Vạn Giới Pháp Thần

Chương 434: Khi một người cha tức giận




Chiến tranh phù thủy, còn cả đám Elder cấp năm trở lên phía sau nữa. Ambrose chưa bao giờ chứng kiến một cuộc chiến nào như vậy. Không cần nghĩ nhiều, cậu có thể tưởng tượng sự vĩ đại, ác liệt, khủng bố, tàn khốc của trận chiến này.
Nếu so với việc lũ Tử thần thực tử của Voldemort đấu đá với Hội phượng hoàng của ông hiệu trưởng Dumbledore thì không khác nào một đám khủng bố với cảnh sát săn lùng nhau.
Cả người Ambrose đang run lên, không phải vì sợ mà vì sung sướng, phấn khích. 
Trải qua rất nhiều trận chiến ở Thất đại đảo quốc, thế giới Narnia… Cái cảm giác đứng ở tiền tuyến chỉ huy quân đội giết địch lâu rồi mới lại hiện lên trong đầu Ambrose. 
Hít một hơi thật sâu cho người bình tĩnh lại, Ambrose hỏi:
“Nhưng việc này thì có liên quan gì tới tương lai, không lẽ trận chiến tranh này sẽ lan tới một nghìn năm sau?”
Philip Karling gật đầu nói:
“Phải, con đoán đúng, ta không có khả năng giết tất cả Elder mà bọn họ chính là khởi nguồn của chiến tranh, nên ta phải có một lựa chọn khác, một kế hoạch nhằm vào các Elder, khiến bọn họ hoàn toàn không thể xuất hiện trên thế giới này trong vòng một nghìn năm.”
(Tác: Đừng quên còn có các Great Elder nhìn chằm chằm)
Ambrose nghe vậy trợn mắt không thể tin được, nếu vậy thì có khác nào là vứt rắc rối cho con cái ông, Philip Karling biết thừa Ambrose ở một nghìn năm sau sẽ gặp phải sự tức giận điên cuồng của đám Elder bị nhốt… 
“Không lẽ mình là người phải dọn dẹp đống rắc rối này cho ông ta.” Ambrose nhíu mày nghĩ.
Philip Karling cười nói:
“Nhưng mà con yên tâm, nếu kế hoạch thành công thì một nghìn năm sau mọi thứ đã được sắp xếp, mọi con cờ đã vào vị trí. Chỉ cần chờ đợi thời cơ mà thôi… rồi tất cả mọi thứ sẽ kết thúc. Con là con trai của ta làm sao ta lại không nghĩ cho con được.”
Ambrose trong lòng vẫn còn nghi ngờ, cha cậu có thể là cả thầy của ông ấy, vị Abraham ma pháp sư kia, vì trong cuộc đối thoại giữa tên màu lam và tên màu xám, cậu nghe được ba cậu và Abraham là cùng một phe, có thể sau lưng hai người này cũng là một thế lực Elder khác.
Càng nghĩ Ambrose càng thấy nhức nhối, không phải cậu không đủ thông minh để nghĩ ra được kế hoạch hay âm mưu nghìn năm này là gì, mà là Ambrose không đủ mạnh, ánh mắt không đủ cao để nhìn ra.
Cậu mới chỉ là ma pháp sư cấp 4 mà thôi, nhưng thứ cậu nhìn thấy và phân tích được chỉ trong phạm vi cấp 4 hoặc cùng nắm là cấp 5, nhưng với cha cậu và vị ma pháp sư thần bí kia thì khác. 
Mà có nghĩ ra được thứ gì thì Ambrose cũng không làm được gì cả, chỉ bất lực nhìn mọi thứ diễn ra hoặc chính cậu sẽ thành một quân cờ của cha mình. 
Cái cảm giác này thật khó chịu.
Đúng lúc này, một bóng người vội bước vào, trông anh ta vô cùng gấp gáp:
“Bệ hạ, xin lỗi làm phiền người và hoàng tử, nhưng có một tin rất khẩn cấp từ nước Anh báo về.”
Philip Karling khuôn mặt hiện rõ hai chữ bất mãn trên mặt, ông mất rất nhiều thời gian và chuẩn bị để có một cuộc nói chuyện riêng với con trai mình, ai ngờ.
Nhưng Philip Karling vẫn gật đầu bảo:
“Nói đi!!”
“Vâng, từ buổi sáng ngày hôm nay, tất cả các thị tộc yêu tinh trên thế giới đều có hành động bất thường, bọn họ cấp tốc đi tới nước Anh… Theo tính toán đã có hơn năm ngàn yêu tinh tụ tập với nhau.” 
Philip Karling lạnh lùng nói:
“Bọn yêu tinh này chỉ thấy mùi tiền mới tụ tập với nhau… nhưng hiện tại không phải lúc phân chia của cải cuối năm. Ngươi có tìm được nguyên nhân tại sao không?”
“Có thưa bệ hạ, thần nghe được phong phanh là vì Kho báu của Vua yêu tinh.”
Ambrose nghe được câu này giật mình không nhỏ, cậu không ngờ người của cha cậu có khả năng tình báo xuất sắc đến vậy, cậu và Ravel mới từ tòa cung điện kia ra hai ngày thôi.
Thật ra Ambrose không biết cái tòa cung điện của Vua yêu tinh không phải là bí mật lớn trong giới phù thủy cổ lão và giới Elder. Kể cả trong tộc yêu tinh cũng vậy, không hiếm yêu tinh bậc lão niên biết chuyện này.
Trở lại, Philip Karling phất tay cho tên báo tin lui và nói:
“Ngươi trước lui xuống, chúng ta các hoạt động vẫn diễn ra mình thường. Lúc này đám già trong Hội đồng phù thủy Britannia còn vội hơn chúng ta.”
“Vâng thần xin cáo lui.”
Tên báo tin vừa đi khỏi, Philip Karling quay lại nói với Ambrose:
“Thời gian trôi thật nhanh, ta đã cho người chuẩn bị bữa trưa, con và cô bé kia chuẩn bị một lúc rồi có chuyện gì trong bữa trưa chúng ta thảo luận tiếp.”
Ambrose biết đây là cha cậu không muốn nói tiếp đây, ông ta không muốn Ambrose hỏi dò thêm về kế hoạch của mình… Đã vậy thì cậu không thèm hỏi, chính cậu sẽ tìm ra được kế hoạch này là gì, Ambrose trong đầu có một manh mối vô cùng sáng láng rồi!! 
(Tác: Không thể tin được!! Ambrose đây là tự ái...)
Đó là Nicholas Flamel - người sở hữu cuốn Coddex của vị ma pháp sư thần bí Abraham - sư phụ của cha cậu. 
Cậu tin ông lão chủ tiệm sách này là một con cờ chủ chốt trong kế hoạch, xung quanh ông ta sẽ xuất hiện những con cờ khác, và cái kế hoạch này sẽ được Ambrose khai quật ra.

Sau khi Ambrose rời khỏi, Philip Karling vẫn đứng một mình trên tháp Cú, ông ta tự biến ra cho mình một ly rượu nho khuôn mặt càng ngày càng nghiêm trọng.
Bỗng chợt, một giọng nói vang lên, kèm theo đó là một ông lão cực kì già xuất hiện:
“Philip, con vẫn đang còn phân vân sao?”
Philip Karling không quay lại mà trả lời:
“Không, con quyết định rồi, dù sao tất cả mọi thứ đã sắp xếp xong, bây giờ muốn quay đầu lại cũng không được…”
“Vậy còn thằng bé… Nó là con trai của con, tương lai của nó phụ thuộc vào kế hoạch này… nó nên được biết tất cả!!” Ông lão lắc đầu nói.
“Đúng là Ambrose nên biết, nó rất thông minh, nếu thằng bé giúp thì kế hoạch có khả năng thành công cao hơn… Nhưng nó còn quá yếu, nó mới là cấp 4 Khai nguyên cấp, còn chưa tính là một ma pháp sư chân chính (cấp 5). Nó quá yếu, với một người yếu như vậy thì mạo hiểm để có thêm một chút cơ hội thành công không bằng không có.”
Ông lão nghe vậy không biết nói gì nữa:
“Con quá chấp nhất chuyện mạnh yếu rồi, sức mạnh không phải là tất cả…”
“Nhưng đó là thứ con cần lúc này, và sau này… Con trai con, nó phải hiểu được điều này, khi nó mạnh nên, khi nó trưởng thành thì nó sẽ hiểu không trách người cha vô trách nhiệm. Tất cả chỉ vì Nerisa …” Philip Karling giọng kiềm chế cảm xúc nói.
Rồi ông quay lại thầy của mình hỏi:
“Không phải thầy cũng đồng ý với con sao?”
“Haizzz, dù sao ta đã già rồi, trước khi tới thế giới này ta cũng rất gì rồi… thôi để mọi chuyện cho người trẻ tuổi con quyết định đi. Con yên tâm, cuốn sách của ta sẽ không xảy ra bất kì chuyện gì…” 
Lão già giọng nói trở lên kiên quyết, lão nhìn Philip Karling với ánh mắt rất hài lòng. Đối với một người thầy thì chứng kiến học trò của mình thành công cũng là một niềm tự hào.
“Vâng… con hiểu.” Philip Karling nhẹ thở ra nói.
“Được rồi lão già ta nên rời đi, con cũng nhanh xuống thôi đừng để cho thằng bé chờ… có lẽ phải rất lâu sau con mới gặp lại nó.”
“Thầy không muốn cùng đi ạ!!” Philip Karling nhìn sang thì thấy ông lão ngồi trên cái ghế biến mất rồi…
“Thôi ta mà xuất hiện thì thằng bé biết cái gì mất… ha ha nó còn thông minh hơn con nghĩ nhiều…” Âm thanh của Abraham vang lên trông không khí, bé dần rồi biến mất.
“Ông già này!!” Philip Karling lẩm bẩm, ánh mắt không dấu vẻ tự hào “Không cần ông nói tôi cũng biết, nó là con của tôi và Nerisa mà…” 
Nói tới đây, khuôn mặt dễ gần của Philip Karling trở lên vô cùng lạnh lùng, giọng nói của ông tràn ngập ý muốn giết người (sát ý):
“Tốt lắm… Bọn yêu tinh chúng mày rất tốt. Chúng mày dám tập kích con trai của ta, vì thứ kho báu rẻ rách đó…”
Philip Karling thực sự tức giận, trong tay ông không hiểu sao xuất hiện một tờ giấy, mà trên đó ghi lại tất cả những gì Ambrose đã trải qua trong hai ngày qua.
“Lập tức tra rõ địa điểm gặp mặt bọn yêu tinh cho ta…”
Từ trong không khí, vang lên hai tiếng “Vâng dạ.” Và một cơn gió màu đen vút bay đi theo hướng nam, rời khỏi lâu đài.
Philip Karling cơn tức giận dịu đi một tý, ông rút ra cây đũa thần của mình, câu đũa thần màu đỏ chót như máu, với những đường gân nổi nên sần sủi như những mạch máu, thậm chí bằng mắt thường cùng cảm thấy chiếc đũa thần này như đang sống.
Nếu Ambrose ở dây thấy nó thì sẽ không khỏi so sánh với đũa thần của cậu, vì hai cá rất giống nhau.
“Thế giới này dường như quên mất sự đáng sợ của ta rồi, cũng nên cảnh báo bọn chúng một chút, trước khi con trai ta rời đi không nên có việc gì ngoài ý muốn xảy ra cả…”
Nói rồi, Philip Karling cũng biến mất trong không khí.
====
Đồng thời, ở cách đó hàng trăm dặm, một đám phù thủy đang ngồi nướng thịt nhấm nhám với nhau, bọn chúng cười hô hố, ăn to nói lớn không giống đám phù thủy quý tộc ưỡn ẹo một chút nào.
Bọn họ giống với những chiến sĩ hơn, cả đám đang vui vẻ thì lập tức im phăng phắc như một chuyện gì đó đã xảy ra vậy. 
Một tên còn đang ngậm thịt lạp tức nuốt ực một cái, giọng sợ hãi nhưng mang một niềm hưng phấn tận sâu bên trong:
“Chúa tể triệu tập… đến lúc chúng ta xuất hiện rồi…
“Phải… đã một trăm năm… hai trăm năm… cuối cùng một lần nữa người gọi chúng ta.” Một tên khác nửa khóc nửa cười nói.
“Ha ha, người anh em… chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng… mọi thứ tiếp theo sẽ còn khó khăn hơn hai trăm năm trước rất nhiều…” Một tên to con thân hình cao lớn như một con lai khổng lồ màu xanh lè nghiêm túc nói.
“Hừ, Hulk, mi sợ hả?” Một người thanh niên đẹp trai tóc vang gầm lên.
“Ai sợ!! Thế nào, hai trăm năm trước chúng ta còn chưa phân thắng bai, ai giết địch nhiều hơn còn chưa tính…”
Ở một bên khác, một tên tóc ngắn đang lau cái cung tên của mình chen vào:
“Hai người các người lúc nào cũng vậy, chuẩn bị thôi, đừng để nhóm chúng ta bị những tên khác vượt mặt.”
“Phải….”

Cùng lúc đó, khắp nơi trên thế giới, rất nhiều người đều ngừng hành động, có anh nông dân ngừng vắt sữa bò, có hai vợ chồng đang thực hiện hoạt động thần thánh mà tạo hóa ban cho nhân loại thì dừng lại, có ông lão đang chuẩn bị được người thân chôn thì bừng tỉnh… 
Tất cả trong đầu đều điên cuồng la hét:
“Chúa tể Rumplestiltskin vạn tuế…”
“Chúa tể bóng tối vạn tuế…” 
Chú thích: 
Rumplestiltskin: Anh em serch trên google ‘rumplestiltskin Hogwarts’ là ra ông ta là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.