Vạn Giới Pháp Thần

Chương 436: Một chiến trường khác




Một trăm đứa xung quanh đưa mắt nhìn sang dò hỏi xem lão khọm yêu tinh này biết gì về đối phương…
Lão khọm này hơi giữ bình tĩnh lại đưa mắt nhìn sang đám thị tộc trưởng nói:
“Ta biết hắn… và cũng biết gia tộc hắn nói là ai… Chúng… chúng ta nên giao ra hung thủ đã tập kích cậu chủ nhà bọn họ, nếu không…”
Tên này nói xong sợ hãi rùng mình một cái.
Khá nhiều yêu tinh lớn tuổi khác khuôn mặt đều trắng bệch, vẻ mặt đưa đám, hiển nhiên bọn này đã biết được thân phận của thanh niên tóc vàng kia rồi.
Các thị tộc trưởng khuôn mặt không hiểu, sau nghe thủ hạ bên dưới truyền tin lên lập tức tái mép, khuôn mặt khó coi nhìn nhau.
Tất cả đều trong lòng thầm nghĩ: Nhưng ta không biết hung thủ là ai.
Đến con yêu tinh Verne thì thực sự sợ không dám thở ra rồi, hắn còn cố né né cúi cúi để nhóm phù thủy bên dưới không nhìn thấy mình.
Bây giờ hắn mới biết mình nhây vào với ai rồi, Chúa tể Bóng tối Rumplestiltskin… Nhân vật bằng sức mạnh của một mình thống nhất toàn bộ phía bắc đảo Anh. Nếu không phải một số gia tộc cổ lão bên ngoài can thiệp, thì có lẽ cả đảo Anh bị ông ta chiếm đoạt.
Hắn chửi ầm nên: 
“Khốn nạn, sao chúng mày không điều tra cho kĩ thân phận đối phương trước đi… đáng chết… lũ vô dụng.”
Nhưng hắn phải giữ mình bình tĩnh, giờ phút này, nếu hắn bị người phát hiện ra, thì không cần đám phù thủy động tay, bọn yêu tinh này sẽ lôi cả thị tộc của hắn ra dâng lên cho vị Chúa tể kia.
Nếu hắn dùng kho báu và tấm bản đồ ép toàn tộc yêu tinh phải bảo vệ mình, phương án này cũng không được… lũ yêu tinh Kai còn ham sống sợ chết hơn nhiều, bọn chúng không dám vì của cải mà đắc tội với một trong những vị phù thủy mạnh nhất thế giới.
Trong lúc xoắn tít không biết làm sao, thì trong đầu tên này nảy ra một ý nghĩ, hắn đau xót thờ dài lẩm bẩm:
“Chỉ còn cách vậy thôi!”
Tên này xoay sang vị yêu tinh chủ trì, nói thì thào mấy câu gì đó. Tên yêu tinh chủ trì nghe xong ánh mắt kinh dị nhìn về con yêu tinh già.
Rồi hắn nhìn quanh một trăm tên yêu tinh thị tộc trưởng, ra hiệu bọn chúng nghe theo lời của hắn, tên yêu tinh chủ trì nói với đám thuộc hạ của cha Ambrose:
“Xin các vị chờ trong một phút, chúng tôi sẽ cho các vị một câu trả lời thỏa mãn.”
Nói rồi, một tầm ma lực ngăn cách âm thanh nội dung bàn luận của một trăm vị thị tộc trưởng với bên ngoài xuất hiện. Tuy nhiên, hình ảnh bên từ bên ngoài cho thấy bọn này nói chuyện rất kịch liệt.
Và con yêu tinh Verne đứng gậy gầm lên với đám thị tộc trưởng một câu xanh rờn:
“Chỉ một mình ta biết cách vào trong kho báu, tìm tới món vũ khí bí mật của Vua yêu tinh, thứ giúp chúng ta trở thành chủ nhân của cả thế giới này 60 nghìn năm trước. Các người bây giờ không muốn đánh cược thì vĩnh viễn làm nô lệ cho bọn Elders đi.”
Đám thị tộc trưởng trầm lặng, bọn họ ai nấy đều cau mày mím môi, trong lòng đấu tranh nội tâm gay gắt… Nhưng rồi, bọn chúng phải ra quyết định.
Tên chủ trì nói:
“Bây giờ chúng ta bỏ phiếu. Đánh hay là Hàng. Xin mời các vị.”
Rất nhanh, hơn một nửa số yêu tinh biểu quyết đánh, một phần ba chống đối không tạo nên thay đổi của toàn bộ Hội đồng, bọn yêu tinh này thở dài ngột phệt xuống ghế của mình.
Cuối cùng một người trong số bọn họ lên tiếng:
“Chúng ta quyết định đánh nhưng không phải muốn sống chết với Chúa tể bóng tôi, mà là vì món vũ khí kia…” Nói tới đây, tên này khinh thường hừ lạnh một tiếng về phía con yêu tinh Verne.
“Với năm nhìn yêu tinh, hiện tại chúng ta thực sự không cần sợ vị chúa tể kia…” Ông ta nhấn rất mạnh chứ hiện tại, ý rõ ràng là chỉ bây giờ thôi, nếu sau khi mỗi người về một nơi, về địa bàn của mình chỉ có chết chắc.
“Vì vậy, để bảo toàn cho tộc yêu tinh sau này, tôi đề nghị một nhóm người sẽ chia ra đi lấy món vũ khí kia, rồi sau đó chúng ta rút lui ngay lập tức khỏi đảo Anh, dù sao đây là địa bàn của phù thủy…”
Bọn yêu tinh khác nghe xong gật đầu, trong lòng bọn chúng nghĩ, dù có chiếm được món vũ khí thì vẫn chưa thể là đối thủ của Chúa tể bóng tối được, cần thời gian để toàn bộ tộc yêu tinh lên kế hoạch, phát triển, mưu đồ.
Một số khác tinh minh hơn cười nham hiểm, cách này rất hay, sau khi lấy được món vĩ khí, tên Verne và cái thị tộc Troyyen của hắn hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, lúc đó chỉ cần bắt lấy chúng giao nộp cho Chúa tể bóng tối, thêm một khoản bồi thường để em xuôi việc này…
Khả năng này con yêu tinh Verne cũng nhận ra, nhưng hắn không làm gì được, hắn quyết định trước bảo vệ mạng của mình đã.
Kết thúc thảo luận, cái vòng ánh sáng biến mất, tên chủ trì nhìn Verne ý bảo đến lượt hắn ra mặt, chín chín tên còn lại cũng nhìn hắn ý tương tự.
Verne biết mình bị đẩy lên làm bia đỡ đạn, lòng giận mà không dám phát tác, hắn đứng dậy nhìn đám thuộc hạ của cha Ambrose nói:
“Tộc yêu tinh chúng ta không hiểu ý của các ngài là gì, chúng ta đã thảo luận, điều tra mà không phát hiện bất kì tên hung thủ nào ở đây. Xin lỗi nhưng xin các ngài đi cho.”
Người khổng lồ màu xanh lá cây hét lên:
“Bọn yêu tinh chúng bay dám chống lại lệnh của Chúa thể hả… các người muốn gây chiến phải không. Mau gia ra tên hung thủ, nếu không hậu quả chuộc nấy.”
Verne hừ lạnh:
“Chiến thì chiến. Yêu tinh chúng ta sợ gì.”
“Tốt… Tốt lắm… Anh em. Chuẩn bị chiến đấu.” Người khổng lồ gầm lên chấn động cả một khoảng trời…
Bên ngoài từng tiếng la hét ầm ầm vang lên, rất nhiều phù thủy xuất hiện, lao tới cái lều khổng lồ của đám yêu tinh.
Cách xa đó mấy cây số, đám tham tử của các gia tộc phù thủy khác khuôn mặt khiếp sợ, lẩm bẩm:
“Điên điên thật rồi, bọn chúng điên hết cả rồi… Chúa tể bóng tối Rumplestiltskin lại tuyên chiến với tộc yêu tinh…”
“Quá điên rồ… thế giời này sẽ đi về đâu…”
“Mà các người biết Chúa tể Bóng tối có con trai không?”
“Ai biết được, nhưng việc này cần báo gấp trở lại với gia chủ… Trận chiến này sẽ làm biến đổi cả thế giới mất…”
“Được rồi, người tiếp tục ở đây canh trừng…”
“Ok.”
Cùng lúc đó, hàng chục đạo ánh sáng độn thổ từ phía chiến trường bắn đi bốn phương tám hướng, sự kiện này sẽ làm rung chuyển toàn bộ giới phù thủy.
Trên không, trong đám mây cũng không bình tĩnh, Philip Karling lơ lửng giữa không trung, xung quanh ông là năm bóng đen không rõ mặt mũi.
Một tên trong số chúng chất vấn:
“Rumplestiltskin, ngươi muốn làm gì, tại sao lại ra tay với tộc yêu tinh?”
“Hừ, các người không phải không nghe, bọn chúng dám tấn công con trai ta.”
“Người có con trai, đừng tưởng chúng ta không biết…”
“Bọn người thật không biết. Trận chiến bắt đầu rồi, các người dám nhúng tay vào không, thích thì chiến?” 
“Ngươi…” Tên này tức không nói được gì. Bọn họ năm người cộng lại không là đối thủ của hắn, đánh không được, nói không xong… Tên này quay sang một bên khác nói:
“Odin, không phải hắn bắt cóc đứa con trai mới sinh của ngươi sao?”
Bóng đen đối diện lộ ra con mắt chột, bình thản nói:
“Nó không phải mới sinh, nó đã hai trăm tuổi rồi và biết quyết định của mình.”
Tên này nói vậy nhưng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn Philip Karling, người cha nào cũng bất mãn khi con trai mình chạy theo một tên khác, mặc dù tên đó mạnh hơn mình.
Philip Karling nhìn quanh năm người, ông âm trầm nói:
“Đủ rồi. Nếu các người không định ra tay thì xéo về đi, nếu không đừng trách ta.”
“Ngươi…”
Đúng lúc đó, một trận cuồng phong xuất hiện, một người đàn ông cường tráng tóc xanh mắt xanh, da xanh xuất hiện, ông ta gầm lên:
“Rumplestiltskin, ngươi đã tự ý phá bỏ hiệp ước thì đừng trách chúng ta.”
Tiếp đó, thêm mười bóng người khác xuất hiện, tất cả ánh mắt tóe lửa nhìn về phía Philip Karling.
Đối mặt với nhân số đông như vậy, cha của Ambrose không e sợ mà còn hưng phấn nói:
“Đây không phải ta xé bỏ hiệp ước với bọn họ, nhưng các ngươi dám thách thức ta… Chết!”
Philip Karling hét lên, tay biến ra một lưỡi hái đen kịt, nhấp nháy những tia chớp đen bóng, bổ về phía tên da xanh.
“Mọi người, xông lên, chúng ta ép chết hắn.” Tên màu xanh nói, đưa bàn tay đón đỡ tia sét bắn ra từ cây lưỡi hái.
Mười năm người xung quanh lúc này đồng loạt ra chiêu, đánh về phía Philip Karling. Trận chiến còn kinh khủng hơn bên dưới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.