Vạn Giới Pháp Thần

Chương 362: Chân chính phía sau màn âm mưu




Nhận ra giọng nói của Ambrose không được thân thiết cho lắm, con ma phì cười đáp lại:
“Không cần cảnh giác như vậy, cậu bé. Ta không phải người xấu.”
“Có tên ăn cắp nào nói mình là kẻ ăn cắp đâu chứ. Hơn nữa ông có vẻ là ma.” Ambrose phản biện.
“Ha ha… tuổi trẻ bây giờ thật không biết kính lão gì cả, ta không phải người… à ma xấu rồi. Hermione, cháu còn đứng ở đó làm gì ra xem có phải người quen không kìa.”
Ambrose nghe vậy hơi sửng sốt một chút, rồi cậu thấu Hermione hai mắt đỏ hoe chạy ra từ một góc ôm trầm lấy mình, cô bé khóc lóc nói:
“Anh Ambrose, em tưởng bị con Tử Xà giết chết rồi chứ… hu hu em sợ quá.”
Hermione giờ không khác nào một cô bé sợ hãi cả, đúng vậy, dù có can đảm tới mấy, thì cô mới chỉ có mười ba tuổi thôi, có lẽ cậu quá trông chờ vào cô bé mà quên mất ở cái tuổi này, bọn nhóc nên chỉ ăn chơi và học không nên suy nghĩ mấy chuyện khác.
Ambrose lau nước mắt trên đôi má dính một vài vết xước do bị kéo lê nói:
“Được rồi, làm sao em thoát được khỏi con rắn.”
“Là do ông ma… ông ta cứu em.”
Ambrose nghe thế nhìn lại con ma phía trước, cậu giọng có vẻ bớt cảnh giác hơn nói:
“Vậy thì cảm ơn ngài… Nhưng ngài là…”
“Ha ha… trong trường bây giờ rất ít có người tới ta, nhưng năm trăm trước kia, ta là con ma của nhà Gryffindor, có thể nói ta là con ma tiền nhiệm của Nicholas.”
Nghe vậy, Ambrose thầm nhớ lại, không phải bữa tiệc tử nhật vừa rồi của Nick Suýt Mất đầu có ghi là ông ta mới chết được hơn năm trăm năm một chút thôi, chính xác là 505 năm.
Và ông ta đã nói rằng mình được nhận lời mời làm ma của nhà sư tử sau khi chết tám năm, đồng nghĩa với việc trước đó nhà Gryffindor cũng phải có một con ma khác rồi. Nếu so với Bà Xám - con gái của Ravenclaw, và Nam tước đẫm máu cùng thời thì Nick Suýt Mất Đầu còn rất trẻ.
Ambrose nhìn cái chổi sau lưng con ma, cậu kêu lên:
“Không lẽ ngài là Con ma quét rác…”
“Ồ… cậu lại biết tên của ta hả. Vậy thì tốt rồi...” Con ma nói rồi lại mang vẻ chần chừ.
Ambrose hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Cháu có thể giúp được gì cho ngài?”
“Chuyện này… Nói thế nào nhỉ. Ta phải kể từ năm trăm năm nước, khi ta từ bỏ vị trí con ma đỡ đầu cho nhà Gryffindor. Nói thực ta không muốn làm vậy, nhưng ta đã phát hiện ra một thứ… một bí mật không thể tin được.” Con ma nói tới đây, ánh mắt có vẻ hoảng sợ, bất an.
“Là cái gì?” Ambrose tò mò hỏi.
“Em biết… em đã thấy nó, nó rất đáng sợ…” Hemione chui ra từ trong ngực Ambrose nói, có vẻ cô bé đã thấy.
“Ông ma đã cho em xem.”
Con ma quét rác gật đầu thừ nhận:
“Đáng lẽ ra ta không nên để Hermione thấy cảnh đó, nhưng dù nói gì thì cũng không giải thích được, cậu phải chứng kiến tận mắt, cậu Karling.”
Nói xong, con ma không chờ Ambrose phải ứng, nó đi sang góc bên phải, Ambrose thấy thế buộc phải đi theo.
Qua một ngã rẽ, Ambrose tới một cánh cửa bí mật, nó dẫn sang một căn phòng khác còn to hơn căn phòng trước, ở đây Ambrose nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm... 
Đi thêm một đoạn nữa, thì một con sông ngầm cực kì vĩ đại xuất hiện trước mặt bọn họ, nước chảy vô cùng siết, chỉ cần một bước sơ sẩy rơi xuống đó thôi là mạng người đi tong.
Nhưng đó không phải là cái đáng sợ nhất, bên cạnh dòng sông ngầm là một cánh cửa hình tròn, bên trong toàn là khói xám trắng xoay vòng vòng, thỉnh thoảng từ trong cánh cửa phát ra mấy tiếng gào thét, rên la khiến người khác sởn gai ốc.
“Đây là…” Ambrose không thể tin nổi vào mắt mình nói, không lẽ nó là một cánh cửa không gian giống như thứ mà cậu đã gặp ở Pháp khi săn đuổi bọn người sói khổng lồ.
Ngoài cái cảm giác rợn người ra, thì mọi thứ giống hệt.
“Ta cũng không biết đó là gì, nhưng có nghe lại là trước khi thành lập Hogwarts, các vị sáng lập trường đã phải tham gia một trận chiến tranh giữa hai phe Bạch phù thủy và Hắc phù thủy. Trận chiến đấy không biết kéo dài bao lâu nhưng các Hắc phù thủy đã dở mọi chiêu trò, thủ đoạn tàn ác, tàn độc nhất trên đời này.”
Thở dài một cái, Con ma quét rác nói tiếp:
“Tất nhiên là phe Bạch phù thủy đã chiến thắng, nếu không đã không có Hogwarts ngày hôm nay, nhưng tất cả những gì còn lại của cuộc chiến tranh đó còn tồn tại tới ngày nay, nhưng linh hồn không thể được an nghỉ, những con quái vật được chế tạo thành nhưng cô máy chết chóc, những sinh vật hắc ám nhất, độc ác nhất… Tất cả bọn chúng đều còn tồn tại và bị nhốt ở bên trong cánh cửa kia.”
“Tuy không có sự điều khiển của các Hắc phù thủy, nhưng bản năng của bọn chúng vẫn còn, nếu bọn chúng thoát vậy thì sẽ là tai họa cho toàn bộ giới phù thủy.”
Ambrose ánh mắt kinh sợ nhìn cánh của nói:
“Không lẽ bọn chúng sắp thoát vây?”
Con ma giọng bây giờ rất trầm trọng:
“Đúng vậy, ta đã ở trong này canh giữ gần năm trăm năm trời… nếu ta tính toán không sai, có lẽ trong hai tới ba năm tới là cánh cửa này mất tác dụng. Bọn nó sẽ xông ra từ đây, Hogwarts sẽ bị tiêu hủy trong tích tắc.”
“Nhưng không phải còn giáo sư Dumbledore ở đây sao, thầy ấy sẽ ngăn cản bọn chúng lại. Thầy ấy là phù thủy vĩ đại nhất thế kỉ này.” Hermione lên tiếng, cô bé cũng rất kinh sợ khi nghe câu chuyện, nhưng rất nhanh sau đó bình tĩnh lại.
Con ma ánh mắt không rời khỏi cánh cửa nói:
“Dumbledore có lẽ là phù thủy mạnh nhất hiện tại, nhưng ông ấy so với một ngàn năm trước không là gì cả. Đến các vị sáng lập Hogwarts còn không thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng. Hermione, cháu nghĩ Hiệu trưởng Dumbledore giỏi hơn bọn họ sao?”
“Cái này…” 
Hermione không biết phải trả lời như thế nào, cô bé quay sang nhìn Ambrose như hỏi thăm ý kiến của cậu ta.
Ambrose ra hiệu cho cô bé bình tĩnh, cậu trầm ngâm một lúc rồi bảo:
“Chắc ngài đã biết cách ngăn cản việc này lại, đúng không ạ?”
Con ma ánh mắt tán dương nhìn Ambrose nói:
“Cậu đúng là học sinh xuất sắc nhất Hogwarts, Dumbledore nói không sai. Đúng là ta đã tìm ra cách để gia cố cánh cửa. Nhưng cần sự trợ giúp của cậu.”
“Cháu?” Ambrose không hiểu hỏi.
“Đúng thế.” Con ma quét rác trong tay cầm lên thanh kiếm nói:
“Chắc hai đứa không biết nhưng đây là một thanh gươm rất nổi tiếng thời bấy giờ, Thanh gươm của Godric Gryffindor. Chính nó năm xưa đã chém giết rất nhiều thứ đồ hắc ám, quỷ quái tới nỗi bây giờ nó là khác tinh của bọn chúng. Hẳn hai đứa vừa mới thấy cuộc chiến ngoài kia, Harry Potter đã dùng nó để đâm thủng cuốn sách - vốn là một đồ vật hắc ám không chế đứa con gái nhà Weasley.”
“Ông biết tất cả, vậy tại sao không ngăn chặn con rắn lại, và căn phòng bí mật nữa, có bốn học sinh suýt mất mạng vì chuyện này.” Ambrose nói với giọng chất vấn.
Con ma khuôn mặt xuất hiện vẻ cắn dứt đau khổ, nó nói:
“Không phải ta không muốn ngăn cản, mà không thể. Từ khi ta từ bỏ vị trí con ma đỡ đầu cho nhà Gryffindor thì ta đã không thể xuất hiện ở trong Hogwarts nữa. Với lại, ở đây có thứ ta cần trông coi hơn.” Ông ta nhìn về phía cánh cửa.
“Với lại, ta cần thanh gươm này, hai trò biết không, nó vốn được đặt trong hầm mộ của ta, sau khi chính ngài Gryffindor tặng cho ta, muốn lấy lại nó, thì phải cần một học sinh Gryffindor chân chính lôi nó ra từ bên trong cái nón phân loại.”
“Nhưng ông cũng không thể mạo hiểm tính mạng của học sinh trong trường như vậy?” Ambrose nói với giọng chắc nịch, mặc dù cậu cũng không quan tâm tới mấy người không liên quan tới mình. 
“Chuyện này ta đã bàn với Dumbledore rồi, ông ta sẽ kiểm soát được tình hình ở trên đó, và ta chỉ cần chờ thanh kiếm xuất hiện rồi sẽ thực hiện bước tiếp theo.”
Ambrose hai mắt khinh thường nhìn con ma này, cái giọng điệu này sao giống khi bác Baemyn nói về ông hiệu trưởng Dumbledore vậy… miệng thì chính nghĩa, nhưng hành động lại bất chấp tất cả để thực hiện được mục đích, dù đó là mục đích tốt đi chăng nữa.
Tuy nhiên, ngay tức khắc Ambrose trở lại bình thường nói:
“Vậy bước tiếp theo ngài cần phải làm gì?”
“Ta cần thứ cháu lấy được từ trong Kho báu của Ravenclaw?”
Ambrose nghe tới đây hai mắt híp lại, cậu nói:
“Cháu không hiểu ngài nói gì cả, Kho báu của Ravenclaw.”
“Thôi nào, Ambrose. Tới lúc này rồi cháu không cần giấu diếm, Dumbledore đã nói là cháu lấy được kho báu đó rồi, ta cần viên ngọc màu đỏ. Viên ngọc này sẽ là nguồn năng lượng giúp gia cố cánh cửa, còn thanh gương dùng để đẩy lùi tất cả sinh vật hắc ám bên trong.”
“Ta quên nói cho cháu biết, tất cả công việc này cần thực hiện phía bên kia cánh cửa, nên cháu nhanh chóng đưa cho ta viên ngọc, thời gian rất gấp rồi.”
Ambrose không trả lời mà lạnh lùng nói:
“Ông nghĩ tôi là đồ ngốc hả? Tôi hỏi lại một lần nữa, ông là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.