Vạn Giới Pháp Thần

Chương 4: Di chứng




Sáng hôm sau, cậu bé lại tỉnh dậy, cậu vẫn ở trong căn phòng đó, chiếc rèm đã vây kín quanh chiếc giường, cậu thấy hai bóng người bên ngoài.
Cậu muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể không phản ứng nào, cậu không thể nhúc nhíc một đầu ngón nào tay được.
Một cơn buồn ngủ xông nên não cậu, hai mắt cậu lim dim.
Cậu nghe thấy hai người đàn ông đang nói chyện.
“Tình hình cậu bé không khả quan chút nào. Cơ thể nó bị tổn thương quá nghiêm trọng, bốn ngày trước nó bị bỏng nặng, khi người ta tìm thấy cậu, cả người cậu bé thâm tím vì nhiễm lạnh sâu, người ta tìm thấy không xa có một chiếc áo tang hình, chính nó đã cứu cậu khỏi cuộc tập kích. Hôm qua mọi thứ gần như hỏng hết, rất có thể cả đời nó phải trong tình trạng ốm yếu.”
“Cậu bé còn có thể làm một phù thủy được không?” Giọng nói ngập ngừng.
“Cái này cũng không khả quan, chúng tôi đã gặp nhiều trường hợp chấn thương tâm lý nặng dẫn tới mất khả năng làm phép. Và nguyên nhân trực tiếp của bạo động ma lực hôm qua là do tình cảm bị kích thích mạnh.”
“Không có cách nào sao.”
“Chúng ta chỉ hy vọng vài một điều kỳ diệu sẽ xảy ra, thật đáng tiếc, tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào có ma lực hùng hậu như nó.”
“Tôi mong rằng ngài thử mọi cách có thể giúp cậu chủ tôi khá hơn.”
“Chúng tôi sẽ kê đơn, cậu bé phải dùng thuốc trong thời gian dài cải thiện cơ thể, gia đình cũng phải chuẩn bị tâm lý cho cậu bé, hướng cậu nghĩ thứ tốt hơn.”
Cậu bé không nghe được gì khác, cậu lại lịm mất.
================================
Không rõ bao lâu, cậu bé lại tỉnh dậy một lần nữa.
Bên giường, có một người đàn ông trung niên đang ngồi, Ông ta ngồi lưng thẳng dựa vào ghế, mắt ông đang nhìn qua cửa sổ ra khỏi phòng.
Ông thấy mi mắt của cậu bé giật giật, cậu bé tỉnh dậy. Người đàn ông trung niên ân cần nói:
“Cậu chủ, cậu đã tỉnh, cậu có thấy đau ở đâu không?’’
“Cậu có nhận ra tôi là ai không?”
Cậu bé mở mắt, ánh sáng chói lòa khiến cậu phải mất một thời gian để thích ứng, cậu nhìn xung quanh căn phòng. Cậu thấy một người đàn ông đang ở bên giường, ánh mắt ông ta nhìn cậu lo lắng. Nghe ông ta hỏi, cậu mơ màng đáp lại:
“Ông là ai?”
“Tôi là Daemyn, quản gia của gia đình cậu. Cậu không nhớ gì sao.”
“Daemyn?” Cậu bé nhắc lại, cậu cảm thấy cái tên khá quen thuộc, nhưng không nhớ bất kì thứ gì liên quan. Cậu bé nhìn Daemyn lắc đầu.
Mất trí nhớ, Daemyn thầm nghĩ: Như vậy cũng tốt, cậu không có những ký ức kinh khủng ấy. Ông nói với cậu:
“Cậu chủ, cậu không phải cố nhớ cái gì. Tôi giới thiệu lại, tôi là Daemyn Smith. Là quản gia của gia đình Karling. Và cậu là Ambrose Edsel Karling, là người thừa kế, chủ nhân của nhà Karling.”
“Cháu là Ambrose …. Edsel Karling, ông là... Daemyn?” Cậu bé ngập ngừng hỏi.
“Đúng vậy cậu chủ.”

Cậu bé nhìn người đàn ông trung niên, cảm thấy ông ta không nói dối.
Baemyn có mái tóc đen ngắn với 2 vịt tóc bạc ở trên đầu, tạo nên một vẻ thành thục đáng tin. Ông đeo một gọng kính mặt tròn màu bạc. Khuôn mặt vuông có vài nếp nhăn, đuôi mắt cũng có mấy vết chân chim. Nhưng da mặt hồng hào khỏe mạnh.
Baemyn mặc một chiếc áo vest bên ngoài khoác một lớp áo choàng dài, bên trong mặc quần áo gilê, chân cổ đeo một cái nơ cách điệu. Ông mặc bộ bộ trang phục chuẩn của quản gia.
Cậu cảm thấy bụng mình đang sôi nên ùng ụng, Ambrose không tốt nói:
“Cháu đói, bác làm ơn chuẩn bị một ít đồ ăn.”
Nghe vậy người đàn ông bỗng như tỉnh lại, thầm nghĩ: phải rồi từ hôm qua đến giờ cậu chủ chưa có cái gì vào bụng. Nhưng ông lại nghĩ tới điều gì đó, Nói:
“Vâng, nhưng cậu ở một mình có được không?”
‘‘Không sao đâu ạ, cháu đói, bác nhanh đi đi.”
“Nhưng …”
Không chờ ông nói hết, Ambrose hét lên:
“TÔI ĐÓI, ÔNG ĐI TÌM ĐỒ ĂN ĐI. NHANHHHHH.”
Chuyện gì đang xảy ra với mình thế này, cậu cảm thấy một cỗ khó chịu, đang dâng lên, dồn ép trong ngực như muốn bùng nổ. Hít một hơi sâu. Cậu bình tĩnh lại, mang vẻ áy láy cậu nói:
“Xin lỗi bác, bác đi lấy đồ ăn đi.”
Người đàn ông nhìn cậu lo lắng, bất đắc dĩ thở dài, rồi đi ra khỏi phòng.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, cậu bé ngồi trên giường, trong chủ cảm nhận sự thay đổi của cơ thể mình.
Sau hai phút, Baemyn trở lại, ông mang theo món cháo thập cẩm bốc hơi nghi ngút.
Ăn xong. Ambrose nói:
“Bác có thể ra ngoài, cháu muốn nghỉ ngơi.”
“Tôi ở ngay ngoài cửa phòng, có chuyện gì cậu chỉ phải gọi một tiếng.”
Ambrose gật đầu ý bảo cậu đã biết, có chuyện gì cậu sẽ gọi ông ngay.
=====================================
Baemyn ra khỏi phòng, ông đi tìm nhờ y tá cho mời vị Lương y tới.
Ngoài hành lang, dòng người đi lại ít dần, Baemyn ngồi xuống hàng ghế đối diện của phòng, bên cạnh ông đặt một chậu cây ngọc lan màu xanh tím đang nở hoa.
Ba phút qua, vị lương y đã tới. Baemyn vội vàng kéo ông ta ngồi xuống, nói:
“Andrews, cậu bé đã tỉnh, nhưng có một vấn đề kì lạ.”
Lương y Andrews hỏi: “Có chuyện gì nghiêm trọng sao? Để tôi kiểm tra cậu bé.”
Vừa nói xong, ông định đi vào phòng nhưng lại bị Baemyn giữ lại.
“Cậu bé bây giờ đang nghỉ ngơi, tôi vừa giúp cậu bé ăn. Vấn đề ở chỗ khác.”
“Được rồi, ông nói đi, là bạn bè nhiều năm, kiểu ăn nói nửa chừng của ông tôi làm sao lại quên.” Andrew ngồi xuống ghế phàn nàn.
“Cậu bé bị mất trí nhớ, có vấn đề gì không?”
“Ừmm, mất trí nhớ, điều này cũng dễ hiểu có thể có hai nguyên nhân giải thích, ông biết đấy
Thứ nhất là do tổn thương não, cậu bé bị vùi dưới tuyết hàng giờ, nó gây tổn thương dây thần kinh dẫn tới mất trí nhớ hoàn toàn.”
Baemyn nghe gật đầu, Andrew nói tiếp:
“Khả năng thứ hai là do chấn thương tâm lý. Nó gây ra triệu chứng rối loạn thần kinh phân ly. Ở trường hợp này là rối loạn phân ly mất trí nhớ.
Các triệu chứng chính của tình trạng này là mất trí nhớ nặng hơn so với bình thường, hay quên và không thể giải thích bởi một điều kiện y tế. Mất trí nhớ đến đột ngột sau một chấn thương tâm lý, chẳng hạn như là một tai nạn là hiếm.
Thông thường hơn, chỉ đơn giản là không thể nhớ lại thời gian chấn thương, các sự kiện hoặc những người trong cuộc sống, đặc biệt là từ thời thơ ấu….”
Andrew định tiếp tục nói, ông bị Baemyn ngăn lại:
“Bạn tôi, làm ơn nói tiếng ‘Việt’ được không…”
“Được rồi, giải thích đơn giản là khi có một ký ức tệ hại, mà nó là chấn thương tâm lý, ảnh hưởng xấu tới tâm lý con người thì xuất hiện cơ chế tự động bảo vệ bằng cách tạo một lớp khóa, khóa lại ký ức tồi tệ đó. Khả năng là cậu bé không muốn nhớ tới chuyện trước kia, nên cậu quên đi. Đây là mất trí nhớ tạm thời, hay có thể là vĩnh viễn.”
“Tôi cảm thấy cậu bé quên đi là tốt, ít nhất nó không đau khổ. Có cách chữa trị không?" Baemyn chia sẻ.
“Không tôi không nghĩ vậy, nó là một quả bom nổ chậm trong tâm trí cậu bé. Nó sẽ phát nổ bất cứ lúc nào, khi đó hậu quả tồi tệ hơn, nặng nhất là cậu bé hoàn toàn chối bỏ hiện thực lâm vào ‘ngủ say’ vĩnh viễn. Chúng ta cần theo dõi cậu bé nhiều hơn.” Andrews cảnh báo.
“Còn muốn chữa khỏi, nếu nguyên nhân đầu tiên thì cậu bé hồi phục qua thời gian, trí nhớ sẽ trở lại từ từ. Còn nguyên nhân thứ hai thì chúng tôi có bào chế một loại thuốc khôi phục trí nhớ. May là các tổn thương trí nhớ của cậu bé chỉ vì mặt tâm sinh học, nếu liên quan tới bùa chú phép thuật khó khăn gấp nhiều lần.”
“Bây giờ tôi phải làm gì?” Baemyn cau mày khó khăn nói.
“Bạn tôi, bây giờ ông chỉ có thể làm thế nào giúp tâm lý cậu bé vững vàng nhất có thể, một ngày đối diện với ký ức kinh khủng đó cậu bé không bị sụp đổ.”
Andrews khuyên bảo.
Hai người im lặng một hồi. Rồi Baemyn cất lời:
“Còn một chuyện nữa, vừa rồi cậu bé nổi giận với tôi, nó trước kia là một đứa trẻ vui vẻ nó chưa bao giờ nổi giận, hờn dỗi bất kì ai. Ông nghĩ sao về chuyện này?”
“Như tôi đã nói, ký ức tồi tệ bị khóa đi nhưng nó còn một lỗ khóa để sau này cậu bé tự mở nó, và cũng qua lỗ khóa này, những cảm xúc mãnh liệt nhất cậu bé trải qua lúc đó phản chiếu tới tâm lý hiện tại. Cậu bé bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực này.”
Andrews nói tiếp: "Những cảm xúc này có thể bùng nổ gấp nhiều lần, ông lên kích thích những cảm xúc tích cực cho cậu bé, nếu không nó sẽ tạo thành một nhân cách không tốt sau này."
....
=======================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.