Vạn Giới Pháp Thần

Chương 472: Bí ẩn cùng bí mật




Anh em chờ chút, đây là bản nháp tác vội đăng kịp kinh nghiệm ngày, chờ tí sửa nhé
Cái đầu tiên Amrose và Jill hai người nhận ra là một vòng tròn quầng lửa đỏ rất lớn.
Ánh sáng màu đỏ từ trên mái vòm rộng mênh mông của Vương quốc Dưới Lòng Đất, cao hơn một ngàn mét trên đầu họ, bầu trời đêm này đang bốc cháy giữ dội.
Cộng với ánh phản chiếu từ đại dương dưới lòng đất nữa, những ngôi nhà, cửa hàng, tường thành, kể cả cái lâu đài Amrose đang đứng đều bị ánh đỏ này nhuộm đỏ.
Một khung cảnh của tận thế.
Bất ngờ, phía sau Amrose vang lên một tiếng nói trầm đục:
“Vương quốc này đang sụp đổ theo cái chết của nữ hoàng.”
Jill lập tức quay lại, cô bé thấy vị kị sĩ đồng thời cũng là con trai của Caspian đang vô lực chống tay dựa vào bức tường gần đó. Tên này như một bệnh nhân thân thể bị hao mòn trong hàng tháng trị liệu vô vọng trong bệnh viện vậy.
Amrose không quay đầu lại, cậu nhìn xuống từng đoàn người dân chúng gào thét, sợ hãi chạy toán loạn khắp kinh thành, đây là những cư dân của Vương quốc Bóng tối, trên mặt họ thể hiện sự đau khổ tới cùng cực.
Cậu bình thản nói:
“Người còn biết gì?”
Vương quốc này đang sụp đổ, thì tương đương với việc cái mảnh không gian này cũng sụp đổ theo, tất cả đám người trong vương quốc bị chôn vùi, họ sẽ chết.
Tất nhiên còn Amrose thì không, cậu vừa rồi đã cảm nhận được với thế giới bên ngoài, bây giờ Amrose chỉ cần dùng nhiều một chút ma lực đủ để mang theo Jill mấy người độn thổ rời khỏi.
Nhưng không phải bây giờ, với cái tốc độ sụp đổ thế kia, Amrose nghĩ mình còn kha khá thời, cậu còn có một mục đích khác chưa hoàn thành…
Amrose ngay từ đầu đã cảm thấy vương quốc này không bình thường, nó thế nào cũng mang một bí mật không tưởng. Và con trai của Capian kia, kẻ ở đây cả chục năm (theo lời Jill kể), hẳn hắn phải biết điều gì đó.
Hoàng tử của Narnia hít một hơi lấy sức rồi cung kính nói:
“Đúng vậy, thưa đức vua… mụ phù thủy có một căn phòng bí mật, mụ gọi đó là nói để Ngai vàng. Bình thường hằng ngày mụ ta sẽ ngồi trong căn phòng đó, không ai biết mụ làm gì trong đó. Nhưng tất cả mệnh lệnh từ hoàng cung có thể phát ra từ chính căn phòng này.”
Hoàng tử sau khi tỉnh táo thì nhận ra nhay thân phận của người thanh niên trước mặt này, có thể nói ngài ấy là một vị vua vĩ đại nhất trên thế giới này. Đây chính là lời của cha hắn nói mỗi khi nhớ lại những kỉ niệm hồi trẻ.
Hắn đã thấy một bức tranh vẽ cha mình với Đức vua thần thánh, trên con tàu Dwane rực rỡ ánh bình minh. Có thể nói sự hắn từ nhỏ đã được thấm nhuần truyền thuyết và sự tôn sùng không kém gì các cư dân ở Thất đại đảo quốc.
“Tốt. Ngươi dẫn đường. Chúng ta đi.” Amrose dứt lời liền khua tay quang một phép hồi phục lên trên người tên hoàng tử.
Con trai của Caspian cúi đầu đầu cảm tạ, rồi thủ thế mời nhà vua đi theo mình.
Ba phút sau, đoàn người xuất hiện trong căn phòng mà hoàng tử đã để cập, nó là một nới khá rộng lớn, rộng hơn ba trăm mét vuông.
Nó hoàn toàn trống không và chỉ có một thứ duy nhất ở trung tâm căn phòng - một chiếc ngai vua chúa làm bằng bạc.
Không, nó phải làm bằng bạch kim, thứ kim loại thần kì do các nhà giả kim sư chế tạo ra, là chất dẫn ma lực rất nhạy, còn còn cả hoàng kim thông thường.
Con trai của Caspian an chỉ tay về chiếc ghế bạc nói:
“Chính là nó, thưa đức vua.”
Amrose gật đầu và trong ánh mắt tò mò của mọi người, nhân vật chính của chúng ta không nhanh không chậm bước tới bên cạnh cái ngai. Cậu đưa tay khẽ chạm lên nó một cái, một còn rùng mình như điện giật bắn ra từ nó, lao thẳng tới ngón tay của Amrose.
Amrose theo phản xạ rút tay về, khuôn mặt tên này trở lên khó coi, nhưng ngay tức khắc lại nổi lên niềm khoan khoái bí ẩn.
Hai mắt cậu sáng lên, cậu đồn ma lực, vận dụng cả đám kí sinh trùng trong người, đua bàn tay phải ra, dùng sức nắm chặt lấy cái ngai bạc.
“Chịu thua đi, ngươi không thể phản kháng ta được đâu.”
Amrose nói như trần thuật một sự thật hiển nhiên, và tên này rõ ràng đang trao đổi với chiếc ghế. Phản ứng lại, chiếc ghế bắt đầu rung lay, một luồng ma lực chấn động từ nó ép ra bốn phía.
Jill mấy người bị đánh lùi lại mấy bước, khuôn mặt cả đám đều kinh dị nhìn cái ghế và nhà vua bóc tai đang bay phấp phới, khuôn mặt đặc biệt là hai bên má nổi sóng vì sức ép này.
“Chẳng lẽ đức vua chịu thua?”
Câu trả lời rõ ràng là không, mười giây sau đó, Jill đám người thấy Amrose từ từ di chuyển ra phía trước chiếc ghế, cậu ta quay lưng lại với nó, rồi trong một tư thế không thể nào uy nghiên, hiên ngang hơn… ngồi xuống.
Giống như việc thuần hóa một con ngựa hoang, cái ghế mới đầu càng phản ứng kịch liệt, nhưng dần dần nó như chịu thua… và đến lúc này, cái ghế hoàn toàn cam chịu để vị kia ngôi lên trên mình.
Amrose sau khi hàng phục cái ghế, cậu liền nhắm hai mắt lại, hai tay để lên hai bên kệ tay, cả người ở trong một tư thế vững vàng.
Năm phút nữa trôi qua trong im lặng, Jill mấy người không dám lên tiếng, bọn họ bây giờ còn cảm thấy ngột ngạt hơn cả lúc cái ghế nổi điên vừa nãy.
Cả đám điểu hiểu nhà vua đang tìm hiểu bí mật của mụ phù thủy, bí mật của Vương quốc dưới lòng đất này, không ai muốn cắt ngang vị vua quyền lực nhất thế giới trên kia.
Cuối cục, Amrose cũng mở mắt, ánh mắt này không giấu một niềm vui rực rỡ, cậu lẩm bẩm:
“Không ngờ lại là dạng này, thật sự là một thu hoạch ngoài ý muốn… với hệ thống này thì việc đối đầu với Cái ác lần sau… sẽ nắm chắc hơn nhiều.”
Amrose trong lòng kìm nén sự xúc động, cậu đưa mắt về Jill mấy người, nói:
“Chúng ta rời khỏi đây thôi.”
Jill lúc này nhảy cẫng lên hoan hô, cô bé muốn hỏi là về bằng cách nào thì đột nhiên một cảm giác buồn nôn dâng lên trên cổ họng, ruột gan cô bé như lộn tùng phèo cả lên.
Đầu ong ong ong như muốn vỡ ra, nhưng đó không phải thứ cô để ý nhất, chưa tới một nháy mắt sau, Jill nhận ra mình không phải trong lâu đài đá đen của mụ phù thủy rắn nữa rồi.
Cô và những đồng bạn đang ở trên một thảo nguyên xanh mát, và trên đầu họ, chính là ánh mặt trời quen thuộc… Jill lẩm bẩm:
“Trở lại rồi…”
Cô nhìn lên thân ảnh trước mặt, là đức vua mang họ rời khỏi.
====
Sáng hôm sau khi Jill tỉnh giấc và thấy mình đang nằm trong hang, cô bé kinh hoàng nghĩ rằng mình đã trở lại Vương quốc Bóng Tối. Nhưng ngau khi đó, cô nàng nhận ra là mình đang nằm trên một cái mềm lông đắp trên ngượi
Bên canh cô lúc nàu là ngọn lửa ấm áp trong một cái lò sưởi xây bằng từng khối đá đủ kích cỡ hình dạng được ghép cẩn thận với nhau. Và xa hơn, ánh sáng tinh khôn của một sớm ban mai mùa xuân với từng cơn gió mang theo hơi nước.
Jill ngồi dậy nhìn quanh. Puddleglum và Eustace nằm cách nó không xa vẫn ngủ say tít. Jill kêu to:
“Hai người. Bộ quý vị không muốn tỉnh dậy hay sao?”
Hai tên này không đáp lại mà vẫn nằm oằn ra, Lông Vịt lắc đầu, chảy nước miếng nói:
“Mẹ… hôm nay chủ nhật, con không phải đi học… để con ngủ một chút nữa đi.
Jill nghe thế mái tóc đỏ rực như muốn dựng lên tỏa ra bốn phía, nhưng một giọng nói trong lòng không ngừng vang lên:
“Jill, mày phải thục nữ…. bình tĩnh…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.