Vạn Giới Pháp Thần

Chương 438: Gilgamesh yêu cầu




Philip Karling nheo mắt đánh giá người thanh niên trước mặt – Gilgamesh - một cái tên vô cùng nổi tiếng trong thần thoại của người Sumer phía nam Lưỡng hà.
Ông ta trong sử sách là vị vua thứ năm của Vương Triều Uruk - một vị vua huyền thoại với những quyền năng được thần thoại hóa, một vị nhân loại cổ xưa mạnh mẽ.
Phải, Gilgamesh chính là nhân loại, không phải là phù thủy hay Elder, ông là một Người bất tử. Với tuổi thọ gần như vô hạn, ông đã sống trên trái đất này hơn 30 nghìn năm, chứng kiến con người từ thời ăn hang ở lỗ tới thời kì vàng son thần thánh, rồi tới tận bây giờ.
Một con người mạnh ngang với các Great Elder, có lẽ hiện tại trên thế giới này có mỗi mình ông ta dám đứng lên đối chất đám Elders kia vì con người.
Nhưng đối với Philip Karling, Gilgamesh có một tầng quan hệ khác, cha của main nếu theo vai vế phải gọi người thanh niên này là chú.
Đơn giản vì Gilgamesh chính là em rể của Pháp sư Abraham - sư phụ của Philip Karling. Và chính vị pháp sư này khiến cho Gilgamesh trở thành một người bất tử như hiện tại. Tất nhiên, Gilgamesh có một sự trả giá không nhỏ.
Gilgamesh mỉm cười nói:
“Ta có chuyện nhờ cậu giúp, Karling.”
“Vâng, tôi rất sẵn sàng.” Philip Karling đáp lại, ông giữ một thái độ khiêm tốn trước vị con người cổ lão này, một là xem trên mặt ông già sư phụ hai là vì nể phục sức mạnh của Gilgamesh.
Người thanh niên nói tiếp:
“Ta nghe Abraham biết được, cậu có cách giải lời nguyền của Sói. Cậu có thể?”
Ông nói rồi đưa mắt nhìn về con sói bạc đang đứng bên cạnh, vuốt đầu nó nói:
“Ta không ngờ lời nguyền lại mạnh mẽ tới vậy, Lycaon vốn sinh ra như với một hình dáng con người, lưng giờ nó phải trong lốt một con sói.”
Philip Karling cũng nghe qua lão già sư phụ nói về chuyện này, nếu ở thế giới kia, thì chỉ cần tu luyện tới một tu vi nhất định thì dã thú có thể biến thành hình người, nhưng thế giới này lại khác.
Mà cái lời nguyền của Sói này do một chủng tộc thượng cổ tạo ra, chủng tộc này còn tới trái đất trước cả Elders, trước cả yêu tinh, rồng,... bọn họ vô cùng mạnh mẽ là có những phép thuật huyền ảo liên quan tới huyết thống, truyền thừa.
Vì thế, dù cho cả tộc bị toàn diệt thì khi phép thuật truyền thừa này kích hoạt, thì chủng tộc này một lần nữa sinh ra, người này sẽ kế thừa tất cả ý chí của tổ tiên truyền lại, và trở thành một chiến lực cực kì mạnh.
Gilgamesh chính là người giống như vậy, nhưng ông ta giống như kế thừa hoàn mỹ hình thái của người Sói thượng cổ thôi, chứ con tai ông, các đời tiếp sau sẽ luôn luôn bị nguyền rủa trở thành một con quái vật, chỉ biết nghe lời vị kế thừa kia, dù sống hay chết cũng phải bảo vệ người kế thừa.
Đây cũng là lý do tại sao các Elders không muốn gây hấn với Gilgamesh, ông ta đứng đầu cả một tộc quần không thiếu chiến lực cấp 4, cấp 5 và bản thân ông cũng rất mạnh. 
Như vậy, nếu xét theo quan điểm duy vật thì Gilgamesh không phải con người nữa rồi, nhưng thực chất ông ta vẫn là con người, chỉ có những người sau này mang huyết mạch của ông mới biến thành Người Sói.
Đối với việc này Philip Karling không có cách nào hiệu quả, ông không phải một nhà ma dược học xuất sắc như Fay, hoặc thông minh như main. 
Tất cả mọi thứ ông học đều dùng để tăng sức mạnh cá nhân, dùng để giết địch. Chứ còn cứu người, giải lời nguyền lại rất hạn chế.
Liếc mắt nhìn con sói một lúc, Philip Karling gật đâu bảo:
“Tôi thực sự có cách, nhưng nguy hiểm là rất lớn, đây cũng là một loại truyền thừa pháp thuật, nó có thế giúp cậu ta trở lại hình người… Nhưng nếu cậu ta không kiềm chế bản thân được thì là một chuyện khác.”
“Pháp thuật.” Gilgamesh nghe vậy nhíu mày, ông chưa từng nghe qua loại phép thuật nào có thể khiến người sói biến thành người cả. 
“Phải, một loại phép thuật tu luyện bằng tinh thần.”
Nghe vậy, Gilgamesh giật nảy mình, nhìn sang vị cháu trai trên danh nghĩa này của mình. 
Phép thuật tinh thần là một thứ rất mơ hồ, và lúc nào nó cũng liên quan tới mình hồn của chính người tu luyện. Nếu không cẩn thận nhẹ thì phát điên, nặng thì mất mạng như chơi.
Gilgamesh thầm do dự, nhưng bên cạnh con sói đã không chịu nổi rồi, nó gừ gừ mấy tiếng đưa chân cà cà vào người cha mình như muốn nói đồng ý đi cha.
Thấy thế, Gilgamesh nhắm mắt thở dài bất lực, ông lại vuốt cái đầu sói nói:
“Được rồi, ta đã biết, con yên tâm.”
Sống lâu mới khiến ông cảm thấy mình cần người thân bên cạnh như thế nào, vợ của ông chỉ là người trần mắt thịt, đẻ ra đứa con trai này mà chết, giờ đến lượt nó…
Lại thở dài một tiếng nữa, người thành niên gật đầu với Philip Karling, ông ta cũng nhẹ nghiêng đầu đáp lại, rồi trong tay xuất hiện một cuốn sách ngả màu đứa tới.
Gilgamesh cầm lấy, xem một lượt bàn tay không tự chủ run lên một trận, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía cha của mian, ông nói:
“Cái này… Rất khó tin, lại có loại phép thuật này trên đời.”
“Vâng, nhưng hẳn ngài cũng nhìn ra được tác hại của nó.”
“Đúng vậy, cực kì nguy hiểm.”
Gilgamesh một lần nữa rơi vào trong suy nghĩ của mình, Philip Karling thì yên lặng đứng một bên, trong lòng không vội chút nào. Ông đã quen với các hành sử kiểu ta đây bất tử dư thừa thời gian của đám người bất tử này. 
Bọn họ có thể dành cả một ngày để suy nghĩ những thứ vớ vẩn, chứ đừng nói nhưng việc trọng đại, nhưng rất nhanh Gilgamesh có phản ứng.
Sau năm phút, cuối cùng người thành niên này mới lên tiếng:
“Cảm ơn cậu, vừa rồi ta nghĩ một số biện pháp, có lẽ sẽ giảm bớt nguy hiểm hơn cho Lycaon, có lẽ không?”
“Không có gì, chỉ xin ngài sau này khi gặp con trai tôi có thể chuyển nó cho thằng bé…”
Gilgamesh nghe vậy nhíu mày không vui:
“Thứ nguy hiểm như vậy thực sự có tốt?”
“Ngài không cần lo việc này, thằng bé vẫn rất tốt, nó bây giờ đang ngủ ngon trong lâu đài của tôi.” 
Philip Karling cũng là một người cha làm sao muốn đẩy con trai của mình vào chỗ nguy hiểm không lối thoát, nếu muốn rèn luyện main thì ông phải để cho nó chín phần chết một phần sống mới được.
“Ồ!! Thằng bé đã tới đây rồi. Không biết một nghìn năm sao sẽ ra sao?” Gilgamesh hiển nhiên cũng biết một số chi tiết trong kế hoạch của Philip Karling và ông anh rể Abraham.
Ông hai mắt trầm xuống nói: 
“Con mắt trái của Osiris vẫn còn hoạt động. Xem ra kế hoạch của mấy người đang đi đúng hướng.”
Philip Karling nhẹ gật đầu nói:
“Phải. Mọi thứ đều trong kiểm soát đến lúc đó phục sinh cô ấy không phải không thể?”
Gilgamesh trong lòng rúng động, nhưng kìm nén lại, ông cười nhạt nói:
“Vợ ta đã đi rồi, cậu không cần lôi kéo tao vào chuyện này, cô ấy chỉ muốn con cái chúng ta sau này hạnh phúc, ở thế giới bên kia cô ấy cũng được vui vẻ.”
Nghe có vẻ không quan tâm, nhưng giọng nói của Gilgamesh ngày càng lạc đi, vang theo vẻ chua xót, đau đớn vô hình.
Nhưng ông lập tức trở lại bình thường nói:
“Thôi, không nói tới chuyện này nữa. Cậu chuyển lời tới hai anh chị ta, nhờ bọn họ thực hiện nghi lễ Đánh thức (Awaking) cho vợ tương lai của Lycaon, con bé chỉ là một con người bình thường, ta không muốn con trai mình lại cô đơn một mình sau trăm năm ngắn ngủi. Mà con trai cậu cũng cần thực hiện nghi lễ này chứ nhỉ?”
“Vâng, thằng bé không tồi, nhưng còn rất kém, nếu nó còn muốn sống sót khi trở lại một nghìn năm sau, Đánh thức (Awaking) nó là việc bắt buộc.” 
“Tốt, khi nào bắt đầu nhớ báo cho ta, thằng bé mãi mới tìm được một người phụ nữ yêu dám nó, không để nó thất vọng được.” Gilgamesh cười hạnh phúc nhìn con sói bên cạnh.
Đáp lại con sói này tru lên mấy tiếng vui sướng.
Philip Karling thấy thế cả người không hiểu sao đổ mồ hôi, nhớ lại mấy cuốn tiểu thuyết trước đây trong lòng thầm cảm thán: 
“Đây chính là nhân x thú trong truyền thuyết, một con người lại yêu một con sói, mặc dù không phải sói chân chính.”
Không biết ở mình đang bị nghĩ xấu, Gilgamesh trong lòng nhẹ nhàng thân thiện nói với cha của main:
“Đêm nay tới đây thôi, ta và Lycaon đi trước.”
Dứt lời, Gilgamesh nhảy lên trên không trung, ‘bùng’ một cái, một làm khói màu bạc nổ ra, một con sói khổng lồ cao cả chục mét xuất hiện, Gilgamesh lúc nào đã ngồi trên lưng con soi, sau đó cả hai người bay vút đi trong gió về hướng đông.
Lúc này, Philip Karling mới nhìn tới cuộc chiến tranh bên dưới, nó gần kết thúc rồi, đám yêu tinh bị đánh cho tan tác, xác chết la liệt khắp nơi. Ở phía xa hơn có một chiến trường khác nhỏ hơn, nhìn qua là ông biết bọn yêu tinh định cho người lẻn đi lấy kho báu.
Ông cũng lường trước khả năng này, nên cho mai phục sẵn một chi quân đội ở đó, lúc này đám yêu tinh ở đó hoàn toàn rơi vào bẫy, chỉ còn cách dâng cổ chờ bị chém chết mà thôi.
=====
Đồng thời, trong chiến trường chính một đội hình mạnh mẽ đang không ngừng xông phá đám yêu tinh, cầm đầu là một chàng trai tóc vàng, tay cầm một chiếc búa vung qua vung lại, vung tới đâu là đám yêu tinh nằm tới đó.
Bên cạnh, anh ta bất thình lình chính là lão già Elders - tên Odin vừa rồi, lão này giọng như muốn khóc tới nơi nói:
“Con trai à!! Con trở về một chuyến với ta, mẹ con buồn khổ chết tới nơi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.