Vạn Giới Pháp Thần

Chương 452: Nghĩ thông suốt




Sáng hôm sau, Ambrose tỉnh dậy với cảm giác không thể nào tốt hơn về cả tinh thần lẫn thân thể. 
Về tinh thần thì không cần nói nhiều, chỉ trong ba ngày, nhân vật chính của chúng ta đã đột phá liên tiếp hai tiểu cảnh giới, đêm hôm qua thiếu chút nữa tiến tới ma pháp sư cấp 5, chỉ kém một chút phần khả năng chiến đấu thôi.
Còn về thân thể, sau nghi thức Đánh thức (Awaking) hôm qua, Ambrose thân thể càng trở lên hoàn mỹ, cậu không cần phát khổ cực ngồi xếp bằng vận chuyển ma lực theo phép minh tưởng nữa, trong các tế bào của Ambrose, nửa bên đen và bên trắng đã thay cậu làm tất cả. 
Tuy vận tốc tu luyện không còn khủng bố - gấp 1000 lần - như tối hôm qua, nhưng cũng phải gấp 5 lần so với việc ngồi tu luyện bình thường. 
Nếu tính ra tổng hợp lại sau lần Đánh thức (Awaking), sau lần Khác mạch ma thuật, Ambrose giờ chỉ cần ngồi không cũng tu luyện nhanh gấp 50 lần phù thủy bình thường. Đấy là so với chính bản thân Ambrose, nếu so với các ma pháp sư khác thì phải kể cấp số nhân nhận thêm do tư chất, do tu vi càng ngày càng cao của cậu nữa.
Một điều nữa là mọi giác quan của Ambrose trở lên nhạy bén, lúc vừa mới tỉnh ngủ, Ambrose mới cảm nhận được rõ ràng nhất cảm quan này. 
Bên ngoài là một buổi sáng ngày hè tràn đầy sức sống, còn sôi động hơn mùa xuân nữa, không tự chủ, nguồn năng lượng nhựa sống này truyền vào người của Ambrose. Chỉ cần nằm trên giường thôi là cậu có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ đang diễn ra xung quanh 100 mét, đó là chưa vận dụng ma lực để tăng phúc cảm giác…
“Thật là một ngày tuyệt vời…” Ambrose thầm cảm thán.
Nhưng trong tức khắc đó cậu nhớ lại một chuyện, đó là về hiện tại, về Fayola, Takagi, bác quản gia Baemyn và Max,... đám người ở một nghìn năm sau.
… Khoảng lặng …
Trong bốn ngày vừa rồi, có quá nhiều chuyện xảy ra, từ chân tướng của đám Elder, của thế giới phù thủy đến trận chiến sắp xảy ra, từ hình thức Obscurus tới việc Đánh thức (Awaking), về cha cậu cũng với những người xung quanh ông ta, Biệt đội người báo thù, sư phụ Pháp sư Abraham, vị Elder tổ tiên nhà Karling - Erebos…
Ambrose giờ mới giật mình nhớ ra cậu không biết làm thế nào để trở lại một nghìn năm sau, bỗng nhiên cậu cảm thấy hụt hẫng vì mất mục tiêu phương hướng.
Lắc đầu một cái cho bình phục tâm tình, Ambrose tự nói:
“Chuyện này chắc chắn ông ta (cha Ambrose) biết cách!!”
Và còn những rắc rối một nghìn năm sau nữa chứ, ông già của Ambrose để cho cậu một đống rắc rối… thế nào chờ cậu trở lại cũng là một đám Elder cấp 5 cấp 6 đang hừng hừng lòng báo thù.
Trong đầu lại hiện ra từng biểu hiện của hai tên màu lam và màu xám ở Hogwarts, Ambrose biết bọn chúng sợ cha cậu. 
Nhưng nếu một nghìn năm sau, bọn chúng sẽ nhận ra Philip Karling biến mất - Ambrose tin vậy, không có lý do gì để ông ta ở lại thế giới này suốt một nghìn năm cả.
Hoặc ông ta có thể vì cậu mà ở lại, nghĩ tới đây, Ambrose lắc đầu tự nhủ không thể nào. Dù ông ta muốn vậy nhưng Ambrose không đồng ý… Không phải cậu không biết mẹ của mình còn có thể phục sinh, bà ấy đang ở đâu đó ở một thế giới nào đó.
Với thực lực của Ambrose bây giờ thì không thể làm gì cho bà ấy, nhưng cha cậu lại khác. Ambrose đồng ý một mình chống lại đám Elder còn hơn vì cậu mà mẹ của mình mất đi cơ hội phục sinh.
Trong đầu suy nghĩ thông suốt, Ambrose xác định việc chiến đấu với đám Elder không phải là vì ‘chùi đít’ cho cha mình, mà là để cho ông ta tranh thủ thời gian cứu mẹ mình. 
Không khó để cậu đoán được ông ta đang âm mưu một bí mật nào đó, nếu không, ông ta cũng không cần trở lại thế giới này.
Nếu so với các thế giới tồn tại Bán thần, thậm chí chân chính Thần như Deus nói, thì trái đất, nơi nghèo nàn ma pháp nguyên tố này chỉ là một vùng lạc hậu tu luyện. Không có giá trị mấy tăng cường tu vi.
Kể cả với Ambrose đám người cũng như thế, nếu không phải mang theo vỏ cây của cây thế giới Táo vàng, thì Ambrose dù có muốn nhưng vẫn phải quyết định ở lại Thế giới Narnia, chờ tới thời gian đối mặt với Cái ác. Đơn giản vì ở đó, cậu mới mạnh hơn nhanh được.
Ý thức được giải tỏa, Ambrose cảm thấy tự tin hơn nhiều, phần thắng trong cuộc chiến chống lại đám Elder báo thù một ngàn năm sau cũng lớn hơn. 
Hơn nữa, Ambrose biết mình không một mình, dù cha cậu rời đi thì vẫn còn nhưng người khác, không kể tới Fayola, Takagi, các quản gia, Helios Đại hiền giả, những người của cậu, mà còn có những sự giúp đỡ khác từ Pháp sư Abraham, Elder Erebos, có thể còn nhiều nữa…

Bước ra khỏi cửa phòng, Ambrose cả người nhẹ nhàng bước như bay đi xuống Đại sảnh đường, đồng thời cũng là nhà ăn… 
Thật là lạ, cha Ambrose không thay đổi gì nhiều Đại sảnh đường, nó vẫn giống như một nghìn năm về sau với bốn dãy bàn học sinh, một dãy bàn bên trên cho các giáo sư, có lẽ ông muốn thành lập xong Hogwarts trước khi rời đi cũng nên.
Có điều, vừa vào tới nơi thì Ambrose bị một tiếng hét chói tai đập vào mặt, cậu thấy một bóng hình đang theo đường cong parabol bay về phía mình.
Ambrose lùi lại một chân chống phía sau, hai tay dơ lên trước ngực tóm lấy thân hình này, thì ra đó là Hermione. Cô bé mặt mày xám mét, run run sắp khóc tới nơi, rồi òa lên:
“Oa… Anh Ambrose… bọn họ nạt em, hức hức… oa oa..”
Cảm nhận thân thể trong lòng không ngừng co giật, trong lòng Ambrose nổi lên sự thương cảm xót xa, đồng thời ánh mắt nguy hiểm nhìn lên.
Là con rồng, không con nhóc rồng, nó đang đứng ở trên bàn ăn, khuôn mặt hơi sững sờ, nhưng trên tay rõ ràng còn dấu vết của phép thuật…
Ambrose giọng giống như quát lên:
“Chuyện gì xảy ra?”
Cô bé rồng chột dạ co hai tay lại và dấu sau lưng mình, ánh mắt lấp liếm nói:
“Ta không… không cố ý…”
Cúi đầu xuống, rồng trong lòng nói nhỏ: “Trừng cái gì mà trừng… người ta đâu cố ý.”
Ambrose không nhìn con bé rồng kia nữa, mà an ủi con bé mè nheo trong lòng mình, cậu đi tới ngồi xuống bàn ăn, lập tức trên mặt bàn biến ra một phần đồ ăn sáng mới, nóng sốt.
Ambrose giờ mới nhìn sang Ravel đang cắm cúi ăn uống tỏ ra ‘chuyện không liên quan tới mình’. Ánh nhìn của cậu khiến cô gái này còn chột dạ hơn nhóc rồng vừa rồi, mấy lần thìa đồ ăn đưa tới miệng rồi bị rơi xuống…
Cuối cùng, ả cũng phải ngẩng đầu lên giọng có lỗi nói:
“Xin lỗi… tôi cũng không biết lại xảy ra chuyện như vậy…”
Ravel nở một nụ cười méo mó, cô bắt đầu thuật lại chuyện vừa rồi… Ambrose bình tĩnh nghe, còn Hermione đã nín khóc, nhưng khuôn mặt không khá hơn tí nào, cũng lắng nghe chờ cổ hội phản kích.
Hóa ra vừa rồi, Hermione và con rồng đang chơi đùa với nhau, thì Ravel tiến tới, cô cũng bắt chuyện con rồng, lấy cả vàng bạc ra để dụ dỗ nó, nhưng cô bé rồng nào quan tâm tới mấy đồng bạc lẻ như vậy.
Thế rồi, Ravel đành dụ dỗ bảo mình sẽ dậy phép thuật cho hai người, mới kéo được sự chú ý của ấu nữ rồng và Hermione. 
Đặc biệt là cô em gái này của Ambrose, qua mấy ngày tiếp xúc với phép thuật, Hermione không sợ nữa mà tràn ngập thích thú muốn học hỏi… hoặc đơn giản có lẽ cô không trở thành đồ vô dụng khi so với anh Ambrose của mình.
Vậy, Ravel dạy bùa chú đơn giản nhất đầu tiên cô ta học được - Bùa bay. Mọi chuyện diễn ra rất ổn đến lúc này, thì ấu nữ rồng bất chợt mất kiểm soát hất bay cả người Hermione lẫn cái lông vũ lên.
Ambrose nghe xong, thầm kêu may mắn cậu xuất hiện kịp thời, không thì một nghìn năm sau làm gì còn Hermione nào nữa. Cậu xoa xoa mái tóc của Hermione ấm áp hỏi:
“Em muốn học phép thuật hả?”
Cô bé gật đầu lia lịa, hai mắt sáng lên trong lòng thầm hối hận khi học từ Ravel, nếu không làm gì xảy ra tai nạn như vậy. 
Con rồng vẫn ngồi trên bàn cũng nghe thấy, nó hai mắt sáng lên không kém, và khinh thường hất mắt nhìn Ravel một cái, đôi chân ngắn cũi nhanh nhẹ đứng dậy, chạy tới kéo tay Hermione năn nỉ nói:
“Cho tôi xin lỗi… tại mụ kia không biết dạy…” Rồng chỉ vào khuôn mặt đang đen lại của Ravel.
Nhớ lại vừa rồi một lớn, một nhỏ ấu nữ còn hợp lực trêu chọc Ravel, cơn giận dỗi trong lòng Hermione giảm đi một nửa, cô chấp nhận lời xin lỗi của rồng bảo:
“Tôi tha thứ cho bạn… không chỉ bạn sai, mà chúng ta cùng sai, không nên tìm một ả phù thủy kém chuyên nghiệp là giáo sư, hừ… suýt thì xảy ra tai nạn. May có anh Ambrose.”
Ravel cả người lảo đảo suýt ngã, tức mà không làm gì được, chỉ khiến khuôn mặt đần biến thành người châu Phi.
“Phải, hừ… may là có Ambrose. Ngươi!! Nhanh dạy chúng ta ma thuật.” Con rồng ra dáng nhìn Ravel tiếp lời, rồi chỉ tay vào mặt Ambrose yêu cầu.
Hermione thấy thế liền phản ứng ngay, tay khua trước mặt:
“Không được, bạn phải tôn trọng giáo viên của mình chứ, phải gọi là giáo sư Ambrose, hoặc giống mình gọi là anh Ambrose, không ngươi ngươi, ta ta…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.