Vạn Giới Pháp Thần

Chương 194: Phản bội




Tiến sĩ chấm ngòi bút vào nghiên mực, chờ đợi. Peter đọc cho ông ta viết những câu như sau:
===== Viền giấy da ====
Ta, Peter, nhờ vào ơn huệ của Aslan, vượt qua sự thử thách, theo phong tục truyền thống lâu đời và nhờ vào những chiến công của mình.
Ta đã trở thành vị vua đứng đầu tất cả những vị vua khác ở Narnia, là hoàng đế của Quần đảo Đơn Côi, chúa tể của Cair Paravel, hiệp sĩ của Sư tử - đấng tối cao.
Nay gửi đến Miraz - con trai của Caspian thứ tám, từng là người phụ tá ở Narnia, sau đó đã tiếm quyền... lời chào.
Để ngăn cảnh đầu rơi máu chảy và tránh cho tất cả mọi sinh linh chịu những hậu quả chiến tranh với việc bắt lính trên toàn vương quốc Narnia; cũng là niềm vinh hạnh của chúng tôi khi đề cử một người anh hùng mang dòng máu hoàng tộc thách đấu và tuyên bố:
Caspian chính là vị vua hợp pháp của Narnia nhờ vào sự tín nhiệm của chúng tôi và vào luật định của người Telmarine.
Miraz hai lần phạm tội phản bội:
Một là chiếm đoạt ngôi báu của Caspian với những biện pháp đáng ghê tởm nhất, xấu xa nhất.
Hai là giết hại chính anh ruột của mình - vua Caspian thứ chín, một việc làm cho cả người lẫn thần đều công phẫn.
...
Chúng tôi thách thức và phủ nhận quyền của Miraz với đất nước này trong một cuộc chiến tay đôi công bằng.
Tiến quân đơn phương và gửi lá thư này là người huynh đệ cao quý, đáng mến của ta, Edmund, người đã có thời làm vua ở Narnia, công tước xứ Cột đèn, bá tước miền Viễn Tây, hiệp sĩ tối cao, người mà chúng tôi trao toàn quyền trao đổi với ngài Miraz về các điều kiện của một trận quyết đấu nói trên.
Quốc thư được soạn thảo ở đại bản doanh của quân khởi nghĩa ở Gò Đôi, ngày thứ 12, tháng Green Roof, năm đầu tiên đời vua Caspian X (Đệ thập) ở Narnia.
Ký tên.
Peter Đại đế.
===== Viền giấy da ====
“Rất tốt, Edmund, em mang theo hai người tháp tùng, nhân mã Glenstorm và người khổng lồ Wimbleweather, ngay lập tức tới trại lính Telmarine.”
“Mong rằng đêm nay chúng không tấn công.”
==== Âm mưu chuyển cảnh ====
Glozelle và Sopespian là hai chỉ huy cao cấp nhất của quân đội Miraz, bọn chúng phục sự Miraz từ khi hắn còn là một hoàng tử. Chúng dám nói rằng không ai trong đất nước này hiểu Miraz hơn chúng.
Hai tên này đang kiểm tra lốt các khâu chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mai. Họ nhìn lên và trông thấy từ cánh rừng đi về phía họ là nhân mã và người khổng lồ mà họ đã từng chạm trán trong các trận đánh tập kích đêm khuya; đi giữa hai người này là một người mà họ không biết là ai.
“Glozelle, ông đoán bọn chúng tới đây làm gì?”
“Điều này còn phải đoán ư, không phải đầu hàng thì sẽ là một lời khiêu chiến”
“Một vụ đàm phán đầu hàng, chắc thế, coi kìa họ cầm trên tay những cành cây xanh. Họ đến xin đầu hàng.”
“Cái người đi giữa nhân mã và khổng lồ kia không có vẻ mặt của một kẻ muốn đầu hàng.”
Glozelle nói và chỉ vào mặt Edmund nói tiếp:

“Hắn là ai kìa?”
“Chắc chắn không phải là thằng lỏi Caspian rồi. Ông thấy không, thằng nhóc này có vẻ vừa cao quý vừa oai phong lẫm liệt của một vị anh hùng thiếu niên làm cho ai cũng phải nể.”
“Đúng thế, nói thật mà chuyện này nói nhỏ giữa hai chúng ta thôi nhé, trông nó còn uy nghi và có phong thái đế vương hơn Miraz nhiều. Xem cái áo giáp nó mặc kìa! Không một người thợ rèn nào của chúng ta có thể làm được một cái áo như thế.”
“Tôi dám cược con Polemy lông đốm của tôi là hắn mang đến lời thách đấu chứ không phải xin đầu hàng.”
(Tác: Polemy là tên một loài chó săn.)
“Sao lại có chuyện đó?” Sopespian đáp: “Chúng ta đã nắm kẻ thù trong tay rồi. Đời nào Miraz lại ngốc tới mức mạo hiểm với thắng lợi trong tầm tay trong cuộc tấn công ngày mai.”
“Ông ta có thể chấp nhận.” Glozelle nói với một giọng đầy âm mưu.
“Ở đây tai vách mạch rừng.” Sopespian nói và nhìn sang xung quanh.”Hãy đi xa ra, khỏi tầm tai mắt của những đội binh này. Được rồi, tôi có thể lĩnh hội ý của ngài rồi đấy!”
Sau khi tìm được một chỗ vắng, hai tên này mới bàn mưu tính kế.
“Nếu vua chấp nhận lời thách đấu hoặc ông ta sẽ giết được đối phương hoặc sẽ bị đối phương giết chết.”
“Đúng thế. Nếu ông ta hạ được đối thủ chúng ta sẽ thắng trong cuộc chiến này.”
“Còn nếu không?”
“Nếu không thì chúng ta sẽ vẫn thắng, chả có gì cản trở ta cả, tôi cũng không muốn đầu hàng để phải chịu chết cả. Cha của Caspian chết, chúng ta cũng có một phần.” Nói rồi hắn nhỏ giọng một câu: “Miraz chẳng phải là một vị tướng giỏi giang gì.”
Sopespian nhìn thật kỹ Glozelle như muốn tìm ra manh mối gì đó nói:
“Thế ra ý của đức ngài đây là tôi và ngài có thể trị vì mảnh đất này một cách tiện lợi mà không ở dưới trướng của bất cứ một kẻ nào ư?”
Glozelle giọng kìm nén nói:
“Đừng quên rằng chúng ta là những người đầu tiên đặt hắn lên ngai vàng. Và trong suốt bao năm qua để hắn ung dung tận hưởng quyền lực, còn bao nhiêu lợi lộc lại nằm ngoài tầm tay ngài và tôi, có phải vậy không? Hắn có biểu lộ lòng biết ơn gì với chúng ta không nào?”
Glozelle liếc nhìn đồng bạn mình nói tiếp:
“Lãnh địa của tôi với ông đang kêu than vì chính sách thuế cao hưởng lạc của Miraz… đất nước này đang đi xuống rồi, nếu ta không làm gì sẽ chẳng còn đất nước nào cả…”
“Ông nghĩ ta nên làm gì?”
Glozelle giọng nói lạnh lùng:
“Dù trận đấu tay đôi này có thắng hay thua thì Miraz cũng phải chết, chúng ta sẽ lấy lại vương quốc mà không có vị bạo chúa nào cả.”
“Vậy thì phải tìm cách để Miraz chấp nhận lời thách đấu?”
“Đúng thế… chúng ta sẽ làm như thế này…”
Sau khi bàn xong, Sopespian đột nhiên nhớ tới một người, ánh mắt sợ hãi nói:
“Còn vị phù thủy thì sao?”
“Ha ha… hắn chỉ quan tâm tới địa vị của mình thôi, và không biết hắn còn sống được qua ngày mai nữa kìa.”
“Tại sao ông nói vậy?’
“Lãnh địa của tôi tiếp xúc với Thất đại đảo quốc, qua một nguồn mật, tôi biết là bọn họ chuẩn bị bắt tên phù thủy đó… tên này chắc chắn là phản đồ chạy trốn.”
“Ông không sợ Thất đại đảo quốc tấn công ta sao?”
“Không thể nào? Bọn họ không bao giờ làm như vậy… Kẻ thù trên biển của bọn họ còn mạnh hơn chúng ta ngàn lần. Nếu không, đất nước này đã bị chiếm từ tám đời trước rồi.”
“Nếu thật như vậy, ta cũng có thể lợi dụng chuyền này…. tôi với ông làm thế này…”
==== Âm mưu chuyển cảnh ====
Đến khi hai tên này trở lại trướng soái, bọn chúng đã thấy Edmund đang ngồi nhởn nhơ ăn hoa quả bên ngoài, còn vị vua của chúng Miraz bên trong đang cau mày nhìn một tờ giấy da - đó chắc chắn là tờ giấy khiêu chiến. Xung quanh ngồi đầy các lãnh chúa và thống lĩnh khác.
“Đấy, xem đi!” Vua Miraz gầm gừ, ném mảnh giấy da thuộc qua bàn cho hai người bọn họ. Hắn không vui nói thêm:
“Coi xem lũ ranh con càn rỡ trong những câu chuyện nhảm nhí của tên tiến sĩ thất học dạy thằng cháu ta đã gửi gì cho chúng ta.”
Hai tên này liếc nhìn mảnh giấy, bọn chúng đã đoán chúng, hai đứa liếc mắt ra hiệu với nhau, rồi Glozelle nói:
“Muôn tâu bệ hạ, nếu người chiến binh trẻ tuổi kia, người mà chính thần gặp ở ngoài lều chính là vua Edmund viết trong thư thì thần khẳng định hắn là bậc hiệp sĩ đáng gờm.”
“Vua Edmund, chà chà!” Miraz ồ lên khinh thường. “Khanh tin vào những câu chuyện vớ vẩn về Peter, Edmund và những đứa khác sao?”
“Thần tin vào mắt mình, thưa bệ hạ.”
Miraz bất mãn hừ lạnh nói:
“Các khanh nói ta có nên đáp ứng lời mời này không?”
Glozelle là người đầu tiên mở miệng:
“Hợp lý nhất là cứ từ chối, thưa bệ hạ. Mặc dầu thần chưa bao giờ là một kẻ hèn nhát, thần cần phải nói một cách giản dị là thần không phải đối thủ của tên nhóc ngoài kia.”
“Tên hèn nhát.” Lãnh chúa Scythley - cha vợ Miraz khinh bỉ nói một câu.
Glozelle mặt dày nói tiếp:
“Và nếu đối thủ của ngài lại là anh trai của chàng trai này, Peter Đại đế, một người còn nguy hiểm hơn, thì thưa bệ hạ, trên đời này... chẳng có ai có thể thắng được hắn đâu!”
Miraz gầm lên:
“Quỷ tha ma bắt ngươi đi, Đó không phải là lời khuyên mà ta cần.”
Lãnh chúa Scythley giọng khàn khàn nói:
“Điều chúng ta phải bàn bây giờ là phân tích một cách thức giải quyết vấn đề này: Với lợi thế của chúng ta hiện nay, chấp nhận lời thách đấu có phải là một việc làm nên hay không?”
Nói rồi ông ta quay sang Miraz nói:
“Ta nghĩ con lên đánh, con trai ta. Peter Đại đế, ta cũng không chắc thằng nhãi đó đủ tuổi làm một tên đàn ông nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.