôn mê.
Giang Sĩ Ngọc cuống lên, Hoàng Tam Lang gào lên thì “tin đồn” về gã và Tôn Lập trước kia càng nghiêm trọng.
"Ngươi làm gì!"
Từ ngoài Vọng Sơn biệt viện lao vào bảy, tám đệ tử, đều thuộc phe Điền Anh Đông, Hoàng Tam Lang nằm dưới đất, những kẻ đó lập tức vây lấy Giang Sĩ Ngọc.
Giang Sĩ Ngọc cười gằn: "Nhìn chán rồi hả? Tiếc là đến muộn! Cút ngay!"
Tất cả chặn trước mặt, không để y đến chỗ Hoàng Tam Lang, y gầm lên theo yêu tộc thần thông "Thiên sư hống" trong “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”, công lực của y kém nhưng có ba tầng hoàng sắc thanh ba khuếch tán khiến tai bảy, tám đệ tử chích ong ong, như nghe thấy tiếng núi lở!
Chỉ sau tích tắc, Giang Sĩ Ngọc bạo phát khí chất như dã thú, mắt rực hoàng sắc quang mang, các đệ tử mà coa ai xuất thân thợ săn tất nhận ra là ánh sáng của dã thú thú đói mồi!
Giang Sĩ Ngọc vốn gầy gò chợt to lên, cao hơn hai cái đầu, bốn cánh tay như trụ cửa, không khác nào một hòn núi thịt biết di động, lao bổ tới.
"Chát chát chát..."
Một tràng tiến nổ vang lên, Giang Sĩ Ngọc cơ hồ không ai địch nổi, trong bảy, tám đệ tử có cả Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, đã học công pháp Tố Bão sơn, thấy Giang Sĩ Ngọc tung quyền thì theo bản năng đan chéo tay giơ lên, không ngờ Giang Sĩ Ngọc tung quyền là sức mạnh bừng bừng, họ văng đi xa lắc...
Giang Sĩ Ngọc như thượng cổ bạo hùng, lao vào đàn thỏ, vốn định đại khai sát giới, chợt phát hiện vung tay thì không còn đối thủ!
Giang Sĩ Ngọc hoang mang nhìn quanh, phàm những ai trúng quyền đều văng đi bốn, năm trượng, không bò dậy nổi. Gần y nhất là Hoàng Tam Lang được các đệ tử che chở!
Giang Sĩ Ngọc như cự nhân mỉm cười.
Dáng vẻ y không xấu, thậm chí so với vẻ văn nhược bình thường thì càng có nét nam nhân, ngũ quan đoan chính, mị lực khác thường.
Nụ cười của y càng khiến Lý Tử Đình và Đông Phương Phù vốn mắt sáng lên, hoa si vô hạn, mềm nhũn cả người.
Giang Sĩ Ngọc cười với Hoàng Tam Lang dưới đất, đối phương còn hôn mê nên không thể hân thưởng nét anh tuấn của y.
Giang Sĩ Ngọc giơ chân giẫm vào háng Hoàng Tam Lang!
"Ngao!"
Hoàng Tam Lang kêu lên váng trời, cơn đau khiến y tỉnh khỏi hôn mê, toàn thân lấy chân Giang Sĩ Ngọc làm trung tâm, co lại thành quả cầu thịt, mắt như lồi ra.
Giang Sĩ Ngọc lại xách Hoàng Tam Lang nhìn quanh.
Lý Tử Đình chợt thấy không lành: "Phù Phù, Giang lang định làm gì?"
Đông Phương Phù sao mà biết được?
Giang Sĩ Ngọc nắm cửa Vọng Sơn biệt viện kéo mạnh, cánh cửa gỗ sập xuống, y kéo then cửa vốn bị ma sát đến bóng loáng ra, gật đầu: "Đừng trách ta không tốn, trơn thế này thì đỡ thống khổ nhiều..."
Gã cắm then cài cửa vào hậu môn Hoàng Tam Lang!
"A..."
Hoàng Tam Lang không kêu lên được nữa, trợn mắt co người run rẩy.
Đã có người bò dậy đến tây viện, tìm Điền Anh Đông kể lể.
Lý Tử Đình và Đông Phương Phù tròn mắt, Giang Sĩ Ngọc xua tay với hay người bảo che mắt: "Đừng nhìn, kinh quá..."
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình tắt tiếng: huynh cũng biết hả.
"Vù!"
Một đạo hàn quang bắn tới, sát ý lẫm liệt khóa chặt Giang Sĩ Ngọc.
Giang Sĩ Ngọc gầm vang, song quyền ấn vào hàn quang.
"Đinh!" Chủy thủ pháp khí bắn ngược, Giang Sĩ Ngọc tay đầy máu, lui liền năm bước!
Điền Anh Đông xanh lét mặt mày, rảo bước tới!
"Bốp, bốp, bốp..." Tiếng bước chân từ xa đến nhanh, đi vào tiểu viện, Tôn Lập ở trong phòng nhíu mày: sao thế?
"Cẩn thận, đừng đụng vào vết thương!"
"Ai nha, ta không sao!"
"Giang lang, xin huynh đấy, nằm im..."
"Ta không sao, đừng khóc."
Tôn Lập chìm cõi lòng xuống, đẩy cửa đi ra: "Có chuyện gì!?"
Giang Sĩ Ngọc nằm trên cáng, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình khiêng về, mắt cả hai sưng húp, nước mắt chứa chan.
Giang Sĩ Ngọc toàn thân là máu, vai có vết thương lớn kéo xuống tận lòng tay.
Tôn Lập biến sắc: "Ai!"
Chung Lâm nghe thấy động tĩnh đi ra, thấy Giang Sĩ Ngọc thụ thương thì hỏi: "Chuyện gì mà bị thương nghiêm trọng thế này?"
Đông Phương Phù vừa khóc vừa kể lại, Tôn Lập quay người đi ra, Giang Sĩ Ngọc kéo lại: "Tôn Lập, ta không sao đâu."
Tôn Lập nghi hoặc, mắt Giang Sĩ Ngọc có nét khác, gã liền lãnh tĩnh lại.
Thấy tay Giang Sĩ Ngọc thụ thương tuy vết thương rất sâu nhưng không còn chảy máu, đích xác không hề trọng thương.
"Tiểu tử, quan tâm tất loạn, Giang Sĩ Ngọc tu luyện yêu tộc công pháp, thân thể hùng hậu, chút thiwong thế này trông ghê gớm chứ với y không là gì." Võ Diệu bình thản.
Tôn Lập thở phào, gã tìm trong mớ liệu thương linh đơn của Tô Ngọc Đạo theo lời La Hoàn chỉ dẫn, lấy một lọ cho Giang Sĩ Ngọc.
Chung Lâm nghe xong thì rời tiểu viện, ném lại một câu: "Ta đến hậu sơn tìm thúc công, việc này cần lão nhân gia ra mặt."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.