Vạn Giới Pháp Thần

Chương 387: Cặp đôi tóc đỏ kiếm lớn




“Con mắt nó đang thi triển một loại ma thuật vô cùng mạnh mẽ, một phép thuật vô cùng quyền năng…. và rất nguy hiểm.”
Fayola ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi nói.
Đây là tất cả những gì cô bé cảm nhận được, mọi thứ như bị cuốn vào, nghiền nát một cách thô bạo… để lại là một sự trống vắng tới cùng cực, sự hụt hẫng…
Fayola không chờ Ambrose phản ứng mà nói tiếp:
“Mình không biết loại phép thuật này là gì, nhưng cái lồng lục phương kia chính là thứ duy nhất ngăn chặn phép thuật khởi động.”
Ambrose nghe đến đây chần chừ nói:
“Có lẽ mình có thể…”
“Không. Cậu không được.”
Fayola mạnh mẽ ngắt lời. Cô biết thừa bạn trai mình định thử xem… nên phải đối.
“Có thể cậu sẽ khiến nó khởi động… dòng máu nhà Karling. Nó là chìa khóa, chúng ta không nên làm gì trước khi biết rõ loại phép thuật kia là gì.” Fayola nói với cái giọng chưa bao giờ nghiêm túc hơn.
Cô bé bây giờ rất thất thố, trong lòng Fayola đang vô cùng rối, lần đầu tiên Fayola gặp phải một thứ ngoài tầm hiểu biết của cô...
“Vậy ta bây giờ…”
Mang đang nói dở chừng thì trong đầu cậu chợt nhớ tới một điều, cậu nhìn sang cô bé bên cạnh bảo:
“Khoan. Mình nghĩ mình biết con mắt đó để làm gì rồi?”
Fayola quay lại, khoảng cách giữa khuôn mặt hai người chưa tới mười xăng - ti - mét, cô bé ánh mắt hiện rõ hai chữ nghi ngờ nhìn Ambrose.
Thấy thế, cậu hắng giọng mấy cái:
“Chuyện này phải kể tới từ khi mình gặp Ẩn sĩ ở hòn đảo Bóng tối, lúc đó ông ta đã nói muốn trở lại thời buổi sơ khai của thiên địa, phải dùng tới thứ gọi là bí mật của nhà Karling. Chính là con mắt kia.”
“Không phải ý ngài Ẩn sĩ là con mắt đang thi triển một loại phép thuật thời gian, và mục đích của nó là đưa người khác trở lại quá khứ.” Fayola khó tin nhắc lại.
Phép thuật thời gian, một lĩnh vực cấm của tất cả các ma pháp sư, một thứ nguy hiểm đến chết người… có khi hại người khác chết lúc nào mà người đó cũng không biết: chỉ đơn giản là xóa bỏ đi thành tố khiến người ấy xuất hiện - như trở lại quá khứ giết bố mẹ ông ta chẳng hạn.
“Tớ nghĩ là vậy.” Ambrose gật đầu nói. “Và mình phải dùng nó, để gặp lại ông già nhà mình.”
====
Trưa hôm sau, Ambrose tỉnh lại thấy bên cạnh trống không, Fayola đã rời đi trước rồi. Hôm nay là ngày chính thức của lễ hội Ma, cũng là thời điểm công bố tên ba quán quân của ba trường.
Ambrose vừa mới xuống tới Đại sảnh đường thì đã bị một nhóm người vây lại, là mấy tên thành viên của Câu lạc bộ sáng chế, cầm đầu bọn chúng lúc này là cặp sinh đôi Fred và George.
Chúng hớn hở nói:
“Ngài chủ tịch… không lẽ tối qua ngài vụng trộm ném tên của mình vào Chiếc cốc lửa?”
“Phải, nếu không ngài sao lại dậy muộn như vậy.” George thêm vào.
Mấy đứa khác nhao nhao cả lên, bọn chúng đều muốn biết vị Chủ tịch Invention Club đã bỏ tên của mình vào chưa.
“Nào… sao lại tự tập ở đây thế này.”
Đúng lúc này, chị đại câu lạc bộ sáng chế Takagi bước tới, cô bé trừng mắt nhìn cặp sinh đôi một chút nói:
“Đừng tưởng ta không biết hai cậu định dở trò gì. Không phải chế ra loại thuốc rởm mà đòi khoe.”
Cặp sinh đôi khuôn mặt dại ra, khuôn mặt toát lên vẻ ‘đau khổ’, nói:
“Ôi không, Fred ơi. Kế hoạch của chúng ta bại lộ rồi.”
“Bại lộ thì đã sao? Tụi mình không phải giấu giếm ai, cứ đường đường chính chính mà làm..” Fred kiêu hãnh nói.
Rồi tên này lấy ra một lọ thuốc bảo:
“Đây là kết quả nghiên cứu trong suốt cả đêm hôm qua của bọn này. Thuốc tăng tuổi.”
Dứt lời, tên này cùng đứa em sinh đôi của mình rẽ đám đông chạy tới khu vực đặt Chiếc cốc lửa, chúng nói oang oang cho cả đám học sinh khác nghe:
“Tất cả chú ý. Tất cả chú ý.”

Trong lúc hai tên này đang quảng cáo cho sản phẩm mới của mình, thì Hermione không biết ở đâu chạy tới nói với Ambrose:
“Anh Ambrose, anh nghĩ họ thành công không?”
Ambrose nhìn lại, cậu chưa kịp phản thức thì đã cảm thấy trên tay mình đặt giữa hai thứ mềm mềm rồi. Rõ ràng Hermione chạy vô ôm lấy tay cậu.
Tay hơi rung nhẹ một chút, miệng thằng nhân vật chính của chúng ta cười ‘ân cần’ bảo:
“Theo em thì thế nào?”
Hermione cảm thấy tay của Ambrose chuyện động, không biết vô ý hay cố ý nhưng khuôn mặt cô bé phiếm hồng, giọng ‘nữ tính’ hơn nói:
“Làm sao thành công được… chính giáo sư Dumbledore đã tạo ra cái lằn tuổi (Age line) này. Mà ông ta không ngu ngốc để bị một thứ thuốc lừa…” Nghe vậy, Ambrose ánh mắt nhìn sang Takagi một cái rồi cười lớn:
“Em cho là vậy thật hả? Ta chờ xem sẽ rõ.” Ambrose nói với giọng đầy bí hiểm.
Điều này lại khơi gợi sự tò mò trong lòng Hermione lên, cô bé ánh mắt không hiểu nhìn Ambrose, sau thấy cậu ta ra hiệu im lặng và chỉ tay về phía cặp sinh đôi, ý bảo chờ xem hai tên tóc đỏ diễn trò xong đã.
Đối với ai chứ với cặp sinh đôi thì Ambrose biết thừa bọn họ, hai người này quả đúng là thiên tài, trong mọi công việc Ambrose giao cho cặp đôi này làm thì kiểu gì cũng hoàn thành xuất sắc. 
Nhìn hai đứa kết quả học tập kém vậy chứ, nhưng trình độ ma dược học, luyện kim và ma pháp trận đã không kém một vị chuyên gia nào ngoài kia rồi.
Và sáng chế cần cái gì nhất, đó chính là ý tưởng. trong đầu Fred và George có thể nói là không bao giờ thiêu ý tưởng.
Lúc này, quanh hai anh em nhà Weasley đã tụ tập được cả đống học sinh rồi, hầu hết là lũ năm thứ năm trở xuống, bọn không đủ 17 tuổi theo quy định.
“Thưa các quý ông và quý bà, chúng ta đang đến với khoảnh khắc quan trọng nhất trong năm…”
“... Một điều kì điều sẽ vạch trần cái lắn tuổi này…”
Trong ánh mắt tò mò của bọn học sinh, Fred và George đứng lên cao đồng thanh nói:
“Sẵn sàng chưa, Fred.”
“Sẵn sàng chưa, George.”
Bọn chúng vừa nói vừa sóc đều cái lọ trên tay, khiến bên trong lóe lên một ánh sáng màu cam lấp lánh.
Bọn học sinh thấy cảnh này lập tức trầm trồ lên, chúng liền xì xào bàn tán… Cặp sinh đôi không để ý tới chuyện này, bọn họ sóc lọ xong, lại đồng thanh nói:
“Cạn chén.” x2
Và đổ toàn bộ thứ nước ánh cam kia vào miệng, rồi trong ba tích tắc tiếp theo, cả hai đứng mỉm cười nhìn bọn xung quanh, và nhảy vào bên trong lằn tuổi.
“Yeahhhh.”
Cả đại sảnh bất thình lình hét lên, bọn chúng thấy gì, anh em nhà tóc đỏ thành công, tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, nhiều học sinh ánh mắt tóe lửa tham lam nhìn về phía cái lọ thuốc.
“Phải thế chứ, người anh em.” Fred cười toe toét bảo.
“Đúng vậy, chúng ta thành công rồi… ha ha.” George miệng há rộng nói.
“Được rồi… mọi người trật tự. Chúng ta đã thành công, cái lành tuổi không còn cản trở chúng ta đến với Chiếc cốc lửa nữa.”
“Đúng thế… nhanh nào, năm Galleon một phần thuốc…”
“Nhanh nào, số lượng có hạn… hôm qua bọn này mới chế có một trăm phần thôi.”
Hai tên này đang từ hai thằng hề biến thành hai người tiếp thị thuốc chuyên nghiệp. Đám học sinh nghe thuốc vẫn còn, mà ‘chỉ’ cần dùng là tiền mua được liền nhao nhao hết cả lên.
Có đưa không mang tiền thì quay sang hỏi đám bạn bè bên cạnh, nhưng nào có đứa nào có, 5 galleon cũng không phải số tiền nhỏ, mà mang trên người.
Nhiều đứa thì vội vàng chạy về kí túc xá lấy tiền, nhưng tất cả đều phải nhanh mới kịp, không thì hết hàng.
Đúng lúc đám đông đang điên cuồng, thì một giọng nói cao vút không khác gì bà chủ nhỏ kêu lên:
“Mọi người đừng vội. Thuốc đấy có thể không hiệu quả như vậy.”
Cặp sinh đôi đang cao hứng nghe thế liền nhìn sang giọng mang chút vẻ ‘châm chọc’ bảo:
“Ồ… đây không phải tiểu thư Vạn sự thông của Câu lạc bộ Sáng chế sao?”
“Không biết vị tiểu thư này có ý gì?”
Hermione bị gọi cái biệt danh lịch sử đen của mình lên hơi xấu hổ, cô bé chỉnh lại giọng nói:
“Làm như thế là không được, hai anh còn phải thả tên của mình vào trong Chiếc cốc lửa nữa mới tính là thành công?”
Nói đến đây, Hermione ánh mắt khiêu khích nhìn về cặp sinh đôi, rồi cô bé càng ép sát vào người Ambrose ra vẻ ‘ta có chỗ dựa’.
Fred và George không có vẻ không vui mà trên miệng càng toe tóe nụ cười, bọn chúng bảo:
“Ai có giấy?” George cất tiếng.
“Ai có bút không?”
“Anh em chúng tôi sẽ thực hiện màn thả tên ngay lập tức…”
“... mặc dù biết mình sẽ không được chọn..” Fred đệm lời.
Sau một hồi, hai anh em mỗi người đã cầm một mẩu giấy da ghi tên của mình, chúng cười tươi nhìn đám học sinh nói:
“Xem cho kĩ nhé.”
Cả hai nói xong liền đồng thời ném hai mẩu giấy vào trong Chiếc cốc lửa, trong một giây sau, ngọn lửa xanh ngắt đang cháy trên đó bùng lên, rồi tắt lịm.
“Yeahhh… thành công rồi.”
“Vạn sự thông tiểu thư… cô còn có ý kiến gì không?”
Hermione thấy cảnh này, khuôn mặt cứng lại, đây khác hẳn với những gì cô nghĩ sẽ xảy ra trong đầu: Fred và George phải bị đánh bật lại, nặng hơn còn bị phản phép, biến thành hai cụ già cũng nên.
Hermione giờ ngượng chín cả mặt, cô bé chỉ muốn đào cái lỗ mà chui xuống thôi, trong lòng ấm ức nhìn Ambrose hỏi:
“Anh Ambrose?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.