Vạn Giới Pháp Thần

Chương 192: Nguy cơ tương lai




Sau khi suy tính thiệt hơn, Ambrose quyết định nói:
“Datus, khanh có thể tự chỉ huy trận chiến này và... giành thắng lợi được không?”
“Thần làm được, thưa đức vua.” Datus cúi rạp người xuống nói, trong lòng ông lại nghi hoặc, không biết nhà vua định làm gì.
Ambrose nghe vậy ánh mắt chăm chú nhìn Datus nói:
“Ta tin tưởng khanh, đừng để ta thất vọng…”
Rồi Ambrose nói với những người khác:
“Ta có một dự cảm rất xấu ở phía Gò Đôi… cho nên ta quyết định mình và Đại hiền giả Helios sẽ đi trước tới đó. Trong lúc này, các khanh phải tiêu diệt toàn bộ bọn quái vật, rồi bay tới Gò Đôi tiếp ta. Các khanh rõ chưa?”
“Chúng thần tuân lệnh.”
“Được rồi, chuẩn bị hai con chim Otit Kori, ta và Helios sẽ lên đường ngay lập tức.”
“Vâng.” xN.

Sau đó Ambrose và ông phù thủy tăng hết tốc độ bay về phía nam. Càng đến gần Gò Đôi, Ambrose càng cảm thấy cái cảm giác chán ghét quen thuộc của bà Phù thủy trắng, bà ta đã từng suýt nữa giết cậu hai lần.
Cái cảm giác này Ambrose không thể nào quên được. Phải nhanh lên thôi, Ambrose tiếp tục thúc chim bay nhanh hơn.
Hai tiếng sau, Gò Đôi đã xuất hiện trước mắt… Đó là một quả đồi nhỏ cao khoảng năm mươi mét, xung quanh toàn là rừng cây rậm rạp, phía trước quả đồi này có một khoảng đất trống khá rộng.
Từ xa cậu đã nhìn thấy một cột khói dày đặc khổng lồ, đây là phép thuật tên thô kệch đang thiêu đốt khu rừng như trong tình báo
Ambrose kiềm chế sự xúc động lao tới bắt hắn, cậu đưa ánh mắt trở lại Gò Đôi. Ngay lập tức tim của cậu đột nhiên đập mạnh hơn…
Phù thủy trắng, bà ta đến rồi.
=====
Quả là vậy, sau khi xông thẳng vào căn phòng trung tâm, đập vào mắt cậu là một bức tường băng, và mụ Phù thủy trắng đang cười nhếch môi nói thứ gì đó.
Trước mặt mụ là Peter và Edmund, bọn chúng rất kì lại, Ambrose cảm nhận được ma lực bám xung quanh hai tên này.
Trong tích tắc cậu nhìn ra hai tên này bị bỏ bùa rồi…
Nhưng một sự việc khác lại gây chú ý cho cậu, Lucy, cô bé đang bị ném bay giữa không chúng tới thẳng một mỏm đá nhọn hoắt.
Rồi một con tức giận nổi lên trong Ambrose, lũ anh trai ngu dốt lại để em gái mình bị nguy hiểm như vậy, kể cả Susan nữa… Ambrose rất trân trọng người thân, lần này cậu thật sự tức giận.
Đã lâu lắm rồi, phải mấy năm nay cậu mới cảm nhận lại cảm giác này.
Chóng nháy mắt, Ambrose nhảy tới ôm lấy Lucy, lo lắng nói:
““Lucy, bạn không sao chứ…”
Lucy bây giờ vẫn sợ hãi, cô bé he hé mở hai mắt ra… thấy Ambrose, cô bé như bị đơ ra một lúc sau đó mặt hồng hồng nói:

“Ambrose… mình không sao…”
“Vậy là tốt rồi…” Ambrose nhìn lại phía mụ Phù thủy trắng, bà ta đang đầu độc hai tên anh trai ngu ngốc bằng mấy lời ngọt lịm…
Đang định nhảy tới bên đó, thì một tên người lùn xông nến gào thét:
“Tao không cho phép mi phá đám Nữ hoàng…”
Đang tức, lại có đứa lao tới, Ambrose lấy ra đũa phép lạnh giọng nói:
“Avada Kedavra.” (ND - Lời nguyền giết chóc)
Một tia sáng xanh lè lóe lên… tên người lùn Nikabrik lập tức ngã xuống, hai mắt trợn tròn đầy máu. Hắn chết ngay tức khắc.
Đây là lần đầu tiên Ambrose sử dụng lời nguyền chết chóc, người ta nói muốn sử dụng mấy lời nguyền kiểu này thành công thì trong đầu người thi chú phải thực sự muốn dồn đối phương vào đường chết, và cái cảm xúc đó phải càng mạnh càng tốt.
Mất tên phù thủy hắc ám luôn mồm “Avada Kedavra” tương đương với việc lúc nào bọn này cũng muốn giết chóc… cảm xúc này lặp lại càng nhiều dẫn tới bản tính con người bị thay đổi… trở lên điên rồ, khát máu.
Tương tự, hắc ma pháp làm nhân nên các cảm xúc tiêu cực cho người thi chú, nên nó mới bị cấm.
(Tác: Hắc ma pháp không phải hắc ám ma pháp nhé.”
Trở lại, Ambrose vừa xả giận vào tên người lùn xong, cơn giận của cậu mới vơi đi một tẹo. Cậu thả Lucy xuống, rồi nhảy tới bên cạnh Peter.
Lần này phải cho tên này biết... không giữ lại, cậu dùng hết sức đấm một cái cực mạnh vào mặt thằng anh cả, Ambrose còn định đá một cái khác vào thằng anh thứ hai.
Nhưng mụ phù thủy kéo cậu lại, Ambrose nhìn mụ nói:
“Sư phụ… Hẹn gặp lại ngài.”
Rồi lấy thanh kiếm Lleaud phá hủy bức tường băng…
“AM… AMBROSEEEE….”
Phù thủy trắng hét lên… tiếng hét của mụ to tới mức khiến mấy cái nhũ đá trên trần rung động rơi xuống.
“THẰNG NHÓC CHÓ CHẾT, MI LẠI MỘT LẦN NỮA PHÁ HOẠI KẾ HOẠCH CỦA TA…”
Phù thủy trắng biến thành một luồng khói xanh lè, mụ ngưng tụ thành hình người chuẩn bị lao vào liều chết giết Ambrose…
Ambrose cấp tốc nhảy lùi lại, cậu hét to không kém:
“Helios… tiễn bà ta trở về…”
Helios Đại hiền giả đã nấp sẵn ở một góc, nghe lệnh Ambrose ông ta nhảy ra, dùng hết sức bắn một luồng ánh sáng nóng bỏng vào đám khói của Phù thủy trắng…
“KHÔNGGGG…”
Phù thủy trắng trúng chiêu kêu lên đau đớn… Hình nhân bằng khói của mụ vặn vẹo, tan ra xung quanh… cho tới khi mụ hoàn toàn biến mất, mụ vẫn để lại một câu:
“Ambrose… ngươi chờ cho ta… mấy năm nữa thôi… chúng ta sẽ gặp lại… thằng nhãi ranh chờ đấy…”
Ambrose ánh mắt kiên định nhìn nơi Phù thủy trắng vừa biến mất, lời mụ ta vừa nói có ý gì… không lẽ ‘Cái ác’ chuẩn bị có hành động lớn? Nếu vậy thì… Ambrose cau mày suy nghĩ. Sau mấy giây, cậu không nghĩ ra kết quả gì.
Thôi, trước cứu Fayola trước đã… Ambrose thầm quyết định..
Rồi, cậu ánh mắt tóe lửa nhìn Peter và Edmund nặng giọng nói:
“Hai chúng bay đang làm gì hả? Hai người có biết trong lúc đứng ngơ ngác trước bà ta, Lucy suýt bị giết chết không?”
Peter và Edmund vừa mới tỉnh lại khỏi cơn mê hoặc, chúng nghe Ambrose mắng lòng giận nhưng không phản bác được, chúng nhìn Lucy khuôn mặt bây giờ còn đang sợ hãi, cánh tay cô đau đớn đang được người lùn Trumpkin băng bó.
Cơn giận trong lòng ngay lập tức biến thành lỗi hổ thẹn.
“Đúng là... Phù thủy trắng có hồi sinh lại thì đã sao, không phải hai người có Alan sao? Ông ta có thể giết mụ ta một lần nữa. Nhưng em gái hai người chết có phục sinh được không?” Ambrose không nhịn được lại nói thêm vài câu.
Trong thế giới này, chỉ có số ít người có thể và dám mắng được Peter Đại đế và Edmund thôi, không may cho hai đứa, Ambrose là một trong số ít đó.
Xét về tình cảm, là bạn bè, Ambrose hoàn toàn có thể nói được bọn chúng.
Xét về địa vị, Ambrose tuy chỉ là vua của Thất đại đảo quốc thôi, nhưng cậu và Fayola lại đứng ngang hàng với Peter Đại đế… thậm chí, Thất đại đảo quốc mạnh hơn Narnia nhiều, kể cả trong Thời kì Hoàng kim hơn nghìn năm trước, huống chi hiện tại.
“Thôi mà Ambrose, hai người họ biết sai rồi…” Lucy không lỡ nhìn hai đứa anh trai mình bị mắng, cô bé khuyên nói.
Ambrose đưa ta trấn an cô bé, rồi cậu nhìn bằng ánh mắt ‘chết người’ nhìn hai đứa anh trai như muốn nói: còn không xin lỗi, muốn ăn đòn tiếp hả.
Peter một bên má sưng to, cậu ánh mắt hổ thẹn nhìn Lucy nói:
“Lucy, anh xin lỗi. Sẽ không có lần sau đâu.”
“Anh… cũng xin lỗi em.” Edmund nói.
Bầu không khí trở lại bình thường sau khi Peter và Edmund nhận sai, Ambrose cũng không chấp hai đứa này nữa, dù sao bọn chúng tháo da mặt xin lỗi rồi.
Ambrose bây giờ mới chú ý tới một tên khác đang bần thần đứng một bên, cậu nó:
“Anh là Caspian?”
“Vâng, ngài là…” Hoàng tử Caspian tuy đang suy nghĩ lung tung trong đầu, nhưng cậu ta vẫn biết mọi chuyện diễn ra xung quanh.
Cậu ta thấy Ambrose không e ngại gì quát hai vị vua, chắc chắn thân phận cậu bé trước mặt mình không đơn giản, Caspian nghĩ vậy..
“Giới thiệu chút, ta là Ambrose Karling. Vua của Thất đại đảo quốc.” Ambrose đưa tay ra nói… khí thế của một vị vua không ngừng tuôn ra khiến mọi người xung quanh lé mắt.
Đây là vị vua Thần thánh của Thất đại đạo quốc, Caspian kinh ngạc nhìn Ambrose, cậu không nghĩ Ambrose lại trẻ như vậy, trẻ hơn cả Peter và Edmund.
Cậu hơi luống cuống đưa hai tay ra bắt tay và nói:
“Thật vinh hạnh cho tôi vì được gặp ngài, đức vua…”
Caspian không quên việc Peter bốn người đã liên hệ với Thất đại đảo quốc xin viện binh… trong lòng nặng nề vì cuộc chiến nhẹ đi một nửa.
Ambrose liếc mắt nhìn Caspian nói:
“Trong lòng anh đang có khúc mắc phải không?...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.