Vạn Giới Pháp Thần

Chương 366: Hai tên Voldemort




Trong đầu Ambrose lập tức hiện lên một loạt hình ảnh ký ức chớp nhoáng chạy dài.
Đầu tiên là hình ảnh về bữa tiệc do bà bác Apolline của cậu tổ chức, lão Malfoy không phải vô tình va vào Ginny mà cố tình làm vậy. Mục tiêu của lão ta là một sợi tóc của cô bé, thêm một ít máu nữa…
Tiếp theo là hình ảnh lão ta dâng hai thứ này cho một người trẻ tuổi - giống hệt Voldemort lúc trẻ. Chính là hắn… là tên đã đánh cắp ma lực, sức sống từ người Ginny.
Tên này tay biến ta một cuốn sách - là cuốn sách bị Potter đâm thủng - hắn bắt đầu dùng sợi tóc và máu của Ginny để làm phép gì đó.
Ambrose đột nhiên nhớ ra, Ginny lúc ở tiệm sách Phú quý và Cơ hàn, cô bé không phải không nhận ra cuốn sách không phải của mình bỗng xuất hiện trong vạc. Mà là cô bé bị cuốn sách mê hoặc ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Ginny khi ấy còn dựt lại cuốn sổ tay từ tay cậu, và nhìn Ambrose với ánh mắt như sợ cậu ta giành lấy cuốn sổ tay của cô vậy.
Voldemort đã tạo ra một mối liên kết giữa hắn ta, cuốn sổ tay và Harry Potter. Ambrose dám cá tất cả mọi chuyện cậu làm ở trong căn phòng bí mật không thoát khỏi con mắt của hắn.
Ginny có lẽ chỉ là một trò đùa nhàm chán của tên này bày ra với Potter thôi, hoặc hắn chơi cả Dumbledore cũng nên.
Nhưng tại sao Voldemort lại còn trẻ như vậy, Ambrose lục đi lục lại tất cả trí nhớ trong đầu Malfoy, từ lần đầu tiên Voldemort xuất hiện trong thái ấp Malfoy, rồi hắn sai Malfoy điều tra về cái hang động…
“Đây rồi, cái hang động. Nó là nơi Ambrose thấy khuôn mặt khổng lồ của các linh hồn tụ lại.”
Vậy có nghĩa là Voldemort chắc chắn liên quan tới khuôn mặt khổng lồ kia. Trong đầu Ambrose lại hiện ra một loạt ký ức của cái linh hồn Voldemort trên đầu lão thầy Quirrell mà năm ngoái cậu tóm được.
Lại kết hợp với tất cả hành động của tên Voldemort trẻ ở nhà Malfoy… trong tích tắc tiếp theo, Ambrose lóe lên một giả thuyết kinh người.
Cái linh hồn Voldemort lấy được trên đầu lão Quirrell, tức là linh hồn của người đã reo rắc hắc ám cho toàn bộ giới phù thủy Anh hơn mười năm trước, cũng là người đã giết bố mẹ của Potter, và khiến thằng bé được mang cái biệt danh Chúa cứu thế.
Hắn chỉ là một mảnh linh hồn được tách ra từ Tom Marvolo Riddle năm 16 tuổi mà thôi, sau khi hắn đã giết chết con ma khóc nhè Myrtle Elizabeth Warren lúc còn sống.
(Tác: Từ giờ sẽ có hai cái Voldemort. Cái giết ba mẹ của Harry Potter sẽ giữ nguyên là Voldemort, còn cái còn lại, kẻ mà thực hiện âm mưu với Ginny gọi là Tom Marvolo Riddle)
Và bằng một cách nào đó, cái linh hồn này sống lại, biến trở thành Tom Riddle và tiếp tục sống kiếp học sinh rồi trở thành Chúa tể hắc ám Voldemort.
Và tên này lại tiếp tục phân chia linh hồn của mình, chế tạo Trường sinh linh giá nhằm hướng tới bất tử. Buồn cười thay, hắn không bao giờ biết mình chỉ là hàng nhái do Tom Marvolo Riddle năm 16 tuổi biến ra mà thôi.
“Khoan đã.”
Vào năm đó, hẳn Tom Marvolo Riddle đã tìm ra Căn phòng bí mật của Slytherin, nhưng không phải trong đó còn có con ma quét rác sao?
Con ma quét rác có hận thì cực kì sâu với Slytherin, làm sao hắn để cho hậu duệ của Slytherin như Tom Marvolo Riddle sống sót rời khỏi Căn phòng bí mật được.
Trong đầu lại nháy nghĩ, Ambrose bật thốt lên: “Phải là nó.”
Con ma quét rác đã bắt Tom Marvolo Riddle, ném vào trong cánh cửa kia - cánh cửa thông với thế giới của những thứ bẩn thỉu, hắc ám nhất trên đời – để Tom mãi mãi không được siêu sinh và làm bạn với tên tổ tiên của hắn luôn.
Vấn đề là Tom Marvolo Riddle không chết, mà sống nhăn. Chứng tỏ ở đó, hắn đã đạt được thứ gì đó, hoặc gặp được ai đó giúp hắn… Có thể chính là Khuôn mặt khổng lồ kia.
Còn một chuyện nữa, là nếu Tom Marvolo Riddle vẫn có thể sống ở Hogwarts, thì con ma quét rác cũng có cách biết được, hắn làm sao sẽ không tìm cách giết hậu duệ của kẻ thù một lần nữa.
Nhưng mà hắn không làm, đã thế còn lợi dụng Tom Marvolo Riddle để dụ Ambrose và Hermione vào trong Căn phòng bí mật.
Chỉ có một lý do giải thích điều này, cái khuôn mặt linh hồn khổng lồ kia, thứ đứng đằng sau Tom Marvolo Riddle mạnh hơn con ma quét rác, hơn nhiều chứ không phải ít.
Chính hắn đã đe dọa con ma quét rác không được động tới Tom Marvolo Riddle, có thể là cả Voldemort.
Nghĩ tới đây, Ambrose cười khổ:
“Kiểu này bọn mình lại có một kẻ thù mạnh mẽ khác rồi.”
Ambrose vừa nói vừa di chuyển ký ức thông tin về Voldemort, Tom Marvolo Riddle, khuôn mặt linh hồn khổng lồ và con ma quét rác cho Fayola.
Cô bé tiếp nhận và nhanh chóng lướt qua, sau một lúc, Fayola mới lên tiếng:
“Trong này có nói là con ma quét rác với hình ảnh của Ravenclaw đều có uy thế của ma pháp sư cấp 5. Vậy thứ mà áp chế được một ma pháp sư cấp năm chỉ có ma pháp sư cấp sáu, hoặc tu vi khoảng cách tới đó không xa lắm.”
Nói tới đây, giọng của Fayola trở lên trầm trọng hơn, cô cũng không nắm chắc có thể đánh bại được cái người đe dọa con ma quét rác này.
“Đúng vậy. Hơn nữa Tom Marvolo Riddle gặp hắn ở bên kia cánh cửa, nơi đó là phe đối địch trong trận chiến tranh để thành lập Hogwarts. Theo bà Ravenclaw thì trận chiến này lại sắp bắt đầu rồi. Và nhà Karling không thoát khỏi được.”
Fayola bây giờ ánh mắt rực cháy hẳn lên, đã mấy năm rồi, kể từ khi cô bé đột phá ma pháp sư cấp năm vào hai năm trước. Bây giờ, cô bé với cảm thấy áp lực từ kẻ thù, một kẻ hư thực là ma pháp sư cấp sáu, hay thuộc cấp năm tột cùng.
Cô bé nói:
“Chúng ta chuẩn bị như vậy còn chưa đủ… chỉ có tớ mà Helios thì quá thiếu.”
Ambrose đứng một bên cũng cảm nhận được áp lực từ kẻ thù. Bây giờ cậu không còn đường lui ngoài việc đối mặt.
Trước thì có thế giới Narnia để chạy khi thế giới thực xảy ra chuyện gì, nhưng giờ ở Narnia còn nguy hiểm hơn, Ambrose sẽ phải đối đầu với Cái ác - thứ đủ mạnh để phá hủy một thế giới.
Càng nghĩ, cậu càng cảm thấy mình vô dụng.
“Nếu không giúp gì được Fayola thì phải đảm bảo mình phải tự vệ được.” Ambrose thần nghĩ.
Cậu nói với vẻ rất kìm nén:
“Chúng ta bắt đầu Khắc mạnh ma thuật thôi. Mình không chịu nổi rồi.”
Fayola nghe vậy cũng hiểu tâm sự của cậu bạn trai mình, cô bé hòa hoãn nói:
“Nếu gấp thì ta càng phải cẩn thận, ta về tới lâu đài Kaling sẽ bàn tiếp.”
Ambrose gật đầu đồng ý, cậu cố ép cảm xúc súc động trong người, hít một hơi thật sâu cho lòng bình lặng lại, Ambrose đổi chủ đề nói:
“Chúng ta trước vào xem Dumbledore gọi gì, rồi về lâu đài Karling chuẩn bị.”
Fayola không phải đối, cô bé nhìn về phía lão Malfoy hiện đang rất thế thảm, bị Ambrose dẵm lên mặt không khác gì cái dẻ lau nhà, rồi bị nhân vật chính của chúng ta mạnh mẽ đọc trí nhớ. Giờ hắn cùng một cái đồ chơi bị chơi hỏng không sai biệt lắm, mắt trợn lòi, miệng há ra, lưỡi không thể ngậm vào được, làn da xám xịt thiếu máu.
Ambrose đá cho lão Malfoy một cái vào đầu bảo:
“Chuyện này nhờ cậu, mình không giỏi xóa trí nhớ cho hắn.”
Không phải Ambrose không làm được, mà do tu vi ma pháp của cậu quá thấp, cậu không muốn đánh rắn động cỏ, để cho Tom Marvolo Riddle ngửi được cái gì rồi trốn mất.
Theo trong trí nhớ của Malfoy, thì Tom Marvolo Riddle cũng không tín nhiệm hắn cho lắm, nên chỉ khi có mệnh lệnh thì tên này mới xuất hiện, còn lại thời gian thì không biết ở đâu.
Fayola hiểu ý nói:
“Ừ, để mình xử lý.”
Cô bé rút ra cây đũa thần của mình, chĩa vào đầu lão Malfoy nói:
“Obliviate.” (ND - Bùa tẩy não hay Bùa lú)
“Reparifors.” (ND - Bùa chữa trị - chữa thương - level 3)
Sau một hồi, nhìn lão Malfoy bây giờ không khác nào lúc chưa bị Ambrose cho ăn hành, Fayola chưa dùng lại mà niệm:
“Wingardium Leviosa.”
Điều khiển thân hình lão ta cho đứng thẳng lên rồi lại dùng bùa đông cứng khiến lão đứng im. Fayola đi trước nói:
“Được rồi, chúng ta vào gặp ông Hiệu trưởng thôi.”
“Ừ… chờ với chứ.”
Tới khi hai người rời khỏi, lão Malfoy mới rùng mình một cái tỉnh dậy, hai mắt hắn ngơ ngác trong nửa giây rồi khôi phục, lão thầm chửi:
“Chết tiệt, Dumbledore trở lại, cuốn sổ tay cũng bị giải quyết, còn con gia tinh phải nòi chạy trốn kia nữa… hừ, Harry Potter…”
Vừa chửi, lão ta vừa đi theo hướng rời khỏi lâu đài

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.