Vạn Giới Pháp Thần

Chương 357: Dumbledore thất nghiệp rồi




Thằng nhóc con không chịu thua, quát lại chị của nó:
“Chị nhìn gì vậy, anh Ambrose không có ở đây đâu, hè anh ấy mới sang, từ giờ tới đó còn mấy tháng nữa cơ…”
“Cái gì, ai chờ tên đấy, chị chỉ xem có… phải có cuốn sách mới nào không thôi. Không biết gì thì im đi.”
“Mè nheo… ê… ngại không dám nói kìa…”
“Thằng kia mày có im không.”

Thấy hai đứa bé chạy qua chạy lại vui vẻ, Nick Flemming cười nói:
“Hai đứa trẻ hiếu động thật.”
Ông Newman đồng tình bảo:
“Đúng vậy, hôm nay bọn chúng dòi tới đây chơi, chúng nhớ mãi tới món kem dâu tây hạnh nhân của và lắm đấy, bà Flemming.”
“Thật hân hạnh cho tôi. Thôi nào, đứng ở ngoài làm gì, vào trong quán ngôi chứ hả.”
“Vâng… vâng.”
==== Chuyển cảnh nhanh ====
Trở lại Hogwarts, trong văn phòng của hiệu trưởng, Ambrose và Fayola đều quan tâm tới nhỏ phượng hoàng mà không để ý trong một góc, ông thầy hiệu trưởng Dumbledore và Harry Potter cả người dính đầy tro đen, râu tóc cháy xém, bộ quần áo cũng bị cháy mất mất đoạn.
May là không bị thương nếu không thêm cảnh máu thịt be bét nữa thì thật thê thảm.
Ông hiệu trường hai mắt đỏ hoe, nhìn văn phòng của mình, trong lòng quặn đau. Lại nhìn con phượng hoàng Fawkes của ông bị vứt bỏ nằm bệt dưới đất, trụi lông.
Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này, ông giáo sư để thằng nhóc Potter một chỗ, chạy tới cái tủ phía sau bàn làm việc hòng tìm cái mũ phân loại.
“Hỏng bét, nếu mất cái mũ thì Hogwarts sau này phải làm sao.” Dumbledore thầm nghĩ.
Đang cuống cuồng cả lên thì một giọng nói uể oải vang lên, là chiếc mũ:
“Ối trời ơi… may là ta chạy nhanh, nếu không đã bị cháy thành tro rồi…. Nhóc Karling… Không thiếu người nhà Karling muốn giải phẫu ta để tìm ra bí mật bên trong tấm vải này. Không ngờ… Thật không ngờ mi ác thật, suýt thì phá hủy ta rồi.”
Cái mũ nói như ăn vạ, không giống với số tuổi ngàn năm của nó chút nào.
“Ôi các nhà sáng lập tới, đứa con của người bị hành hạ tới dần chết đây rồi…”
Cái mũ không biết từ chỗ nào nhảy ra ca thán, Ambrose và Fayola giờ mới nhìn xung quanh, và thấy hiện trạng căn phòng của ông hiệu trưởng. 
Ambrose hơi áy náy nói:
“A… may quá ngài không sao, mũ phân loại, còn mấy thứ khác thì… Thưa thầy hiệu trưởng, tổn thất bao nhiêu, trò sẵn sàng đền bù. Chuyện vừa rồi em thật không ngờ trước được.”
Ông hiệu trưởng giờ đã chỉnh lại bề ngoài của mình, râu tóc sạch sẽ, quần áo chỉnh tề, ông ta lắc đầu nói:
“Không có gì, đến ta cũng không ngờ. May là cái mũ không sao.” 
Miệng nói vậy, nhưng trong lòng lão ta thầm kêu xui xẻo, nếu biết trước như vậy, lão đã mời hai ‘vị này’ đi ra chỗ khác rồi.
“Vâng, để bọn em giúp thầy… ha ha.” 
Ambrose nói rồi cùng Fayola rút đũa thần bắt đầu dọn dẹp căn phòng…
Đứng bên ngoài, nhóc Potter mãi mới hoàn hồn sau vụ chim phượng hoàng, nó dường như nhớ ra điều gì đó xông tới nói:
“Thưa giáo sư, con không làm gì cả…”
Thằng bé chưa nói xong thì cánh cửa phòng bật tung ra, bằng một sức đẩy rất mạnh, và lão Hagrid xông vào phòng, ông ta hớt hải nói:
“Thủ phạm không phải là Harry đâu, thưa giáo sư Dumbledore. Chính tôi vẫn còn trò chuyện với nó chỉ mấy giây trước khi thằng nhỏ kia bị tấn công; nó đâu có đủ thì giờ làm gì đâu, thưa ngài…”
Chưa chờ ông hiệu trưởng phản ứng, lão Hagrid tiếp tục văng nước bọt:
“Không thể nào là Harry được, thưa ngài, tôi sẵn sàng tuyên thệ bảo lãnh trước Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật nếu như tôi phải…”
“Bình tĩnh, Rubeus… Tôi không nói thằng bé là hung thủ.”
“Ủa.”
Lão Hagrid khựng lại, không thể tin vào tai mình, hóa ra từ nãy tới giờ ông ta quá xúc động cầm đèn chạy trước ô tô.
“À… ha ha… xin lỗi ngài hiệu trưởng, tôi xin phép ra ngoài.”
Lão ta vừa bước khỏi cửa chưa được hai giây thì lại bước vào, lần này không phải một mình mà đi cùng một người ăn mặc dị hợm.
Người khách lạ có mái tóc muối tiêu rối bù và vẻ mặt căng thẳng, ăn mặc quần áo kỳ cục: một bộ com-lê sọc nhỏ, một cái cà-vạt đỏ thắm, một cái áo khoác đen, và đôi giày ống mũi nhọn màu tím. Dưới nách ông ra còn kẹp cả một cái nón nỉ màu vàng chanh nữa chứ. 
Ambrose nhận ra ngay đó là ông Bộ trưởng Bộ pháp thuật hiện tại, Corneluis Fudge.
Ông Bộ trưởng bước vào phòng cười với ông hiệu trưởng nói:
“Chào ngài, ngài Dumbledore.”
“Vâng, chào ngài Bộ trưởng.” Hiệu trưởng đáp lại.
Corneluis Fudge nhìn quanh phòng, rồi ông ta nhìn cậu nhóc Potter với khuôn mặt len nhem, nói:
“Tôi nghĩ là mình đến không đúng lúc, căn phòng…”
“Không sao ngài Bộ trưởng, chúng ta đều có thể giải quyết tất cả.”
Dumbledore nói xong, liền biến ra một bộ bàn ghế tiếp khách, và ra hiệu mời mọi người ngồi xuống.
Trong lúc này, ông Bộ trưởng đã nhìn thấy Ambrose và tới tiếp chuyện với cậu, người nào không biết chứ, nhưng chính là nhờ Ambrose và tỉ lệ ủng hộ của hắn trong năm ngoái tăng gấp rưỡi.
“Không ngờ gặp cậu ở đây, cậu Karling, và cô Smith nữa.”
“Vâng, chào ngài Bộ trưởng.”
“Mời ngồi, cậu Karling, tôi nghe nói cậu vừa tìm ra biện pháp chữa trị cho phù thủy pháp xịt phải không, cậu biết đấy trong bộ có nhiều công chức bị thương dẫn tới không thể sử dụng được phép thuật…” 
Ông Bộ trưởng dường như quên mất mình tới đây làm gì, ông ta bắt đầu mở lời với Ambrose, thì sau lưng vang lên hai tiếng ho khan.
“Khụ khụ, ngài Bộ trưởng, chúng ta hôm nay còn có việc, chuyện về cậu Karling, chắc chúng ta còn rất nhiều dịp khác.”
Một người nữa xuất hiện trong phòng, là lão Malfoy cha, nếu Ambrose biết chỉ hơn hai mươi phút trước thôi hắn còn ở nhà của mình và nhận tin về cuộc tấn công, thì phải khâm phục cái tốc độ làm việc của tên này.
Corneluis Fudge xoa xoa cái mũ tròn dưa hấu của mình nói:
“Phải rồi, xin lỗi cậu Karling, tôi còn có công chuyện khác. Cảm ơn anh đã nhắc, Lucius.”
Lão Hagrid lúc này không hiểu sao toát mồ hôi đầm đìa và mặt mày trông tái lét. Lão ngồi phịch xuống một trong những cái ghế mà Dumbledore vừa biến ra, hết nhìn ông hiệu trưởng tới ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật.
Ông Fudge có giọng nói rin rít nhìn giáo sư Dumbledore nói:
“Chúng tôi vừa rồi đã nhận được tin một học sinh khác bị tấn công trong trường. Chuyện này đã quá thẩm quyền của Hogwarts rồi, buộc bộ pháp thuật phải ra tay can thiệp.”
Malfoy cha ánh mắt hài lòng nhìn ông Bộ trưởng rồi lại như rắn độc nhìn tới Hagrid và giáo sư Dumbledore, bàn tay vui vẻ gõ vành ghế như đang xem kịch.
Corneluis Fudge quay sang lão Hagrid nặng giọng nói:
“Bậy quá, Hagrid à. Ông làm ăn bậy quá. Tôi phải ra tay thôi. Bộ Pháp Thuật phải hành động thôi.”
Nghe tới đây, lão Hagrid rung lên, ngước mắt nhìn thầy Dumbledore khẩn khoản van nài nói:
“Tôi không hề làm. Giáo sư biết rõ tôi không hề làm mà, thưa giáo sư.”
Dumbledore gật đầu nghiêm túc đáp:
“Ông Fudge, tôi muốn nói rõ để ông biết là tôi hoàn toàn tin tưởng Hagrid.”
Câu nói này khiến ông Bộ trưởng không hài lòng một chút nào:
“Ông Dumbledore à, ông nghĩ coi, hồ sơ của Hagrid không có lợi cho ông ta chút nào. Bộ Pháp Thuật phải làm gì đó – Ban quản trị trường học đã tiếp xúc…”
“Dù vậy, ông Fudge à, tôi vẫn nói với ông là bắt Hagrid đi cũng chẳng giải quyết được chút xíu gì cả.”
“Nhưng phải có người chịu trách nhiệm, Albus.” Fudge nhấn mạnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.