Vạn Giới Pháp Thần

Chương 390: Va chạm lần hai




Bọn nhóc xung quanh chưa kịp phản ứng gì thì một tia sáng vàng khè của bùa phép lao tới, cắm thẳng vào trước ngực nhóc Malfoy, đám người xung quanh trong nháy mắt tiếp theo chỉ thấy con chồn hương trắng toát, đang đứng run rẩy trên sàn lát đá, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía giáo sư Moody rồi lại nhìn sang Potter kêu chin chít, 
Giờ bọn nhóc nhận ra con chồn đứng đúng ngay chỗ Malfoy vừa mới đứng. Nó là thằng nhóc Malfoy.
Giáo sư Moody đang khập khiễng vội vàng bước xuống trên cái cầu thang đá cẩm thạch. Cây đũa phép của ông chồm ra ngoài và đang chĩa thẳng vào chồn Malfoy, trợn mắt nhìn nó và nói:
“Thật ghê tởm, ta sẽ dạy cho mi một bài học vì dám dùng đũa phép tấn công người khác sau lưng.”
Nói chưa xong, lão đã chĩa cây đũa phép vào con chồn hương lần nữa. Con chồn bay lên trời chừng ba mét, rơi xuống sàn cái “bịch”, rồi lại nảy lên một lần nữa.
Trông nó vô cùng tàn tạ, Potter lúc này lên tiếng:
“Thưa giáo sư, không có chuyện gì, em không…”
Tiếng ‘sao’ chua kịp hé ra thì Potter đã bị lão giáo sư giả mạo trừng một cái cho run bắn người, rồi lão ta nói với vẻ quan tâm:
“Ta biết trò tốt bụng như cha mẹ trò, nhưng chuyện này là việc một giáo sư phải làm... Trò không cần tham dự vào, cả các trò nữa, chờ ta cho tên hèn hạ này một bài…”
Có điều, lão ta chưa dứt lời thì bị một giọng nói khác chen vào:
“Thật sao, giáo sư Moody, ai là người cho ngài cái quyền trừng phạt học sinh ở đây?”
Là Ambrose ba người, cậu ta bước tới ánh mắt nhìn Moody giả với vẻ vô cùng tức giận, Ambrose giờ biết thừa thân phận thật của tên giáo sư giả mạo này rồi, Barty Crouch.
Là một trong năm tên áo đen đã tập kích Trang viên Karling mười bốn năm trước, Ambrose làm sao không muốn trực tiếp đánh giết hắn, không, hành hạ hắn đến chết. 
Nhưng mà một mặt cậu không muốn đánh rắn động cỏ, để tên chủ sử phía sau Tom Marvolo Riddle chạy mất, mặt khác mấy tuần vừa rồi Ambrose phải giải quyết chuyện tình cảm giữa cậu với Takagi và Fayola, nên không rảnh ‘chơi đùa’ cùng lão giáo sư này.
Ambrose tiến đến nhưng tay không chậm, một ánh sáng lóe lên bắn về phía Malfoy, coi như tên này được lợi Ambrose giúp hắn giải chú trở lại hình người.
Nhưng ai ngờ, lão giáo sư cụt chân chột mặt, thấy Ambrose ra tay lại vung đũa ngăn cạnh, hắn nhìn Ambrose tức giận không kém nói:
“Là ai cho trò cái quyền can thiệp vào việc của giáo sư, mà cái giọng điệu vừa rồi…”
Ông ta nói như lên đời dạy người. Nhưng vẫn bị Ambrose cắt ngang:
“Thôi đi. Tôi nói cho ngài biết, giáo sư Moody…” Ambrose đặc biệt nhấn mạnh vào chú Moody khiến cho tên giả mạo này hơi trắng mặt. 
Buộc hắn phải tự hỏi: “Không lẽ, Karling biết điều gì?”
“... Ở Hogwarts không ai cho quyền giáo sư dùng phép biến hình làm hình phát cả. Nếu ngài tiếp tục tôi sẽ dùng biện pháp mạnh.”
Ambrose mang giọng nói thách thức không kém, ý cậu ta cứ như nói là: “Ông có giỏi thì làm đi, tôi sẽ cho ông biết tay..”
Đám học sinh bên ngoài đã sợ hãi lùi lại, cuộc va chạm giữa giáo sư Moody - Thần sáng mạnh nhất trong lịch sử, với Ambrose Karling - học sinh mạnh gần nhất trong Hogwarts, có trình độ ngang hàng với các giáo sư.
Bọn này vừa muốn xem trò vui nhưng cũng không muốn bị không hiểu từ đâu oan uổng ăn một bùa chú vào mặt, nên cả lũ lùi dần xuống phía sau những bức tường.
“Mày…” Moody gầm lên, nhưng hắn không tấn công về phía Ambrose mà tiếp tục vung đũa với con chồn trắng:
“Ta không thích cái trò tấn công khi người ta quay lưng đi.” 
Moody gừ gào trong khi con chồn hương nảy lên càng lúc càng cao, kêu thét lên vì đau đớn:
“Làm toàn việc thối ta, hèn hạ, cặn bã…” 
Con chồn hương bay vèo trong không trung, chân và đuôi quơ quào bất lực.
“Đừng – có – bao – giờ - làm – vậy – nữa – nghe – chưa!” 
Moody nhấn từng chữ trong khi con chồn hương rơi ịch xuống sàn đá rồi lại nảy lên thềm. Ông ta làm xong cười âm hiểm về phía Ambrose nói:
“Tao đã trừng phạt xong rồi đó, mày làm gì được tao.”
“Thật không?”
Ambrose mặt không biến sắc, nhưng nhìn Moody với ánh mắt nói rõ: “Thằng già ngu ngốc.”
Rồi cậu vung tay, con chồn trăng kia lập tức biến thành một cuốn sách, và từ một góc khác, đám trẻ ẩm ĩ lên vì chúng thấy Malfoy đứng ở đó, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi.
“Malfoy, nó ở đây từ lúc nào?”
“Tao không biết, nhưng có lẽ là ngay lúc Karling xuất hiện, lúc đó tao cảm thấy một cơn gió thoáng qua mình, không lẽ…”
“Nếu vậy có nghĩa Karling đã làm phép giải cứu Malfoy trước khi cậu ta - không con chồn bị hành hạ… Oa, nếu vậy thì không cần nghĩ cũng biết ai trình cao hơn rồi.”
“Phải, thế mà tao cứ tưởng giáo sư Moody cho Karling một lần bẽ mặt chứ.” Một thằng từng mất người yêu đơn phương và hội fan cuồng của Ambrose nói.

Đam học sinh cứ ồn ào bàn tán, từng lời nói của bọn chúng như từng phát tát tê tái đập vào mặt lão Moody. Ánh mắt lão ta đã tóe lửa giờ càng bốc cháy dữ dội, chưa bao giờ, hắn lại bị đánh mặt một cách đau điếng như vậy.
Vừa rồi hắn còn thách thức Ambrose nữa, hóa ra chỉ là hắn tự mình diễn trò một mình mà thôi… Moody gầm lên:
“KARKLING… MÀY DÁM CHƠI TAO…”
Nói rồi, lão ta dùng đũa phép bắn ra một bùa chú vàng nhoẹt về phía Ambrose, thấy thế, đám học sinh xung quanh hoảng hốt là toáng lên:
“Moody lại nổi điên rồi, hắn định giết học sinh, chạy ngay đi.”
Đối vời cái bùa chú đang bay tới, Ambrose khinh thường búng ngón tay một cái, không cần dùng đến đũa thần liên đánh trật hướng tia sáng bùa chú. 
Moody tháy thế sao dừng lại, hắn liên tiếp ra đòn:
“Stupefy.” (ND - Mơ màng ngã xuống đất - Bùa choáng)
“Stupefy.”
“Stupefy.”
Đối diện, Ambrose nhẹ nhàng vung tay đón đỡ, thanh thoát tránh né, nhưng miệng giọng nghiêm trọng nói:
“Là Chủ tịch của Hội đồng quản trị Hogwarts, tôi có trách nhiệm xem xét tư cách, phẩm chất biểu hiện của các giáo sư, nhân viên trong trường. Xét thấy giáo sư Moody có biểu hiện tâm trí không bình thường, vô cớ tra tấn, vô cớ tấn công học sinh, nên thay mặt hội đồng, trước sự làm chứng của một thành viên khác…”
Lúc này, Fayola bước ra giọng lạnh lùng, uy nghiêm nói:
“Tôi là Fayola Black, là một trong hai mươi thành viên trong Hội đồng quản trị trường, tôi xin làm chứng cho ngài Chủ tịch Karling là mọi thứ ngài nói ra là sự thực.”
Nói rồi, Fayola nhếch miệng nhìn lão giáo sư như hứng thú xem xem Ambrose sẽ hành tên Tử thần thực tử này ra sao.
Ambrose nghe Fayola phối hợp, tay từ thế phòng thủ chuyển sang tấn công ngược lại, cười nói:
“Giáo sư Moody, xin ngài bỏ đũa thần xuống và phối hợp với tôi làm việc, ngài bây giờ là mối nguy hiểm cho toàn thể Hogwarts, quyết định này đã được tôi và một thành viên khác thông qua, cuộc học tới của Hội đồng tôi sẽ thông báo cho những người còn lại biết sau.”
Nói đùa chứ hiện giờ sức ảnh hưởng của Ambrose rất lớn trong Hogwarts, cậu một năm qua tuy bất tỉnh nhưng vị trí thành viên trong Hội đồng quản lý trường khôn phải để không, dưới sự ủng hộ cuồn cuộn của tài lực, bác quản gia Baemyn dễ dàng đả thông quan hệ với mấy tay thành viên khác.
Và vừa đầu năm nay trước, cuộc họp diễn ra ở Hogwarts, Ambrose được bầy làm Chủ tịch của Hội đồng quản trị Hogwarts này, có nhiệm vụ trực tiếp giám sát mọi hành động, biểu hiện của tất cả các giáo sư, nhân viên trong trường.
Nói trắng ra, bây giờ Ambrose muốn đuổi cổ lão Dumbledore ra khỏi trưởng chỉ cần vài tấm thư cú là đủ hai mươi chữ ký, giống như lão Malfoy làm cách đây hai năm.
Giờ nha, chính lão Moody tấn công cậu trước, và trước đó chính lão không rõ nguyên nhân đã hành hạ một học sinh khác bằng pháp thuật.
Mục đích chính của Ambrose là kích cho lão Moody tức giận, bây giờ Ambrose có thể trả thù lão một cách công khai rồi.
Moody giả càng nghe càng điên lên, ông ta bắn ra vô số bùa chú cực mạnh về phía Ambrose. Nhưng nhân vật chính của chúng ta chơi đủ rồi, cậu bây giờ nghiêm túc:
“Impedimenta.” (ND - Lời nguyền chậm chạp)
“Petrificus Totalus.” (Bùa tê liệt)
“Aguamenti Maximus.” (ND - Bùa rót nước level cao)
Liên tiếp ba bùa chú được ném ra trong vòng một giây, bọn học sinh ở ngoài chỉ thấy Ambrose vùng qua vung lại câu đũa thần ba phát.
“Quá nhanh… tao không nhìn thấy Karling thi chú hay đọc thần chú cả.”
“Mày nghĩ tao thấy chắc… Thôi nhìn đi, họ lại ra chiêu kìa.”
Đúng ra là chỉ có Ambrose lại ra chiêu thôi, cậu thua đũa thần về, tay phải đưa ra phía trước nói:
“Glacius.” (ND - Bùa đóng băng)
Lão giáo sư điên vùa rồi còn ngoe nguẩy cắn sủa, giờ bị Ambrose cho đứng đơ ra, và đông cứng trong một tảng băng. Đó là để lào không cựa quậy được, bây giờ, Ambrose kín đáo vung đua thần, miệng nhẩm trong lòng:
“Milformicae Fardere.” (ND - Nghìn con kiến cắn)
“Thưởng thức đi đây là phép thuật mà vị tiền nhiệm quá cố Paines của ngươi đã sử dụng, tất nhiên ta không được nếm thử nó ra sao, có phải giống hắn nói đau như có hàng trăm con kiến đốt….” Ambrose híp mắt lại nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.