Vạn Giới Pháp Thần

Chương 419: Hành trình mới




==== Lời dẫn truyện ====
“Vậy Ambrose bây giờ ở đâu? Chết hay sống?”
“Phần tiếp theo đây sẽ giải thích rất nhiều thông tin liên quan tới bối cảnh của thế giới thực mà nhân vật chính của chúng ta đang sống.”
==== Chuyển cảnh ==== 
Ambrose bây giờ thực không biết mình đang ở đâu, câu mê man suốt một thời gian dài, khi tỉnh khi khi mê. Cậu chỉ biết mình đang bị mang đi trên một chiếc xe ngựa, có thể là xe bò, xe lừa, nhưng cái xe này thực sự sóc không chịu được.
Hai mắt mở ra, cảm nhận trong người ma lực hoàn toàn cạn kiệt, Ambrose thầm nghĩ mình phải mất một khoảng thời gia kha khá để hoàn toàn hồi phục.
Còn vết thương trước ngực của cậu, nó hoàn toàn lành lại, chỉ thỉnh thoảng hơi nhức lên một cái và có một vết sẹo khá to.
Nhớ lại sự việc xảy ra tối hôm đấy, Ambrose vẫn còn thấy sợ. Cậu tưởng mình chết rồi chứ… nhưng chính lúc thanh kiếm kia đâm vào ngực cậu, thì một dị biến đã phát sinh.
Phải, đó cũng chính là thứ đã cứu mạng Ambrose. Con mắt thần bí trong khối lập phương, bí mật của nhà Karling.
Chính con mắt này đã phát động một loại ma pháp nào đó - mà Fayola nói là rất mạnh và nguy hiểm - không những nó giúp Ambrose chữa trị hoàn toàn vết thương, mà còn tự động dùng ma lực của hòn đá phù thủy để phong ấn lời nguyền lại.
Ambrose trong người đang dính một lời nguyền, do thanh kiếm kia tạo thành, giống nư lần trước, Fayola trúng lời nguyền từ một vết xước do con dao của tên thô kệch. Và chủ nhân của hắn, Casus làm sao không sở hữu vật phẩm nguyền rủa nào tương tự.
Tác dụng chính của lời nguyền này là ăn mòn đi sự sống của cậu. Nếu không có con mắt, thì Ambrose không chết vì vết thương cũng chết vì lời nguyền này, chỉ trong vài giây thôi là câu tiêu tùng.
Hơn nữa, con mắt còn truyền tống cậu di chuyển sang một nơi khác, có lẽ an toàn hơn so với cuộc chiến, một nơi lạ lẫm mà Ambrose không biết.

Hai tay chống người dậy, Ambrose quan sát gian phòng cậu đang nằm, sau một khoảng thời gian dài, cuối cùng chiếc xe ngựa cũng dừng lại.
Ambrose nghĩ mình đang ở trong một khu nhà cấp thấp nào đó, trông căn phòng này nhếch nhác và bẩn thỉu không thể tưởng tượng nổi, chăn đệm là bằng thứ vải vóc thô ráp được dệt từ một loài cây rừng nào đó.
Không khí trong căn phòng tràn ngập một mùi mỡ cháy, ghê ghê, ngợ ngợ… còn bên ngoài thì đậm mùi phân súc vật, thỉnh thoảng có cơn gió đem cái mùi kinh tởm này bay vào phòng.
Nhìn kĩ thêm một chút, Ambrose nhận ra đây không phải phòng của một mình cậu, còn có ba cái giường khác và đống đồ đạc để ngăn nắp bên cạnh.
“Chắc đây là đám người cứu mình.” Ambrose suy đoán.
Đúng lúc này một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên, giọng nói này không kìm nổi vui mừng:
“A… Anh tỉnh lại rồi…”
Ambrose ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô bé đang đứng trước cửa ra vào, Ambrose bật thốt lên:
“Là em, Hermione. Nhưng làm sao có thể?”
Ambrose giật mình nhìn cô bé khoảng chín mười tuổi trước mắt, mãi tóc nâu xù, khuôn mặt trắng sáng, lại nhem nhuốc bởi mấy vết bẩn.
Trên người cô bé mặc một bộ váy đơn giản, giống như được may từ hai mảnh vải màu mật ong với nhau hơn, chân đi một đôi giày mỏng manh.
Khuôn mặt gầy gò, hai mắt sáng trưng tò mò nhìn Ambrose. Cậu khẳng định trước mặt chắc chắn là Hermione.
Nhưng cô bé là sao lại trở lên nhỏ tuổi như vậy, và Hermione hình như không biết cậu. Cộng thêm cái căn phòng tồi tàn và lạc hậu này, trong đầu Ambrose bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ:
“Cậu trở lại một nghìn năm trước rồi…”
Đúng vậy, Hermione sinh ra vào khoảng thời gian cách đây một nghìn năm, theo con ma quét rác nói, ông ta cố tình phong ấn cô bé này, khiến cô ngủ say tới tận khi Ambrose học năm thứ ba.
“Sao anh lại biết tên em… mọi người toàn bảo em là Hermy à, cái tên Hermione quá khó nghe…” Hermione ngây ngô nói. 
Nhìn xem cô bé trước mắt đang ngây thơ nhìn mình, trong lòng Ambrose không hiểu sao cảm thấy thương xót, cậu không trả lời mà vẫy tay nói:
“Lại đây…”
Hermione vâng dạ, rồi lấy cái thân hình nhỏ bé gầy thiếu thịt thừa xương của cô bé vác một cái thùng gỗ to hơn nửa người mang vào. 
Ambrose kêu lên bào Hermione không cần làm vậy, nhưng cô bé vẫn cười bảo:
“Không sao, em quen rồi.”
Hermione lăn cái thùng gỗ tới xong, bên trong chứa nước và một miếng vải, cô bé nói:
“Hôm nay anh tỉnh lại rồi, vậy là em sau này không phải lau người, rửa mặt cho anh nữa rồi.”
Nghe vậy, Ambrose mới nhận ra bộ quần áo đồng phục Hogwarts ‘đẹp đẽ, nhiều tiền’ của cậu không còn nữa, ngược lại, Ambrose đang mặc một cái áo và một chiếc quần đùi đơn giản, cũ sườn chỉ làm bằng thư vải còn xấu hơn cả bộ chăn gường bên cạnh.
Rồi, Ambrose sững người nhớ một chuyện: “Cái túi thi chú mở rộng. Nó không thấy đâu cả?”
Cái túi này được các Đại hiền giả ở Thất đại đảo quốc nghiên cứu và sử dụng những vật liệu bền nhất trên thế giới tạo nên, nó không thể bị hủy bởi ngọn lửa cấp 5 của Casus được. 
Có thể nói trong đó có tất cả tài sản của cậu, nhưng giờ không thấy...
Ambrose quay lại hỏi Hermione:
“Em có thấy một cái túi màu xanh nước biển, có thêu một chữ ‘K’. Nhỏ chừng như vậy.. ở bên cạnh người anh không?”
“Một cái túi..?” Hermione không hiểu nhìn Ambrose nói:
“Anh bị bán vào đây rồi, không có cái túi nào đâu?”
“Bị bán?” Ambrose khuôn mặt cứng đơ lại.
Cậu đường đường một vị vua quyền lực nhất cả một thế giới, một nhân vật đứng vị thế hàng đầu trong giới phù thủy lại bị bán như một nô lệ.
Cái cảm giác này? 
Ambrose không thể ngờ có ngày mình lại trải nghiệm cảm giác của Caspian, mong sao tên to gan dám mua cậu kia không phải một lão già biến thái… nếu không với hiện trạng như vậy Ambrose không có chút sức phản kháng chút nào.
Đang lúc nhân vật chính của chúng ta lo lắng ‘trinh tiết’ của mình, thì cánh cửa phòng lại bật mở. Lần này là một người đàn ông trung niên khoảng năm, sáu chục tuổi bước vào.
Ông ta bước đi khập khiễng, trên người lộ ra khá nhiều vết sẹo, trông đã lớn tuổi nhưng Ambrose cảm giác được khi còn trẻ ông lão này là một chiến sĩ không tồi.
Ông ta nhìn Ambrose một lúc rồi nói với Hermione:
“Hermione, con ra tiền sảnh quán rượu, ông chủ gọi có việc..” 
“Dạ, bác Robb.” 
Nói rồi, cô bé ngoan ngoãn cười với Ambrose một cái và chạy mất.
Đến khi chỉ còn hai người trong phòng, Ambrose nói trước:
“Chiến sĩ, ngài là…”
“Tôi không còn là chiến sĩ hay gì cả, bây giờ tôi chỉ là một lão già trông ngựa cho khách hàng thôi.” 
Ông lão nói, xong rồi ông ta nhìn chăm chú vào Ambrose nói:
“Cậu thanh niên!! Cậu không phải là người thường chứ hả?”
Ambrose nghe vậy hơi bất ngờ, nhưng nhìn thấy con mắt sáng suốt, vô hại của ông lão này, Ambrose gật đầu nói:
“Đúng vậy. Tôi cũng không biết mình tại sao có mặt ở đây…”
Ambrose kể qua về việc mình có mặt ở đây, tất nhiên đối với vị Muggle trước mặt, Ambrose chỉnh sửa câu chuyện sao cho hợp lý nhất, cậu cũng hỏi về chiếc túi thi chú không gian mở rộng của mình
Lão Robb hài lòng nhìn Ambrose, cậu thanh niên này quá khác biệt, không, phải nói quá chói mắt khi so với người khác.
Đừng nhìn lão già cả bệnh tật, nhưng trước kia lão từng theo hầu những bậc quý tộc tham gia vào các cuộc chiến lớn nhỏ. Không ít thì nhiều lão đã từng chứng kiến phong thái của những bậc người có địa vị.
Chàng trai trước mắt chưa tính tới vẻ ngoài trắng trẻo, làn da không hề có dấu hiệu từng làm việc nặng, hiện nhiên xuất thân giàu có, không lo nghĩ miếng cơm hằng ngày.
Tiếp tới là thần thái cậu ta, lão có thể khẳng định, cậu nhóc này có khí chất quý tộc cao quý nhất mà ông từng thấy, cao quý tới tận xương, trong từng cử động cử chỉ đều toát ra vẻ khiến người khác phải ngước nhìn.
Nhưng ông hài lòng nhất là cách Ambrose đối xử với người khác, lúc Hermione vào phòng, không phải ông không nhìn thấy… thằng bé này không mắc mấy cái bệnh tự kiêu của giới quý tộc.
Nghe Ambrose nói về tình trạng của mình, trong lòng thông cảm nhưng lão Robb không biết và không có khả năng giúp Ambrose, lão nói:
“Chuyện này ta không giúp được gì, nhưng ta biết được ông chủ mua cậu từ thị trấn Twine, phía đông hai trăm dặm, lúc cậu về tới đây hai ngày trước vẫn hôn mê bất tỉnh và bộ quần áo này không hề thay đối.”
Ambrose nghe có manh mối liền vui vẻ, cậu không đề cập tới chuyện này nữa mà hỏi về nơi này và về Hermione.
Ông lão từ từ trả lời…
Ambrose đang ở một quán rượu khá lớn trong một thành phố cảng tấp nập phía cực đông của xứ Anglo-Saxon (ND - Tên dân tộc Anh cổ). Quán rượu này nằm ở rìa phía tây của thành phố nên chỉ tập chung phục vụ những khách lữ hành đường bộ tới cảng trao đổi hàng hóa.
Còn về Hermione, không ai biết cha mẹ cô bé là ai, lão Robb chỉ biết cách đây hai năm, lão và ông chủ nhặt được cô bé đang lang thang ở khu cảng.
Cô bé hoàn toàn mất trí nhớ, chỉ biết mình tên mình là Hermione. Thấy dáng người cô bé không đến lỗi nào, ông chủ của lão Robb mới nhặt về nuôi để sau này phục vụ khách VIP.
“Thì ra là vậy.” Ambrose gật đầu nói.
Cậu biết còn ma quét rác trước kia đã dùng Hermione để mưu đồ phục sinh chính mình, nhưng thời gian hiện tại, Hogwarts đã thành lập chưa?
Đây chính là thứ Ambrose phải xác định nhanh chóng, nó sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ hành động sau này của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.