Vạn Giới Pháp Thần

Chương 402: Lần đầu ‘Bổ ma’ với Takagi




“Việc này cũng không liên quan tới cậu Weasley… Hừ, đồ vô dụng.”
“Cái gì, Granger cậu nói lại một lần nữa xem…” Ron tỏ ra hung hăng nói.
“Tai điếc à mà không nghe thấy, nhân tiện đây, tôi nói thẳng nhé, Weasley đừng có lúc nào dựa vào danh tiếng của tôi mà chuộc lợi.” 
Thình lình, Potter lại chỉ vào mặt thằng bé tóc đỏ nói cay nghiệt. 
“Mày…” Ron đỏ mặt tía tai nói.
“Im đi, cả hai người đều tồi cả, không bằng một góc của…”
“Của anh Ambrose là cô chứ gì, cô Granger, cô bây giờ không chỉ chống lại tôi đâu, mà còn cả toàn bộ nhà Gryffindor ủng hộ tôi nữa. Quân phản nòi.” Potter không nể mặt mũi ai cả nói.
“Được lắm hai người, tưởng bây giờ giỏi rồi hả, tôi đi, mặc kệ hai người.” 
Hermion giọng kìm nén nói. Cô nghĩ mình phải rời khỏi đây trước khi án mạng xảy ra, cô sợ mình không kìm nén được bản thân mình giết mất hai thằng này mất.
Thấy Hermione rút lui, Weasley châm chọc bảo:
“Đi đi… đi tìm anh Ambrose nhà cô đi, cô Granger.”
“Câm miệng, thằng vô dụng, mày cũng xéo đi, càng nghe mày tao càng thấy ghét, tao cùng Cho Chang còn có hẹn.” Potter đưa tay dúi đầu Weasley ra cửa sổ nói.
Tưởng tất cả đã xong, ai ngờ lúc này một bóng người xuất hiện trước mặt ba đứa, chặn lại Hermione đang rời đi.
Ambrose ôm lấy vai cô em gái nói:
“Sao vậy? Em bị bắt nạt hả?”
Hermione thấy Ambrose ra mặt, biết ngay vị anh trai này định giúp mình, cô ánh mắt lóe lên vẻ hạnh phúc rồi trở lại khuôn mặt câng câng như bình thường:
“Không cần anh giúp, chấp hai đứa chúng nó lên cũng không làm gì được em.”
Cũng đúng, đừng nhìn Hermione mới năm thứ tư, trình độ ma pháp của cô bé không kém hơn Max một chút nào, mà Max lần này về nhà, sau khi trở lại Hogwarts, chắc chắn sẽ đột phá lên cấp 4.
Ambrose hài lòng gật đầu, rồi cậu ánh mắt lạnh lùng, khí thế muốn giết người (sát khí) tỏa ra khiến hai thằng nhóc kia run rẩy:
“Tự giải quyết cho tốt, bát nước hất đi rồi không lấy lại được đâu.”
Ambrose không thèm ra tay với hai thằng này, bọn chúng không xứng. Đang định đi thì đột nhiên nhớ ra điều gì, cậu nói với Cho Chang đứng lẻ loi một góc:
“Cho Chang, Takagi có việc muốn gặp trò…”
Cho nghe như được giải thoát, cô bé thưa ngay:
“Vâng…”
“Khoan đã, Cho là bạn nhảy của…” Potter đang muốn cái thì bị Ambrose liếc một phát, cổ học cứng đơ, lông tóc dựng lên, nó không nói được lời nào, nó nghe rõ ràng giọng nói như thần chết vẫy chào:
“Mày lên biết mình ở đâu Potter, mày nghĩ mày là quán quân Hogwarts thì ngon lắm sao, mày nhờ lão Moody đẩy được Max Swans ra khỏi trường là mày giỏi lắm sao. Mày đứng quên, chính tao muốn đuổi cổ, thậm chí giết lão Moody đơn giản như giết một con chó.” 
(Ambrose âm u trong lòng nói: Thì lão chính là chó của Voldemort mà lại) 
“Anh không phải đe dọa, trong trường còn có thầy…”
“Dumbledore phải không. Mày có tin bây giờ tao mang mày ra trước mặt lão ta hành hạ mày mà lão không dám hé môi nửa lời không?”
Nghe giọng nói chắc như đinh đóng cột của Ambrose, Potter dù dạo này gan to hơn, càng quấy hơn cũng không dám thử. 
Nó không ngu, nó biết người mặt mình có quyền lực ra sao, khuôn mặt tên này lập tức đen lại, không khác nào bị táo bón mà phải nhịn đi nhà vệ sinh.
Ambrose hài lòng thấy biểu hiện của Potter, cậu nhếch miệng lên quát:
“Biến đi.”
Hai thằng nhóc cảm thấy như được đại xá, cả hai lũ lượt chạy ra khỏi Đại sảnh đường theo hướng đi lên cầu thang.
Lúc này, Ambrose mới lại xoa xoa cái đầu mượt mà của Hermione, cậu lập tức nhăn mặt nói:
“Không thích hợp chút nào. Nhưng hôm nay em rất đẹp, Hermione.”
Nghe nửa câu đầu, cô bé này định bão nổ nhưng nghe nửa câu sau cả người mềm ra, Hermione nói:
“Biết rồi… em mệt, về kí túc xá trước đây, anh đi xem chị Takagi và chị Fayola đi.”
(Tác: Cuối cùng cũng cho Hermione tách ra khỏi hai đứa kia.)
Nói xong, cô bé cũng chạy mất, để lại Ambrose đứng một mình trong góc. Thấy thế Ambrose lắc đầu rồi bắt đầu trở lại bữa tiệc, tìm kiếm thân ảnh của hai cô bạn gái.
Nhưng đáng tiếc không thấy đâu cả, Ambrose đang định ra ngoài thay đổi không khí một chút thì một bóng người lao tới, khoác lấy tay cậu nói:
“Ambrose, vừa trốn đi đâu với Hermione phải không?”
“Ủa, sao cậu biết hay vậy, Takagi?”
Takagi không nói gì, hừ lạnh thể hiện sự bất mãn trong lòng. Biết cô bạn gái này có vẻ đang giận, Ambrose vội nói sang chuyện khác:
“Fayola về trước rồi à…”
“Hừ, đi với mình mà cậu suốt ngày Fayola với cả Fayola… Đúng vậy, cậu ấy nói là đang bận làm chuyện khác.” Takagi véo cho Ambrose một phát đau nhót lòng.
“Đau… không đùa…” Nói rồi Ambrose lộn tay ôm lấy Takagi vào lòng, trong đầu hiện lên một mưu mô không nhỏ, cậu nói:
“Đi với mình, chúng ta xem trăng đếm sao đi…”
Không chờ cô bé phản đối, Ambrose cả người bay lên, tay tên này hơi lòng ra để cho Takagi sợ phải ông chặt lấy mình.
Tròng lòng cười thầm, tốc độ bay chậm như rùa, mãi mấy phút sau sau khi thỏa mãi cảm nhận thân nhiệt ấm áp của Takagi trước ngực. Cậu mới lười biếng hạ xuống tháp thiên văn.
Tay trái biến ra một chiếc ghế đôi, thêm bốn cột nến xung quanh. Chưa hết, Ambrose còn vận dụng ma pháp trận để tăng nhiệt độ cho cái sân thượng này.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, một cảnh tượng lãng mạn hơn cả những gì một cuốn sách tình yêu viết bên trong.
Trong không khí này, đột nhiên Takagi trở lên ngoan bất ngờ. Cô bé cứ rúc trong ngực Ambrose không nói gì. Đến lúc này, con trai phải là người mở lời, Ambrose thầm thì bên tai cô gái:
“Xem kìa… hôm nay trăng rất đẹp phải không?” 
Takagi nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn ông trăng đang lơ lửng trước mặt, góc nhìn này mặt trăng rất đẹp và sáng.
Rồi theo bản năng, Takagi nhìn sang hướng phía đông, cô nói:
“Cậu có nhớ ngôi sao kia không?”
“Làm sao mình quên được, đó là sao sao Chức Nữ (Vega) và sao Ngưu Lang (Altair), không phải năm nhất chúng ta từng xem chúng sao?”
“Thế cậu còn nhớ câu chuyện mình kề không?” Takagi ánh mắt chớp chớp quay sang hỏi.
“Có chứ…” Ambrose cười và cậu bắt đầu kể lại câu chuyện hồi hai đứa nhóc mười hai tuổi kể với nhau (Tác: Anh em xem lại chương?? Ặc, tác cũng quên mất rồi)
Càng ngày bầu không khí càng trở lên ngượng ngùng, sau khi kể xong, Ambrose mặt dày sán tới, hôn lấy cô bé, cả hai trao đổi một nụ hôn sâu…
Nhưng lại chính lúc này, trên trời bỗng đổ xuống một cơn mưa rào, cả hai đang mải mê không kịp dừng lại đều bị dính nước mưa.
Ambrose cảm nhận từng hạt nước lạnh buốt trên người, căm tức nói:
“Khốn nạn, hôm nay thời tiết làm sao như vậy?”
Takagi sao màn bổ ma nhẹ hơi hồi phục chút, nhìn cách Ambrose phản ứng phì cười một tiếng cô bé nói:
“Thôi chúng ta vào trong, không thì cảm lạnh mất.”
Ambrose không phản đối, rồi vẫn tự nhiên như không ôm lấy Takagi, còn ôm chặt hơn nước, cậu bước vào bên trong rồi tới một bức tranh, miệng nhẩm một câu mật mã và bước vào bên trong.
Đến khi xuất hiện ở đầu bên kia không phải một hành lang khác mà chính là gian ký túc xá của cậu, Ambrose vung tay kéo hai bộ áo choàng ngủ tới, rồi nói:
“Trước chúng ta tắm cái đã… Đi.”
“Cái gì, tắm…”
Takagi giờ mới phản ứng, nhưng không kịp rồi. Cả cô và Ambrose đều lao vào một làn nước ấm ấp. Và trong cái làn nước này, bầu không khí xung quanh còn lãng mạn hơn cả trên tháp thiên văn.
Trong tích tắc tiếp theo, Takagi cảm thấy mình lại bị hôn, tuy hơi ngượng, nhưng cô vẫn đáp lại, sao đó cánh tay của Ambrose không thành thật từ từ lột bỏ tất cả những gì vướng víu trên cơ thể hai người.
Một lúc sau, hai môi dời ra, Takagi nhận ra mình giờ trần như nhộng rồi, cô bé định nói gì Ambrose đã tới hôn thêm một phát nữa, rồi cuối cùng cậu bạn trai này cũng lên tiếng:
“Hôm nay cậu là của mình, được không?”
Takagi ngốc đến mấy sao không hiểu ý Ambrose nói gì, cô đỏ bừng mặt gật đầu nói:
“Ừ…”
“Tốt.”
Ambrose đắc trí gầm lên, rồi nhào tới, kèm theo sau đó mấy phút là một tiếng hét đau đớn, đồng thời, trong phòng tắm diễn ra hoạt động phồn thực, sinh sôi của tạo hóa ban cho nhân loại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.