Vạn Giới Pháp Thần

Chương 201: Lên ngôi và nơi ở mới cho những người muốn đi




“Vậy thì Ẩn sĩ, ông có biết ông ấy đi đâu không?”
“Chuyện này... Ẩn sĩ chắc chắn đã lo xong hậu sự, nếu ông ta muốn cậu biết thì ông ta sẽ để lại lời nhắn… cậu chỉ cần biết là ông ta vẫn còn sống được rồi.” Alan ánh mắt thoáng vẻ lo lắng, nhưng điều này không ai nhận ra, kẻ cả Ambrose.
Ambrose còn muốn hỏi thêm nhưng cậu nghe thấy tiếng Lucy gọi:
“Ambrose, ông Alan… bữa tiệc bắt đầu rồi.”
Theo đề nghị của Aslan, Peter làm thủ tục phong Hiệp sĩ Sư tử cho Caspian và Caspian ngay sau khi trở thành hiệp sĩ đã phong tước hiệp sĩ cho chú lùn Trumpkin, lửng Trufflehunter và ông chuột đồng Reepicheep rồi phong tiến sĩ Cornelius làm Đại pháp quan.
Trong tiếng hò reo chúc mừng, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Các món ăn đầu đủ màu sắc, hương vị lần lượt được mang nên… kẻ cả những bại binh Telmarine cung không bị bỏ quên, họ được đãi một chầu thịt bò bít tết và bia.
Sau khi đánh chén là lúc vận động, mọi người tha hồ nhảy nhót, khiêu vũ… cả những cái cây cũng vậy. Bữa tiệc sau đó diễn ra vô cùng vui vẻ, (tất nhiên chỉ có Ambrose tự kỉ ngồi một chỗ đăm chiêu suy nghĩ).
=====
Ngày hôm sau các sứ giả (chủ yếu là sóc và chim) được phái đến mọi miền đất nước với một thông cáo với tàn quân Telmarine đang chạy trốn khắp nơi.
Mọi người được thông báo cho biết rằng Caspian bây giờ đã lên làm vua và kể từ nay vương quốc Narnia thuộc về những con thú biết nói, về người lùn, các sơn thần, thần rừng và mộc tinh cùng các loại thú khác cũng như thuộc về loài người.
Bất cứ ai ở lại, tuân thủ luật pháp và chấp nhận trở thành một phần tử của Narnia cũng được đối xử tốt, còn những ai không thích điều này, Aslan có thể tạo cho họ một ngôi nhà khác.
Bất kỳ ai muốn đi đến đấy cũng cần phải đến gặp Aslan và các vua ở khúc sông cạn Beruna vào trưa ngày thứ năm sau lễ đăng quang.
Cũng vào hôm đấy, Ambrose tạm biệt bốn anh em nhà Pevensie e và mọi người trở lại Thất đảo quốc… cậu muốn tìm xem Ẩn sĩ có để lại manh mối gì không, cộng thêm việc Fayola chuẩn bị là nghi thức giải nguyền.
Lucy bọn người luôn cố giữ cậu ở lại cho tới ngày Caspian đăng cơ, nhưng Ambrose một mực từ chối. Phải đến khi cậu hứa sẽ tới xem lễ bọn này mới chịu tha cho cậu đi.
Trở lại Thất đại đảo quốc, việc đầu tiên là Ambrose tới Thần Điện xem tình hình của Fayola, ngay sau khi bước vào, tất cả mọi người nhao nhao hành lễ với cậu, Ambrose nhanh chóng phất tay ra hiệu miễn lễ cho bọn họ, cậu tới bên cạnh nhìn Fayola, cô bé vẫn hôn mê như trước.
Ambrose hỏi:
“Việc chuẩn bị tới đâu rồi?”
“Tâu bệ hạ, chúng thần đã chuẩn bị xong, ngay ngày mai là chúng ta có thể tiến hành nghi thức.”
Mua thông tin từ Deus rất lợi ở điểm không phải lo nghĩ việc không tìm được nguyên liệu trong thế giới này, Deus luôn tạo ra các phương thuốc, cách chế tạo vật phẩm phụ trợ giải nguyền từ những có sẵn trong Thất đại đảo, hoặc chỉ ở trên thế giới này.
Nếu như bình thường thì lời nguyền mà Fayola trúng xuất phát từ thế giới thực, muốn giải được nó phải cần những thứ ở thế giới thực, nhưng qua tay Deus thì không cần phải như thế.
“Rất tốt.” Ambrose vui vẻ nói.

“Thưa bệ hạ, có một số chuyện Người cần biết…” Một vị Đại hiền giả nói.
“Chuyện gì?” Ambrose cau mày hỏi, không lẽ có biến cố gì.
“Vâng, sau khi chúng thần nghiên cứu kĩ lưỡng cách giải nguyền… chúng thần nhận ra một chuyện… đó là nữ hoàng có khả năng vẫn hôn mê thêm một quãng thời gian nữa. Người không thể tỉnh lại ngay được.”
“Có nguy hiểm gì không?”
“Không ạ, đây chỉ là phản ứng bình thường thôi, thưa bệ hạ.”
“Đoạn thời gian này các ngươi phải túc trực bên cạnh nữ hoàng, bảo đảm an toàn cho người, kẻ cả toàn bộ hòn đảo Luxuria này. Các khanh rõ chưa?”
“Chúng thần rõ…”
…..
Sau đó, Ambrose rảo bước tới vào phòng của Ẩn sĩ. Một tiếng sau, cậu lại bước ra… cậu không thu hoạch được gì trong đấy cả.
===== Chuyển cảnh =====
Trở lại với Narnia, Alan cho mọi người dân Telmar hai lựa chọn, một là ở lại, hai là ra đi.
Chỉ riêng chuyện này thôi đã gây một làn sóng bạo động trong người dân rồi, bọn họ biết, đất nước này ngoài con người ra còn có những sinh vật biết nói khác, động vật, thực vật, mộc tinh… lại có cả ma quỷ nữa.
Thế giới chưa bao giờ trở lên nguy hiểm đến vậy.
Đối với lời đề nghị về một quê hương mới, hầu hết mọi người đều không tin.
“Đưa chúng ta đến hang ổ của nó rồi ăn thịt dần từng người một, chắc thế.” Họ thì thào bàn tán với nhau.
Và họ càng bàn bạc nhiều bao nhiêu họ lại càng trở nên ủ rũ và nghi ngờ bấy nhiêu. Tuy nhiên vào ngày đã định, cũng có hơn một nửa số dân số xuất hiện… nếu không phải rời đi, thì đến xem lễ đăng quang của vị vua trẻ.
Ambrose cũng đến và đem theo quà chúc mừng, nghi thức giải nguyền diễn ra rất thành công, tuy Fayola còn đang hôn mê, nhưng đã không còn lời nguyền nào trong cơ thể cô bé. Chuyện của Ẩn sĩ và Phù thủy trắng, Ambrose đã gác lại ở một bên, dù sao vẫn còn ba năm thời gian.
Sau lễ đăng quang, Alan dẫn mọi người tới một bãi cỏ gần lâu đài. Ở đó đã dựng sẵn hai cái cọc gỗ cao hơn đầu người, cách nhau chừng khoảng hơn một mét.
Một thanh gỗ đặt lên trên hai thanh gỗ kia, liên kết chúng lại, lại thành một cái cửa dẫn từ chỗ không không sang chỗ không không.
Sư tử đứng trước cái cửa này, Ambrose và Peter đứng bên phải ông, còn Caspian thì đứng bên trái, nhóm người đứng xung quanh họ gồm có Susan, Lucy, Trumpkin, Trufflehunter, ngài Cornelius, Glenstorm Reepicheep và những người khác. Hầu như mọi người đều có mặt.
Những cư dân Narnia cố đứng sang hai bên trảng cỏ. Ở đầu đằng xa kia là những người Telmarine. Mặt trời chiếu sáng rực rỡ và những lá cờ đuôi nheo vẫy trong gió nhẹ.
“Hỡi những người con của Telmar.”
Aslan nói giọng sang sảng:
“Những người muốn tìm một mảnh đất mới xin hãy nghe lời tôi. Tôi sẽ đưa tất cả mọi người về đất nước của mình là một nơi tôi biết mà các người lại chưa biết.”
“Chúng tôi không biết Telmar. Chúng tôi không biết nó ở đâu, cũng không biết nơi ấy như thế nào nữa.” Nhiều người Telmarine nhao nhao nói.
Đã quá lâu để bọn họ nhớ tới vùng đất Telmar cằn cỗi xa ít phía tây của tổ tiên mình, bây giờ mà về đấy thì nói thật cũng không sống nổi.
Aslan nói:
“Các người đã từ Telmar đến Narnia… Nhưng các người sẽ quay về Telmar mà tới một nơi khác. Các người không hề thuộc về nơi này.”
Nghe đến đây, một nửa số người Telmarine bắt đầu rên rỉ:
“Ôi trời ơi… Tôi đã nói rồi mà. Sư tử sẽ giết tất cả chúng ta, đuổi chúng ta ra khỏi thế giới này… Caspian thật là tên phản bội, nó giết hải tất cả đồng bào mình để bợ đỡ lũ thú vật.”
Một nửa số còn lại bắt đầu ném những cái rương hành lý xuống. Đây là những người muốn rời đi, họ không chấp nhận sống cùng lũ thú vật. Bọn họ than vãn:
“Đấy đã hiểu chưa hả? Có thể đoán ra ngay là chúng ta không thuộc về nơi này với tất cả những sinh vật phi tự nhiên, dữ tợn và quái đản. Chúng ta mang dòng máu cao quý…”
Đám đông có vẻ bị kích động, nhiều người la ó… các binh sĩ Narnia phải tiến tới giữ trật tự.
Cả Caspian và Cornelius cùng bọn trẻ quay đầu nhìn Aslan với một vẻ chẳng hiểu chuyện này có ý nghĩa gì. Nhưng Ambrose lại biết, cậu đoán ra được phần nào rồi, trong đầu cậu tính toán một chút…
“Trật tự!!!” Aslan nói bằng một giọng đọng trong cổ họng, gần với một tiếng hí.
Mặt đất dường như rung lên một chút và tất cả mọi sinh vật trong bãi cỏ đều đứng bất động như hóa đá.
Aslan nói tiếp:
“Nhiều năm về trước không ở thế giới này, có một nơi được gọi là Nam Hải có một con tàu chở đầy hàng của những tên cướp biển. Chúng bị một cơn bão đuổi đến một hòn đảo.”
“Ở đây chúng làm cái điều mà bọn cướp biển vẫn làm: giết hàng loạt những người đàn ông bản xứ, lấy vợ con của họ, chế biến rượu từ cây cọ, rồi uống rượu, rồi say xỉn, rồi nằm dưới bóng của những cây cọ, rồi thức dậy, rồi cãi lộn, thỉnh thoảng còn giết hại lẫn nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.