Vạn Giới Pháp Thần

Chương 198: Narnia vs Telmarine




Nhìn thấy Ambrose biến mất, Peter cũng thở phào một cái, đơn giản vì Ambrose mang cho cậu áp lực quá lớn. Peter nói với các cận thần:
“Miraz sẽ chấp nhận lời khiêu chiến, mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, một kẻ phản bội như hắn thì không có tín dự mấy đâu?”
Đúng như Peter nói, cậu vừa dứt lời, một tên Quý tộc Telmarine thúc ngựa chạy tới, hắn đưa cho Peter một bức thư đáp ứng lời khiêu chiến, thời gian là nửa tiếng sau đó.
Nửa giờ đồng hồ sau, Peter và hai cận thần tháp tùng cậu tới sân đấu dưới sự reo hò cổ vũ của các binh sĩ. Mọi người đã vào vị trí, ở hai góc xa nhất, Glozelle và Sopespian đứng với hai thành gươm tuốt trần.
Ở hai góc gần hơn là khổng lồ Wimbleweather và gấu Bulgy - tên gấu này đang đưa ngón chân lên mút chụp chụp, trong không đáng tin cậu chút nào cả.
Để bù lại, nhân mã Glenstorm đứng ở góc bên phải, im phăng phắc như một bức tượng đồng, trông còn oai vệ và đáng sợ hơn cả các vị quý tộc đứng đối diện.
“Ước gì Aslan hiện lên trước khi trận đấu bắt đầu.” Trumpkin nói.
“Tôi cũng chỉ mong có thế,” Ông lửng Trufflehunter nói. “Nữ hoàng đã đi được hai tiếng rồi còn gì…”
Rồi sau đó hai người không nói gì thêm bởi lúc này Peter và Miraz đã tiến vào vòng đấu từ hai phía đối diện, cả hai đều mang giày cao ống, mặc áo giáp sắt, tay mang khiên và đầu đội mũ trụ.
Họ từ từ tiến đến gần hơn cho đến khi gần như chạm mặt nhau. Cả hai cúi đầu chào đối thủ, hình như họ có nói một điều gì đó nhưng khoảng cách xa không thể nghe thấy họ nói gì.
Một vài giây sau, hai thanh kiếm lóe sáng dưới ánh mặt trời. Một giây sau đó tiếng hai thanh kiếm chạm vào nhau còn có thể nghe được nhưng rồi nó lập tức chìm nghỉm bởi vì quân của hai phe đã bắt đầu la hét dữ dội như đám đông hâm mộ trong những trận Quidditch.
“Tốt lắm, Peter, tốt lắm!” Edmund hét lên khi thấy Miraz lùi lại khoảng một bước rưỡi. “Tiến lên, nhanh lên!”
Peter làm theo, nhưng chỉ vài giây sau cục diện xoay ra như thể trận quyết đấu sắp kết thúc. Nhưng rồi Miraz lấy lại thế tự chủ, bắt đầu tận dụng chiều cao và cân nặng của mình.
“Miraz! Miraz! Đức vua! Đức vua!” Đội quân người Telmarine hò hét long trời lở đất. Caspian và Edmund tái nhợt cả người đi vì lo lắng.
“Peter vừa nhận mấy cú chết người.”
“Cả hai đều ngã.” Edmund nói. “Đau đây. Coi này. À, họ lại bắt đầu lại, lần này chính xác hơn. Xoay tròn, xoay tròn, cảm nhận được sự phòng vệ của nhau.”
….
Trong khi Edmund đang bình luận, Peter thật sự rơi vào thế bí, cậu bị tấn công ồ ạt, tên Miraz đánh liều mạng như thể muốn dồn cậu chết và mau chóng kết thúc trận đấu vậy.
Tên này đang tính toán gì, làm sao cậu không biết,hắn muốn thắng trận một cách áp đảo để vãn hồi danh dự đây. Đã thế Peter chơ thế phòng ngự phản công, không cho cho hắn như ý.
Peter linh hoạt sử dụng tấm khiên của mình chống đỡ mọi đòn đánh, tuổi trẻ là lợi thế của cậu, tên Miraz đã già rồi… thời gian đang chống lại hắn.
Sơ hở, Peter chớp cơ hội đâm vào nách của đối phương, rồi cậu nhảy lại phía sau tránh né đường kiếm chém ngang của Miraz.
Nhưng tình hình có vẻ xấu đi, cái khiên trên tay Peter hơi mất nhịp khiến cậu khó khăn đón đỡ thế công dũng mãnh của Miraz.
Bất thình lình, tiếng la hét của cả hai bên tắt hẳn. Edmund bối rối trong vài giây. Sau đó cậu thốt lên:
“Ồ, tôi thấy rồi. Hai bên đồng ý nghỉ giải lao. Chúng ta có thể làm một cái gì đó cho đức vua tối cao.”

Họ chạy xuống trường đấu, Peter đi ra ngoài sợi dây chăng để gặp họ, khuôn mặt nó đỏ lên, mồ hôi túa ra trên trán và hơi thở dồn dập, gấp gáp.
“Tay trái của anh bị thương à?” Edmund hỏi.
“Anh nhận cả cái chân của hắn vào tấm khiên, mà tấm khiên lại gắn chặt với bả vai anh…”
“Có bị gãy xương không?”
“Không, anh không nghĩ xương bị gãy nhưng có thể bị rạn. Nếu em buộc nó thật chặt lại anh nghĩ anh có thể cố gắng được.”
Trong lúc băng bó, Edmund hỏi anh giọng lo âu:
“Rất khó chơi. Hắn như ăn thuốc kích thích vậy… nhưng không sao, càng về sau anh càng có nhiều cơ hội… chỉ cần hắn lơ là… Ah đau.”
“Được rồi, tấm băng sẽ tạm thời ngăn vết thương không chảy máu thêm…” Edmund giọng buồn buồn nói.
“Kìa, ông ta lại vào đấu trường rồi.” Peter giọng như đang viết di chúc nói: “Hãy gửi tình yêu của anh cho tất cả mọi người ở nhà, Edmund nhé, nếu anh có bề gì.”
Edmund không thể thốt lên lời. Cậu quay về chỗ của mình cùng với tiến sĩ đang mang hộp chữa thương và với một cảm giác đau nhói trong lòng.
May mắn thay, hiệp đấu mới xem ra lại tốt đẹp. Bây giờ dường như Peter có khả năng dùng khiên hợp lý hơn và nhất là cậu sử dụng đôi chân một cách linh hoạt hơn đối thủ.
Gần như Peter đang chơi trò chuột nhử mèo với Miraz, giữ một khoảng cách, chạy liên liến, buộc đối thủ chạy theo. Trong khi, Miraz sốt ruột chạy theo.
“Đồ nhát gan...”
“Tên thỏ đế…”
Quân Telmarine bất mãn hò hét.
“Tại sao mi không dám đứng lại trước mặt đức vua? Chơi không nổi hả? Mi đấu kiếm chứ đâu phải đi khiêu vũ.” Glozelle cũng không bỏ qua cơ hội khích vài câu, hắn muốn Peter lao vào chém giết chứ không phải chạy nhảy như vậy.
Lúc này Miraz đã ra đòn, đánh vào mũ trụ của đối thủ. Peter cố đỡ, nhưng cái vai cậu đau quá, cậu loạng choạng, trượt sang một bên và ngã khuỵu một đầu gối xuống.
Miraz thừa thế xông lên, hắn đá bay thanh kiếm trong tay cậu, rồi chém thẳng xuống đầu Peter nhưng cậu đã nhanh chân lộn một vòng lé ra.
“Cheng” Lưỡi kiếm va chạm một cái rất mạnh vào hòn đá bên cạnh, tay Miraz run len vì phản chấn.
Nhân lúc này, Peter co chận nhảy dậy, cậu hai tay tóm lấy hai vai Miraz như những lực sĩ đấu vật, rồi bằng một cái xoay lưng điêu luyện, Peter vật ngã ông vua phản bội xuống mặt đất…
“Peter Đại đế! Peter Đại đế! Nước Narnia cổ muôn năm.”
“Peter Đại đế! Peter Đại đế! Nước Narnia cổ muôn năm.”
Quân đội Narnia tuy quân số ít hơn nhưng mồm cũng không nhỏ hơn, bọn chúng hét lên.
Trong lúc chờ Miraz đứng dậy, Peter nhặt lại thanh kiếm của mình. Còn Miraz thì nổi điên lên… hắn lao tới còn mạnh và nhanh hơn trước.
Trận chiến trở nên khốc liệt. Những cú đánh như trời giáng, có vẻ như một trong hai bên sẽ phải chết. Sự kích động tăng cao, tiếng la hét lặng dần. Khán giả nín thở đứng xem. Thật là một cuộc đấu kiếm hào hùng và kinh khủng nhất.
Một tiếng kêu lớn trỗi lên từ bên liên quân Narnia cổ. Miraz ngã xuống - không bị chém bởi nhát kiếm của Peter mà bị ngã dập mặt xuống, trượt dài trên bãi cỏ, Peter lùi lại đợi đối thủ đứng lên.
“Ôi thôi nào!” Edmund nói với chính mình. “Có cần phải cao thượng như vậy không chứ, Peter?”
“Kẻ phản bội kia sẽ đứng dậy trong vòng một phút nữa và rồi…”
Nhưng “kẻ phản bội” không bao giờ đứng lên được nữa. Glozelle và Sopespian đã có kế hoạch làm tiếm quyền.
Vừa thấy ông vua của mình ngã xuống chúng đã nhảy vào đấu trường, miệng kêu lớn:
“Quân xảo trá! Quân xảo trá! Tên phản bội Narnia đã đâm vào lưng vua khi người nằm bất động. Quân đâu! Quân đâu!
Telmar!”
Peter khó lòng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Cậu chỉ thấy hai người đàn ông lực lưỡng chạy về phía mình với thanh gươm tuốt trần. Sau đó một người thứ ba nhảy qua sợi dây phía bên tay trái của cậu.
Nhưng mà cả ba người đều không xông về phía cậu một lượt… chỉ có một tên deo mặt lạ thôi. Hai người còn lại thì một đứng phía trước người Miraz như để bảo vệ. Một khác ngồi xuống bên vị vua của mình, đó là Glozelle, hắn đâm Miraz một nhát cho chết hẳn ở ngay nơi ông vua phản bội vừa ngã xuống.
“Đây là trả cho việc ngươi nhục mạ ta vào hôm qua, thằng khốn.” Hắn thì thầm khi thanh kiếm đâm ngọt vào Miraz.
Đến lúc này, Peter hiểu mình bị gài bẫy rồi, cậu hét lên:
“Quân đâu, Narnia. Đồ tráo trở!”
Peter cũng không muốn bắt lại tên hung thủ hay xông lên chiến đấu, cậu lập tức trở lại tổ chức đội hình quân đội chuẩn bị cho trận chiến đẫm máu sắp tới.
Ba tên quý tộc kai cũng vậy, nhưng bọn chúng còn mang theo cái xác… Glozelle hét lên với đội quân:
“Sẵn sàng… Telmar.”
“Sẵn sàng...”
Bên kia trận doanh cung không kém.
“Narnia! Narnia! Sư tử!”
“Narnia! Narnia! Sư tử!”
Toàn quân Telmarine đổ xô vào phía Peter bọn người. Những người khổng lồ tốt bụng đã xung trận, cúi xuống và vung cây chùy khổng lồ lên.
Nhân mã cũng tham gia. ‘Veo... veo... veo…” Đằng sau và vút vút vút trên đầu là những mũi tên của người lùn. Trumpkin xông pha lên cánh trái. Một trận đánh toàn diện bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.