Vạn Giới Pháp Thần

Chương 284: Anh trai tốt bụng và Thằng nhóc mặt tròn




“A, em không biết Invention Club. Nó rất nổi tiếng trong Hogwarts và cả trong cộng đồng phù thủy Anh quốc. Úc, anh quên mất em…”
Ambrose suýt nữa thì nói ra Hermione là phù thủy gốc Muggle.
Hermione không hiểu sao Ambrose đột nhiên dừng lại, cô bé ngay thơ hỏi:
“Sao vậy anh Ambrose?”
Rồi cô bé nghĩ ra điều gì, bỗng giọng nhỏ lại, hơi mất tự nhiên nói:
“Thực ra… em lớn lên ở thế giới Muggle, gia đình em không có ai là phù thủy cả, nên… rất có nhiều chuyện em không biết… em thực lòng xin lỗi nếu… anh cảm thấy phiền.”
Thấy cô bé dường như sắp khóc tới nơi, Ambrose giọng mềm oằn, an ủi nói:
“Không. Đâu có phiền gì. Mà nhóc cũng không cần tự ti khi mình là phù thủy xuất thân Muggle.
Ambrose nói với giọng đầy khích lệ:
“Em biết không, trong trường cũng có một học sinh giống như em, nhưng cậu ta rất nổi tiếng và được nhiều người yêu thích.”
“Thật ạ… tại em thấy nhiều phù thủy không thích dạng xuất thân Muggle như em chút nào. Em con lo lắng mình không theo kịp các bạn trong lớp nữa.”
Cô bé ánh mắt hơi hoang mang và sợ hãi, cô đã thấy được trình độ của Ambrose, mà qua nói chuyện cũng biết cậu anh trai trước mặt mới chỉ là năm thứ ba, chỉ học hơn cô có hai năm thôi mà lại giỏi tới như vậy.
Hermione hỏi cái gì, anh ấy cũng đều trả lời được, kể cả những thứ mà cô không biết một tí gì, thế mà vị anh trai này cũng giảng giải để cô bé hiểu được. Chứng tỏ anh Ambrose nắm bài, nắm kiến thức rất chắc.
Hai chị lớn hơn bên cạnh cũng không kém, Hermione hơi hơi nghe được bọn họ nói chuyện, toàn là những lĩnh vực phép thuật mà cô không thể hiểu nổi, nào là ma pháp nguyên tố, ma pháp trận, định luật Ferit,... cùng một đống chú ngữ lạ hoắc.
Nếu ai trong trường cũng giỏi như vậy, thì cô phải đứng bét lớp nhất, đối với một người luôn có thành tích xuất sắc nhất từ lớp một (trường tiểu học Muggle) tới giờ như Hermione thì thật khó chấp nhận, cô bé bi quan nghĩ.
Tất cả biến hóa của cô nhóc trước mặt Ambrose đều thấy rõ cả, cậu đã hình thành cho mình được một skill nhìn người đoán tâm trạng, đoán ý nghĩ vô cùng chính xác, không khó để nhìn ra cô bé đang lo nghĩ điều gì.
Ambrose hạ giọng xuống nói:
“Em không cần lo điều ấy. Em cũng không kém đâu nhóc ah.”
Hermione ngước mắt lên nhìn Ambrose nói:
“Nhưng anh chị…”
“Không, em không cần so sánh khập khiễng như vậy được, anh chị khác, còn em khác, còn có các bạn cùng tuổi của em cũng khác. Tin anh đi, đến khi vào năm học em sẽ thấy, em xuất sắc hơn cùng lứa nhiều…”
Ambrose nói như tin chắc vậy, và cậu cũng dự đoán là như thế, có điều, trong tai Hermione, lời của Ambrose còn ngọt hơn cả món mật ong ngọt nhất thế giới, cô cảm thấy cậu anh trai này đang an ủi cô, trong lòng ấm áp, cô bé xúc động nói:
“Em cảm ơn anh.”
“Không sao. Trở lại, em không biết Invention Club là gì phải không? Anh phải bổ túc cho em mấy kiến thức căn bản nhất mà một học sinh Hogwarts cần có rồi… không, không cần cãi, cái kiến thức đó không có trong cuốn Hogwarts - Một lịch sử mà nhóc mang theo đâu.”
Thấy Hermione định nói gì, tay cô bé lại thò vào cái gáy sách lù lù trong túi kia, Ambrose nói ngay.
“Em…”
“Không muốn bị chúng nó gọi là đồ nhà quê thì nghe anh.” Ambrose nói với vẻ ‘anh đây là muốn tốt cho em’.
“Vâng, anh nói đi.” Hermione chăm chú nói.
“Tốt, đầu tiên là về Invention Club. Đây là một câu lạc bộ do học sinh Hogwarts tổ chức nổi tiếng nhất trường, và khá được nhiều người bên ngoài biết tới…” Ambrose tự hào nói.
Rồi cậu lục trong túi xách trong mười giây, rồi mất thêm ba mươi giây nữa để lôi ra được một cuốn sách siêu khổng lồ, dài và rộng hơn một mét, dày phải tới hai mươi phân.
Cậu chỉ vào dòng chữ màu vàng, trông rất sang trọng kia nói:
“Đây là cuốn kỉ yếu về tất cả nhưng thành tích, những hoạt động của Invention Club trong hai năm qua. Có hơn năm mươi bài báo của các tờ báo có tiếng thuộc giới phù thủy cũng được cất trong này nữa. Em không cần cầm, để anh dở cho xem.”
Ambrose nói xong bắt đầu lật từng trang một, giải thích cho cô bé rõ từng bức ảnh, nói về thành quả của mình, thì Ambrose làm sao chán được. Cậu ta nói liên hồi trong một tiếng đồng hồ mới gần xong.
Còn bên Hermione thì không thấy ngán, qua mấy bức ảnh và lời giới thiệu của cậu anh trai này, cô bé mới tưởng tượng trong đầu một năm học của Hogwarts diễn ra thế nào, các học sinh hoạt động ra sao và làm thế nào để hòa nhập với mọi người.
Dù mấy năm sau này, Hermione vẫn không thể không cảm thấy may mắn khi gặp được anh Ambrose, nếu không cô không thể mau chóng hòa đồng với cuộc sống phù thủy nói chung và học đường ở Hogwarts nói riêng.
Trở lại, phía đối diện, Takagi nghe vậy không thấy sướng chút nào, mà cảm thấy mất mặt thay ông bạn Chủ tịch câu lạc bộ Sáng chế ngồi kia, ai lại tự tâng bốc mình lên như vậy.
Takagi định vặt mặt Ambrose thì thình lình cánh cửa toa xe lại bật mở. Một cậu bé mặt tròn hơn trái táo, mũi thò lò trông như bị ốm nặng đi vào nói:
“Xin lỗi… anh chị có thấy con cóc của em ở đây không? Nó to như thế này, trơn như thế này, và nặng như thế này.”
Thằng nhóc bắt đầu khua chân múa tay miêu tả con cóc, trong toa xe toàn người thông minh, có đầu óc sáng sủa nhưng khi nhìn thấy tên nhóc mập này nói về con cóc, cả bọn đều cảm thấy IQ mình bị giảm xuống vậy.
Takagi vốn đang tức, không kiên nhẫn nói:
“Sờ - tóp – pừ (Tiếng Anh kiểu Nhật). Dừng lại, nhóc. Ở đây không có con cóc nào hết, nhóc có thể ra ngoài được rồi.”
Cậu bé má tròn nghe vậy xụ mặt xuống, hai má đang giống quả táo lập tức héo xuống như hai quả dưa chuột, cậu ta thất vọng nói:
“Vâng ạ, em cảm ơn, em ra ngoài trước.”
Thấy thế, Hermione không đánh lòng nói với tên nhóc:
“Ê này, chờ chút, để tui giúp bạn tìm cho…”
Rồi Hermione hai mắt lấp lánh nhìn Ambrose nói:
“Anh Ambrose, chúng ta đi tìm con cóc giúp bạn ấy đi.”
Ambrose vốn không muốn nhúm tay vào chuyện này, vì cậu biết tìm một con cóc trong đoàn tàu này là vô ích, vì thế nào nó cũng trở lại với chủ của mình.
Không một cửa hàng động vật huyền bí nào lại bán một con cóc bình thường cả, bét nó cũng phải thông minh như một con chó trong giới Muggle, và không một phù thủy nào lại nuôi một con cóc bình thường làm vật nuối cả…
Nhưng khi thấy hai mắt lấp lánh của Hermione, Ambrose không kìm được xoa cái đầu xù mền mại của cô bé nói:
“Được rồi, để anh đi cùng. Nhưng chỉ đi tìm một vòng thôi đấy…”
“Vâng…” Hermione vui sướng nhảy lên nói, trông cô bé lúc này mới giống một học sinh mới tốt nghiệp tiểu học, không có cái vè bà cụ non như trước.
Sau đó, Ambrose gật đầu với hai cô gái còn lại trong toa, và cùng Hermione và tên nhóc mặt tròn ra ngoài. Giờ Ambrose mới hỏi tên thằng nhóc này, hóa ra nó lại là con trai nhà Longbottom, tên là Neville Longbottom.
Trông nhóc này khù khờ quá, Ambrose cảm thấy dị ứng nhất với bọn này, khi ở chung với chung, Ambrose cảm thấy rõ ràng cậu suy nghĩ tốc độ chậm đi rất nhiều, mà thường xuyên gặp lỗi sai không đáng có.
Biết vậy, Ambrose đuổi thằng nhóc để nó tự mình đi ngược xuống phía dưới đoàn tàu tìm ếch, còn cậu và Hermione đi lên trên đầu tàu.
Không chờ thằng nhóc phản đối, Ambrose đã kéo tay cô em gái bên cạnh đi trước, và lao vào một toa gần đó.
Ambrose biết đây là toa của bọn đệ của Fayola, cậu không nói nhiều, chỉ hỏi:
“Ê… mấy người có thấy con cóc nào đi lạc vào đây không?”
Bọn học sinh nhà Slytherin nào không biết Ambrose, chúng cũng không dám kiêu căng, mà nói chuyện khiêm tốn:
“Là Ambrose đó hả, bọn này ngồi ở đây từ nãy tới giờ, làm gì thấy có còn cóc nào nhảy qua đâu, phải không chúng mày…”
Một đứa khác phụ họa nói:
“Phải, từ lúc tao mặc cái áo mới này, không thấy con cóc nào cả.”
“Mày có áo mới, sao tao không biết, rõ ràng kiểu tóc mới của tao mới là đỉnh…”

Cả bọn nhà rắn bên trong bắt đầu khoe khoang đồ mới của mình, cá biệt có đứa còn khoe mới làm lại cái mũi, lên giờ trông đập trai hơn nhiều…
Nhân vật chính của chúng ta thấy vậy, phủi mắt một cái, rồi đóng của toa xe lại, mặc kệ bọn ở trong đua đòi, cậu nói với Hermione:
“Thấy chưa, bọn học sinh này cũng bình thường thôi phải không… Chúng ta lên toa khác.”
Hai người vừa đi vừa lật mở toa tàu, họ cũng vừa đi vừa nói chuyện về mấy học sinh ở Hogwarts, điều này khiến Hermione mở to mắt về kinh ngạc… dây là lối sống của phù thủy ư.
Rồi đến mấy toa khác khá gần đầu tàu, đây là chỗ của bọn nhóc năm nhất rồi. Có điều, Ambrose vừa bước tới đã nghe thấy một giọng nói phồng rộp vang lên:
“Đúng không đây? Tụi nó nói um khắp tàu là có Harry Potter đang ở trong toa này. Vậy ra là mày đó hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.