Vạn Giới Pháp Thần

Chương 525: Tại sao hắn lại xuất hiện ?




Các trưởng môn nhân còn muốn hỏi thêm, thì một cảm giác ngột ngạt, một cảm giác sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn ập tới. Tất cả như cảm ứng được điều gì đưa ánh mắt về một hướng.
Ở đó, không gian rung động, gợn sóng tỏa ra bốn phía, rồi… một cánh cửa, rồi nữa, một cũng điện màu bạc dần dần hiện rõ.
Tòa cung điện tỏa ra khi tức khiến người khác nghẹt thở… Các chưởng môn trợn mắt cắn môi nhìn cảnh này, trong lòng nỗi bất an càng lớn. 
Nhất là theo cánh cửa cung điện từ từ mở ra.
“Ầm ầm…”
Kèm theo hai tiếng động rung chuyển, hai cánh cửa hoàn toàn mở tung, một luồng ánh sáng chói mắt màu bạch ngọc phun ra từ bên trong tòa cung điện.
Đồng thời, từng điệu nhạc êm tai tới mức ru ngủ linh hồn vang lên, một số tên tà đạo tu vi hơi thấp đã lăn đùng ngất xỉu tại chỗ, thấy thế, Nhạn lão đầu hét lên cảnh báo:
“Tất cả đệ tử, vận chuyển linh lực giữ cho đầu mình tỉnh táo.”
Lão ta nói rồi cũng phải tự đề phòng, đến ngay cả lão cũng bị cái âm thanh này ảnh hưởng, đủ thấy nó kinh khủng tới nhường nào.
Nhưng mà rõ ràng, điệu nhạc này không phải đòn tấn công hay thứ gì đó quan trọng lắm cả, nó chỉ là một màn mở đầu để nhân vật chính xuất hiện mà thôi.
Tất cả đám người cảm nhận được, từ bên trong cánh cửa kia, hàng chục đạo khí tức nguy hiểm… Tất cả đều là Hóa thần tột cùng.
“Làm sao có khả năng…” Nhất Kiếm lão già nỉ non.
Cuối cùng, hắn cũng thấy chính chủ, mười cô gái, tất cả đều mặc một bộ trang phục trắng muốt, tất cả đều xinh đẹp. Xinh đẹp khiến người khác phải nín thở.
Ambrose thấy thế hít một hơi thật sâu, cậu thầm nghĩ:
“Đây là đám thiếu nữ được đưa vào Dưỡng Thiên điện theo Chiến Phá Thiên nói, rốt cuộc trong đó là cái gì mà có thể khiến cho bọn họ từ phàm nhân biến thành siêu cấp cường giả như vậy?”

Chiến Thượng Thiên vẫn giọng cung kính nói với các cô gái áo trắng:
“Thiên nữ các vị đại nhân, xin nhờ các vị ra tay tiêu diệt kẻ địch.”
Mấy cô gái không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng tới tột độ, không có một tí xíu cảm xúc nào, ánh mắt cũng như vậy, bên trong chỉ có băng hàn lạnh lẽo. Nó còn lạnh hơn cả Fayola.
Một cô gái mở miệng nói:
“Chúng ta biết.”
Nói xong, mười người như một nhìn tới đám cường giả chính đạo. Chỉ một cú nhìn này thôi khiến cả đám nhao nhao lùi một bước, có đứa tâm thần không vững, sợ quá chạy hẳn ra phía sau.
Cô gái mở miệng:
“Sâu kiến. Thượng Thiên, các ngươi tấn công bọn đệ tử, để đám lão già lại cho chúng ta.”
“Tuân lệnh.” Chiến Thượng Thiên cúi đầu nói, rồi hắn liếc sang Ma Ảnh đám ma đầu bảo:
“Cả các ngươi cùng lên.”
Đám ma đầu nhìn nhau, không ai bảo ai đều hiểu đây là cơ hội để đồ sát đám chính đạo, cả lũ đồng loạt giơ vũ khí hét:
“Xông lên các đệ tử, chém giết đám chính đạo… Giết.”
“Xông lên các đệ tử, chém giết đám chính đạo… Giết.”

Cuộc chiến bộc phát một lần nữa, Chiến Thượng Thiên và Nhất Bất Phàm rất nhanh bắt gặp nhau, cả hai giải quyết nốt cuộc đấu còn dang dở. Ma Ảnh đám ma đầu thì tìm các chưởng môn so chiêu. 
Riêng Độ vĩ môn chưởng môn được chăm sóc đặc biệt, lần này là Ma Ảnh lão ma và Huyết Khấp lão tổ liên hợp lại chém giết. 
Ý đồ của bọn chúng rất đơn giản, nhanh chóng giải quyết các chưởng môn, tiếp theo là tàn sát đám hóa thần lão tổ, và cuối cùng tới lượt các đệ tử và trưởng lão.
Đó là những gì diễn ra bốn phía xung quanh quảng trường, còn ở trung tâm, mười vị Thiên nữ đối mặt với mười bốn vị tiền bối chính đạo. 
Cảm nhận được cơn áp lực như trời biển trước mặt, Nhạn lão đầu như ngộ ra điều gì bình thản nói:
“Các vị, chúng ta dù chết cũng phải ngăn trở mười vị cô nương này.”
“Ha ha… Nhạn lão đầu, ngươi nói cứ như khinh thường chúng ta ham sống sợ chết vậy, đến tuổi này rồi, làm được gì cho con, cho cháu thì làm thôi.” Một lão già cười lớn một tiếng thật to, sảng khoái nói.
Dứt lời, ông ta cắn răng nhẩm một đoạn pháp quyết rồi gầm lên:
“Tuyết sơn kiếm tâm… Bạo.”
Oành oành… Lão già này tu vi cấp tốc từ Hóa thần hậu kì dâng lên tới hóa thần tột cùng.
Bên cạnh những người khác biến sắc, miệng không tin nói:
“Tuyết lão, ngươi có cần phải làm như vậy, chúng ta có mươi bốn người cơ mà.”
Họ Tuyết lão già chửi thẳng:
“Đồ ngu, ngươi không nhìn thấy mười cô gái kia mười người như một hả, bọn họ tu luyện hợp kích thuật…”
Đám người nhao nhao bừng tỉnh, bọn hắn hiểu tình thế này rồi, các vị tiền bối khác liên tục cắn răng, vận dụng bí pháp tăng mạnh tu vi của mình… 
Cuối cùng, mười bốn vị Hóa thần tột cùng xuất hiện, cả mười bốn người không ai bao ai đồng loạt lao tới, vận dụng pháp quyết ra chiêu tấn công.
Miệng gào thét:
“Chết đi.”
Mười bốn chiêu thức uy lực lung chuyển thiên địa, ầm ầm lao tới, cả một vùng không gian như biến thành một cối xay khổng lồ, nghiền ép tất cả mọi thứ trong đó thành cát bụi.
Đối mặt, mười tên Thiên nữ không mảnh mai sợ hãi, mười người trong tích tắc biến đổi đội hình một người ở trung tâm, ba người khác tạo thành một hình tam giác ở ngoài, rồi tới lượt sáu người còn lại ở ngoài cùng.
Mười người như một đều bắt đầu tụ chiêu, linh lực ào ào sống dậy, dữ dội, tàn bạo, quật cường như một cơn sóng biển rít rào, từ ngoài biển khơi bao la vỗ vào đất liền.
Ambrose ngay từ đầu chú ý tới bên này, cậu ngay lập tức nhìn ra hai bên muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến. Điều này cũng không có gì là lạ. 
Bên chính đạo mười bốn lão già hợp lực mà không đánh được mười cô gái kia thì không cần phải đánh đấm nữa làm gì, đơn giản vì trong trạng thái đỉnh cao nhất mà không đánh thắng được, thì càng về sau, trạng thái bọn hắn càng ngày càng thấp đi, vậy thì càng không phải là đối thủ.
Chung quy mười bốn lão già này rất già rồi. Bắt nạt đám tiểu bối tu vi thấp hơn còn được nhưng khi đối mặt với kẻ thì có cùng tu vi thì rất khó khăn.

“Ầm ầm ầm...”
“Chết tiệt.”
“Không xong, các vị giữ vững…”

Ambrose một lần nữa lắc đầu nhìn mười mấy lão già nói:
“Bọn họ không phải đối thủ.”

“Không thể thua được… Nổ… Nổ…”
Một lão già tiền bối tụt hơi, lão ta hơi yếu tay xuống một chút, nhân lúc này, áp lực từ mười Thiên nữ tràn vào lỗ hổng, đánh cho lão ta phun máu mồm.
Chưa xong, thế giằng co của hai bên biến mất, mười ba lão già còn lại giồng mình lên chống đỡ nhưng cũng không thể không lùi lại.
Và… Cái gì tới thì cũng nên tới. 
Mười Thiên nữ hơi thu tay lại một chút, xong dồn lực tăng gấp đôi lực đánh. Ngay tức khắc, mười ba lão già bị đánh bật ra phía sau, ngã đập lưng xuống võ đài, lão nào lão nấy đều phun máu đầy ngực.
Nhất Kiếm lão già và Nhạn lão đầu chưa chịu thua, hai lão già này gầm lên ra chiêu:
“Nhất Kiếm thần pháp - Trảm thần…”
“Nhạn băng thần quyền - Phá toái hư không.”
“Oành oành…”
“Phụt… phụt.” (Phun máu)
Hiển nhiên, hai lão già này cũng không làm gì được, bị một vị thiên nữ hất tay bắn ngược lại ra xa. 
Các đó không xa, Nhất Bất Phàm bị rung động, kiếm hơi chậm nửa tích tắc. Chiến Thượng Thiên nắm ngay cơ hội, hắn cười lớn gầm lên:
“Chiến pháp mười một thức - Thiên lung địa chuyển.”
“Chiến pháp mười hai thức - Thiên địa đều chiến.”
“Chiến pháp mười bốn thức - Nhật nguyệt đều tan.”
...
“Không được.” Nhất Bất Phàm phản ứng lại, nâng kiếm chém tan hai đòn tấn công, nhưng, còn cái cuối cùng thì không được. Họ Nhất bị cả một cú đấm vào trước ngực.
“Bành…”
Nhất Bết Phàm trọng thương ngã xuống, khuôn mặt tái nhợt nhìn Chiến Phá Thiên. Tới lúc này, Chiến môn chủ cũng không thèm nhìn bại tướng dưới tay, hắn quay đầu quan sát tình hình bên các vị Thiên nữ.
Đám nữ nhân này mặt mày đơ ra đi tới phía trước, tay chầm chậm giơ lên, muốn một đòn kết liễu mười bốn lão già…
“Không được, nhanh cứu viên các vị tiền bối.” 
Độ Thần Hải bị hai ma đầu kèm cặp, không thoát thân được cũng hô lên. Các cường giả chính đạo nghe được, ào ào xông tới muốn cứu viện.
Vấn đề là đám ma đầu làm sao để bọn họ được như ý được, bọn chúng cười hắc hắc phi người ra cuốn lấy:
“Các ngươi đừng hòng đi.”
“Khà khà… Từ từ không vội, chết tiếp theo là các ngươi.”
“Khốn nạn.”
“Ma giáo đáng chết.”

Thiên nữ tay vẫn chậm rãi hạ xuống, đám tiền bối ánh mắt tuyệt vọng không có sức chống lại, bọn họ buông xuôi… 
Nhưng.
Dị biến một lần nữa xảy ra, ngay lúc đó, một giọng nam nghiêm trầm vang lên kèm theo hàng loạt tiếng rít xé gió:
“Lục Đạo Ngũ Luân - Phong Thư - Bách đao trảm.”
Hàng trăm lưỡi đao gió xuất hiện, chém tới tấp vào mười vị Thiên nữ, bụi mù bay lên, phủ kín mờ mịt cả cái võ đài, không ai nhìn ra được chuyện gì xảy ra bên trong.
Ambrose hai mắt mồm to há mồm nói:
“Sao ông ta lại có mặt ở đây… Nếu vậy thì…”
Ambrose quét mắt toàn bộ chiến trường, cậu muốn tìm thân ảnh xinh đẹp kia, nhưng không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.