Vạn Giới Pháp Thần

Chương 394: Con rồng Cầu lửa Trung Hoa




Fleur cho một bàn tay run rẩy vô trong túi và rút ra một mô hình con rồng nhỏ xíu hoàn hảo, màu xanh nước lá cây đậm với những chiếc vẩy bóng loáng. Trên người con rồng có đeo một con số 2 quanh cổ.
Ludo nói:
“Con rồng Xanh xứ Wales.”
Tiếp theo lần lượt tới Vít to và Potter ‘bốc’ rồng của mình, đến lượt Ambrose, cậu thò tay vào và tóm lấy… Trong đầu tên này lập tức kêu lên:
“Sao lại..” 
Ambrose sau đó khuôn mặt khó coi, cậu vừa rồi thấy hình như mình sờ phải một con giun chứ không phải một con rồng.
Thắc mắc, Ambrose nhấc tay lên thì thấy đúng là giống con giun thật, Ludo ho khan một cái nói:
“Đây là Con rồng Cầu lửa Trung Hoa (Chinaese Fireball).”
“Được rồi, các quán quân đã có đối thủ của mình, bây giờ mời vị tuyển thủ số một chuẩn bị ra sân, Ambrose Karling.”
==== Chuyển cảnh ====
Mười phút sau, Ambrose một mình bước qua một hành lang tối om dẫn ra sân thi đấu, chỉ vừa thấy ánh sáng thôi là cậu bị một đống âm thanh cả trăm đề xi ben lao vào đầu.
Sân thi đấu của cậu gồm mấy ụ đất cao hơn ba bốn mét, mà ở cái ụ đất cao nhất có đặt một quả trứng bằng vàng sáng lấp lánh.
Phía đối diện hướng Ambrose đi vào là một cái chuồng bị bao bọc kín bởi một lớp vải, phía sau nó là một đường đi khác, rộng hơn rất nhiều. Ambrose cho rằng đây là lỗi đi để di chuyển mấy con rồng.
Trên vị trí của bạn giám khảo, Bagman mấy người đã ngồi yên vị trong chỗ của mình, ông cựu tuyển thủ Quidditch này hét lên với đám đông:
“Tôi sẽ không để quý vị chờ lâu, vị quán quân đầu tiên của chúng ta sắp ra sân, và đối thủ của cậu ta là gì, xin mời mọi người quan sát sẽ thấy.”
Ludo Bagman nói xong liền chỉ tay về phía cái chuồng bị bịt kín mít. Ngay lập tức, một cái đầu màu đỏ xuất hiện, là con trai nhà Weasley - Charles Weasley, Ambrose còn nhớ năm học đầu tiên gặp tên này ở trên tàu tốc hành Hogwarts.
Không khí trên khán đài trầm xuống hẳn, mọi người đều nín thở quan sát cái lồng, bọn họ chỉ mới được giới thiệu là các quán quân phải đối mặt với một con quái vật để lấy được quả trứng vàng thôi. Còn con quái vật là gì thì rất khó nói.
Và rồi, trong ánh mắt tò mò của mọi người, Charles Weasley kéo tấm khăn che xuống rồi…
“Draooooo… Draoooo…”
Hai tiếng gầm giữ dội vang lên, một số học sinh gan bé liền kêu lên sợ hãi, đám học sinh mạnh dạn thì chồm lên trước để xem cho rõ.
“Đây không phải là… Một con rồng….”
“Một con rồng… Thật không… sao tao thấy nó giống một con rắn hơn…”
“Mày biết cái gì, đây là rồng Trung Hoa cầu lửa, tao xem trên sách Mười ngàn câu hỏi vì sao về động vật huyền bí có nhắc tới…”
“Vật nó thật là rồng...”

Ambrose không để ý bọn khán giả bàn luận, cậu đưa mắt nhìn về phía con vật trong cũi, nó bị khóa rất chắc, và Charles Weasley đang từ từ làm phép để cởi từng lớp khóa ra được.
Đúng như đám học sinh bên trên đã nói, Ambrose thấy con rồng này quá là dài, nó phải dài tới năm chục mét là ít, trong khi những con rồng Anh khác chỉ dài tới hai, ba chục mét là cùng. Và thân mình của con rồng này cũng nhỏ hơn, điều này giải thích tại sao nếu không nhìn kĩ thì bạn sẽ nghĩ nó là một con rắn.
“Draooooo… Draoooo…”
Con rồng Cầu lửa Trung Hoa được thả ra, nó lập tức uốn éo vẹo vọ mình bay tới bên cạnh quả trứng vàng và bắt đầu gào thét với đám khán giả xung quanh.
“Rồng đã sẵn dàng, bây giờ, tôi xin mời tuyển thủ Ambrose Karling - quán quân của Hogwarts ra sân.”
Đám khán giả thu hồi sự chú ý cho con rồng, mà nhìn về phía cảnh của đối diện, đám cổ động viên của Ambrose và nhà Ravenclaw đã dơ cao biểu ngữ cổ vũ, đồng thời, bọn chúng hét lên:
“Karling vô địch… Karling tất thắng.”
“Karling… Chúng em ủng hộ anh…” xN fan hâm mộ.

Trong lúc này, Ambrose đang đứng trầm ngâm suy nghĩ cách nào để xử lý con rồng, không phải con rồng Trung Hoa này quá mạnh, thậm chí bây giờ là nó yếu nhất, với cái thể hình đặc biệt dài mà trong một không gian trật hẹp sân thi đầu này thì con rồng Trung Hoa không thể phát huy được trăm phần trăm sức mạnh của nó.
Khi còn ở thế giới Narnia, không phải Ambrose chưa bao giờ giết rồng, mặt khác cứ mấy năm một lần, thỉnh thoảng ở Thất đại đảo quốc xuất hiện một con rồng phương Bắc lạc đàn, đây chỉ là lũ rồng bị gạt bỏ nên mới xuôi nam. Đã vậy bọn này con không kiêng dè gì tấn công người dân.
Con rồng kiều này thường có sức mạnh cấp bốn sơ kì hoặc đến trung kì là cao, thế nên các vị Hiền giả phải xuất trận, quân lính của đế quốc cũng có thể vây bắt được một con rồng nhưng đánh đổi lại không nhỏ. 
Còn với con rồng trước mặt, Ambrose cảm thấy nó chỉ mạnh khoảng cấp ba cao cấp đổ lại mà thôi, nếu thế tính ra rồng ở thế giới thực yếu hơn thế giới Narnia nhiều.
Để tiêu diệt con rồng này Ambrose thấy không khó, nhưng cậu phải nghĩ xem cách nào đó để thể hiện trình độ thượng thừa của cậu.
Thấy mình bị gọi ra sân, Ambrose trong đầu quyết nhanh và bước ra khoảng ánh sáng, cậu lập tức nghiêng đầu chào các khán giả. Và trong một tư thế oai hùng không chê vào đâu được bình tĩnh bước về phía con rồng Trung Hoa.
Đồng thời, hai con mắt xanh biếc của cậu nhìn thẳng vào đôi mắt rồng vàng khè. Con rồng thấy thế cho là mình bị khiêu khích, nó gầm lên một tiếng dài vào mặt Ambrose như cảnh cáo cậu lùi lại.
Tiếng gầm mang theo gió khiến tà áo choàng của nhân vật chính tung bay, kết hợp với khí chất siêu nhiên, trông Ambrose bây giờ càng có sức hút.
Mấy thiếu nữ đều nhìn chằm chằm, các quý phu nhân hai mắt sáng bừng, thậm chỉ mấy cô bé con chưa đến tuổi đi học cũng đỏ mặt.
Đơn giản là trên người Ambrose bây giờ đang tỏa ra một luồng ma lực ép về phía con rồng, mà ma lực của Ambrose có tác dụng gì thì mọi người biết cả rồi, tất cả khán giả mang giới tính nữ đều bị ảnh hưởng.
Nhưng, con rồng là bị ảnh hưởng nhiều nhất, mau là nó không phải con cái, nêu không… Trở lại, rồng Trung Hoa cảm nhận được tên con người trước mặt mạnh hơn nó nhiều, nhưng trong lòng nó không hiểu sao không thể khiến mình bị khuất phục, con rồng càng bị ép thì càng giận. Nó há miệng phun ra một luồng lửa lao về phía Ambrose.
Trên đài, Ludo đang bình luận tới đoạn gay cấn lập tức hét lên:
“Ôi không… Tuyển thủ Kalring đang làm gì kia, cậu ta không tránh né gì cả, cậu ta định trực diện đối mặt với hơi thở của rồng… Giáo sư Dumbledore, dù rất vội nhưng ngài có thể trả lời cho tôi nghe xác suất bao nhiêu để một phù thủy hứng chịu lửa của rồng mà không bị thương?”
Dumbledore đang chăm chú quan sát trận đấu, thuận miệng trả lời:
“Gần như bằng, cá phù thủy khi nghiên cứu về rồng phải mang những đồ bảo hộ chuyên nghiệp và uống rất nhiều ma dược chống bỏng, nhưng trong trường hợp này thì…”
Lão không nói nữa vì cột lửa đã tới, nó lập tức bao trùm nuốt chửng lấy Ambrose.
Rồi, trên khán đài một đợt la hét lo lắng vang lên, các fan cuồng của Ambrose bây giờ nước mắt lưng tròng, lo lắng nhìn về phía trước kia là Ambrose giờ là một vòi phun bằng lửa.
Riêng cho của Fayola và Takagi thì im lặng, hai cô bé không biểu hiện cảm xúc gì nhiều, nhất là Fayola, không khác gì thường ngày, vẫn lạnh nhạt theo dõi từng diễn biến dưới sân thi đấu bởi vì cô biết, con rồng này không phải đối thủ của Ambrose.
Và đúng như vậy, Trong sự ngỡ ngàng của mọi người, đám lửa biến mất và để lại một Ambrose không thể tổn hại một chút nào, tóc tai còn nguyên, quần áo vẫn như mới…
Cậu ta cười nhạt nhìn con rồng, trên người không tự chủ tỏa ta một luồng khí thế tự tin khiến mọi người thán phục. Tay cầm đũa thần, Ambrose biến ra một dải ánh sáng màu cam bao phủ xung quanh toàn bộ sân thi đấu.
Rồi không hiểu từ đâu, mặt đất rung lên cồng cộc, những ụ đất bị ảnh hưởng ầm ầm đổ sụp, trên khán đài lung lay không kém, khiến đám học sinh sợ hãi lùi lại.
Đó chưa phải là hết, thình lình một bàn tay khổng lồ từ mặt đất trồi lên, trong tích tắc nó úp thẳng vỗ xuống con rồng.
“Ầm ầm…” 
Kèm theo tiếng gào thét đau đớn, một đám bụi mù nổi lên bốn phía.
Ở trên vị trí giám khảo, Ludo Bagman giờ không ngậm được mồm, ông ta nói:
“Không thể nào… phép thuật gì kia, phép triệu hồi người khổng lồ chăng…”
“Không…” Ngồi gần đó, giáo sư Mcgonagall không bình tĩnh được đứng lên, khuôn mặt bà trắng xanh, bà run giọng nói:
“Đây hoàn toàn là phép biến hình… Một phép thuật vĩ đại, bàn tay kia phải rộng tới hai chục mét….”
Giáo sư Dumbledore gật đầu:
“Đúng vậy, nếu là ta thì có lẽ không được như trò ấy…”
Rồi ông hiệu trưởng thở dài một hơi, mọi người đều nghe được trong đó Dumbledore đang than mình đã già.
Ngồi ở phía còn lại, ông Igor Karkaroff và bà Olympe Maxime thì không thể giữ bình tĩnh, bọn họ hoàn toàn choáng ngợp trước phép thuật này, về sự vĩ đại của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.