Vạn Giới Pháp Thần

Chương 529: Chiến Bá Thiên không phải là boss cuối???




“Obscurus.”
Ambrose nháy mắt độn thổ xuất hiện trước mặt cô gái che mặt, tay phải cậu ta đưa lên, đón đỡ cú đấm khổng lồ từ trên trời áp xuống.
Chiến Bá Thiên trông thấy vậy cười gằng, khịt mũi coi thường:
“Nhãi con, gan ngươi cũng đủ lớn. Thật không biết tự lượng sức mình.”
Hắn tay tăng thêm lực, cú đấm đập xuống càng nhanh, càng mạnh. Đám người phía xa hít một hơi lạnh phổi, dù không bị nhằm vào trực tiếp nhưng áp lực kia khiến bọn chúng sợ hãi không thôi. Tất cả trong đầu đều khẳng định cậu thiếu niên và vị sứ giả Thần quốc kia chết chắc.
Nhưng không.
Ngay khi cú đấm còn cách vài mét, bàn tay của thiếu niên ngoại quốc bỗng nứt ra thành từng mảng, từng mảng rồi vỡ thành ra thành những hạt đen kịt li ti. Những hạt này lơ lửng trong không khí cấp tốc tỏa ra bốn phía, bao trùm lấy toàn bộ cú đấm lại.
Chính lúc đó, cơn áp lực vô hình từ cú đấm biến mất, nó bị đám khói đen kia nuốt chửng, theo đúng nghĩa đen. Đám người Trung Quốc trợn mắt há mồm:
“Làm sao có thể, thằng nhóc kia không phải người…”
“Nó… lực lượng kia… vô cùng đen tối, còn đen tối hơn cả linh lực của ma giáo công pháp.”

Chiến Bá Thiên thấy đòn đánh của mình dễ dàng bị một thằng nhóc phá hủy, khuôn mặt hắn bỏng dáp, cảm giác mất mặt hơn bao giờ hết, đường đường đệ nhất cường giả Trung Quốc lại bị như vậy.
Hắn gầm lên, tay liên tục ra đòn:
“Thằng chó. Chết đi.”
Ầm ầm ầm…
Ba cú đấm như trời giáng đánh xuống, lần này nhìn kích thước có vẻ còn mạnh hơn trước gấp đôi. Xem ra, Chiến Bá Thiên quyết tâm một lần diệt sát Ambrose đám người.
Vấn đề là hắn có vẻ vẫn coi nhẹ Ambrose rồi, nhân vật chính của chúng ta không hoảng hốt, khuôn mặt nhàn nhạt nụ cười nhẹ, tay đưa vào trong không khí rồi rút ra một thanh kiếm.
Chính là thanh Lleaud, thanh kiếm của hắc ám mà cậu nhận được từ cha mình, ngài Philip Karling. Lưỡi kiếm đang bóng loáng sáng bóng, bỗng nhiên hóa thành một màu đen tuyền, Ambrose bắt đầu dùng hết sức mạnh ra tay rồi.
Cả người cậu ta nổ tung, hóa thành một đám khói khổng lồ, che phủ toàn bộ đầu đài, và nhanh chóng phóng vọt lên trên không trung tạo thành một cột khói cao hàng chục mét, nó bắt đầu xoay vòng như một chiếc vòi rồng khổng lồ.
Chiến Bá Thiên bị bao phủ bên trong lớp khói đen, mắt không thấy gì, linh lực cũng bị áp chế trói buộc, miệng khó chịu bực tức chửi lên:
“Khốn khiếp, thứ gì đây.”
Hắn tay ra chưởng đánh mấy phát ra xung quanh thăm dò, nhưng hoàn toàn không thấy phản ứng gì cả, vẫn chỉ là một màu đen mịt mù.
“Chiến pháp thập nhất thức - Thiên lung địa chuyển.”
“Chiến pháp mười hai thức - Thiên địa đều chiến.”
“Chiến pháp mười bốn thức - Nhật nguyệt đều tan.”
“Không được. Ta phải ra khỏi đây.” Chiến Bá Thiên biết mình rơi vào sân nhà do kẻ địch chê tạo rồi, hắn đủ già để biết mình không cần cứng đầu chống lại.
“Thằng nhóc này không đơn giản.”
Chiến Ba Thiên phi người lao nhanh lên phía trước, cái đấu đài chu vi chỉ rộng khoảng năm mươi mét vuông mà thôi, vì vậy không cần phải nghĩ phương hướng làm gì cả.
Nhưng. Lão vừa nhúc nhích được một bước chân, một cảm giác sởn nổi gai ốc bao phủ khắp người lão:
“Có nguy hiểm.”
Chiến Bá Thiên đầu nghiêng sang trái, chân phải bước thụt lùi về phía sau. Trong nháy mắt, lão cảm giác má phải của mình tê dại, một nửa bộ râu đỏ rực của lão bị cắt xén mất.
“Thằng chó. Mày có giỏi đường đường chính chính đánh với ta. Hừ, đồ hèn hạ đánh nén.”
Chiến Ba Thiên há mồm chửi một câu.
“Lão già. Lão sống nhiều nên đần hả. Ai mạnh ai yếu mọi người đều biết rõ, lão dừng coi thường sự thông minh của người trong thiên hạ….” Ambrose không chịu thua, miệng đốp lại một câu.
“Thật không… Bắt được ngươi rồi.” Chiến Bá Thiên xoay người, tăng hết tốc độ bay về phía tám giờ của lão, lão thấy lơ lửng trước mặt là một bóng người mơ hồ, trong lòng vui sướng, miệng cười nhăn nhở:
“Mày còn non lắm, chết đi thẳng lỏi. Chiến pháp mười năm thức...”
“Ah… Thật không (khinh bỉ cười)… Thời gian - Tạm dừng.”
“Hắc Ám - Thôn phệ.”
“Kiếm đến… Chém. Chém. Chém. Chém…”

Ở bên ngoài, không ai biết chuyện gì đang xảy ra ở bên trên đấu đài, mà biết và muốn can dự vào cũng không thể, bên chính đạo đang đánh rất hăng hái, buộc lũ tà đạo không ngừng dồn ép co lại.
Cô gái che mặt cùng với Niten kiếm sĩ đã sớm rời khỏi võ đài, bọn họ mang theo mười tên Thiên nữ bị khống chế, sự chú ý không rời khỏi cái lốc xoáy màu đen kia.
Cô gái che mặt ánh mắt chập chờn, bên trong hiện rõ vẻ mâu thuẫn kì lạ, thình lình, bên cạnh cô phát ra một tiếng nói trong trẻo:
“Cô là cô ta?”
Cô gái che mặt người run lên một cái, đầu quay sang phía phát ra giọng nói, thì thấy bên cạnh mình ngồi lơ lửng trên không là một cô bé xinh xắn. Cô gái nhận ra đây là cô nhóc đi cùng với Ambrose Karling.
Cô gái hé môi đáp lại:
“Cô ta là ai?”
Dừng một lúc không nói, Eulalia hai mặt tròn xoe mở to, lấp lánh đáng yêu nói:
“Cô biết tôi đang nói tới ai mà. Cô là cô ta.”
Nói rồi, cô nhóc rồng ánh mắt lóe lên vẻ thú vị, liếc lên liếc xuống đánh giá cô gái che mặt một vòng. Thấy cô gái định phản bác, Eulalia giơ tay che miệng ‘suỵt’ một cái ra hiệu cô gái im lặng. Rồi cô nàng rồng chỉ tay về phía võ đài.
Cô gái che mặt nhìn theo bàn tay nhỏ nhắn, cô nhận ra cơn lốc xoáy đen ngòm kia giờ đã khác, nó co lại biến thành một quả cầu khí khổng lồ, và ngày càng thu nhỏ.
Cho đến khi hình cầu chỉ có đường kính mười mét, nó nổ tung. Không phải tất cả đều nổ tung mà chỉ một phía. Cảnh tượng giống như khi ta thấy một viên thiên thạch lao xuống địa cầu.
“Oành oành…”
Một tràng tiếng nổ khác vang lên, kèm theo đó là một bóng người phi xuống đập thẳng người vào mặt đất. Không, phải nói là bóng người này va vào mặt đất phát ra tiếng nổ.
Eulalia miệng cười khúc khích nói:
“Kết thúc rồi, tên kia cũng không tồi.”
Đại hiền giả Hộ vệ vẻ mặt lo lắng cho nhà vua, giọng không hiểu lắm nói:
“Eulalia tiểu thư, là cậu chủ thắng.”
“Nhìn tiếp là thấy.” Cô rồng lười chẳng muốn nói nữa. Đại hiền giả mấy người bọn họ ánh mắt nhìn về phía nơi bóng người rơi xuống, đó trở thành một hố không nhỏ.
Mấy tên chính đạo và tà đạo Trung Quốc gần đó tạm dừng chiến đầu, cả lũ nhìn nhau rồi từng bước tiến tới cái hố. Nhưng trong khoảnh khắc, cả đám giật mình nhảy lùi lại, miệng chửi thề ầm ĩ.
Đại hiền già hộ vệ nhìn ta trên miệng hố có một cánh tay đầy máu bấu lên, cánh tay run run rồi tới một cái đầu run rẩy xuất hiện. Là Chiến Bá Thiên. Lão ta bây giờ trông vô cùng tồi tàn tạ.
...
“Chuyện này… Chiến Bá Thiên thua.”
“Không thể nào, hắn ta là người mạnh nhất giới tu luyện, khoảng cách thành tiên chỉ nửa bước.”
“Với lại thằng nhóc ngoại quốc kia….”
Cả đám hít lạnh một hơi dài qua hai hàm răng, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía quả cầu khói đen vẫn đang lơ lửng trên không kia, càng nhìn, bọn chúng càng cảm giác tâm thần không yên, linh lực không tự chủ trào ra hướng về phía quả cầu khói.
Một tên nhận ra chuyện không ổn, hét lên:
“Không được, tất cả lùi lại…”
“Chết tiệt, cách xa ra khỏi nó.”

Vèo vèo vèo…
Đám tu tiên giả sợ hãi chạy ra, bọn chúng đến cấp bậc này hoàn toàn có thể cảm nhận được linh lực (ma pháp nguyên tố) trong không khí. Ngay bây giờ, quả cầu khói màu đen kia đang điên cuồng, tham lam ngấu nghiến hút sạch tất cả linh lực trong không khí.
Đặc biệt là đám ma đạo tu luyện ma công thì càng thảm, linh lực bọn hắn ít nhiều mang nguyên tố hắc ám, mà hắc ám thì càng dễ dàng để Ambrose rút ra khi cậu trong hình thức Obscurus.
Đến lúc này có thể đoán ra được Ambrose đang làm gì rồi, cậu ta đang hồi phục lại ma lực, bằng cách trực tiếp nhất, thôn phệ và chuyển hóa ma pháp nguyên tố trong không khí.
Đám chính đạo tà đạo khác bốn phía xung quanh cũng bị chấn động nhìn lại, Chiến Thượng Thiên nhân cơ hội này trườn người đào thoát khỏi vòng vây.
Miệng thờ ra một hơi, nhưng khi nhìn thấy thảm trạng của cha mình, tên này hai mắt suýt khóc chạy tới, miệng ‘cứng rắn’ nói:
“Phụ thân đại nhân, ngài.”
Chiến Bá Thiên quát lên bằng cái giọng không thể yếu ớt hơn được:
“Không được hoảng hốt. Ta thua, nên ta phải lãnh hậu quả. Đến nước này chúng ta thua...”
“Phụ thân, ngài nhận thua… họ Chiến chúng ta...” Chiến Thượng Thiên cắn răng ngắt lời nói.
“Câm miệng. Thua là thua. Nhưng khụ... khụ… Chúng ta thua nhưng bọn chúng chắc chắn phải chết. Em trai con, nó trở lại chưa.”
Chiến Thượng Thiên sắc mặt trầm xuống, mắt đảo một vòng quanh chiến trường.
“Nó không thấy.”
“Không thấy?” Chiến Bá Thiên lòng thắt lại, miệng nghiêm túc ra lệnh:
“Chiến Thượng Thiên, con bây giờ đi tới ‘chỗ đó’ cho ta, gọi Người tới đây. Đến lúc kết thúc tất cả…”
“Không cần gọi, ta đã tới rồi.”
Một giọng nói trầm đục vang lên, giọng nói bình thản nhưng khiến tất cả đám tu luyện giả ở đây sợ hãi tột độ. Cơn sợ hãi này phát ra từ linh hồn, linh hồn bọn chúng đang run rẩy.
Cô gái che mặt biến sắc, Niten tay nắm chặt kiếm, vẻ mặt như lâm đại cường địch, miệng buộc ra một câu:
“Hắn tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.