Vạn Giới Pháp Thần

Chương 172: Tên tử tù người lùn




Tên người lùn giật bắn mình, hắn e ngại nhìn main rồi cười hì hì, đồng thời một ngón tay chậm chậm gạt lưỡi kiếm xuống. Rồi hắn nói:
“Được, bởi vì quý vị đã cứu mạng tôi nên các vị có thể làm theo cách của mình. Nhưng quả là tôi khó mà biết được nên bắt đầu từ đâu. Trước tiên xin giới thiệu tôi là sứ giả của vua Caspian.”
“Ông ấy là ai?” Susan hỏi.
Chú lùn trả lời:
“Caspian X, vua của Narnia và có thể ngài sẽ trị vì nơi này thật lâu! Điều đó có nghĩa là ngài xứng đáng làm vua Narnia và chúng tôi hết lòng hi vọng vào điều đó. Hiện nay ngài chỉ là vua của chúng tôi, những cư dân Narnia cũ…”
“Ông có ý gì khi nói đến những người Narnia cũ?” Lucy hỏi.
“Đó là chúng tôi. Chúng tôi là những kẻ phiến loạn, phải, tôi cho là thế.”
“Nếu vậy có nghĩa Caspian là thủ lĩnh của mấy kẻ như ông.” Ambrose hỏi lại cho chắc.
Chú lùn nói, gãi gãi đầu:
“Phải, đó cũng là một cách nói. Nhưng vấn đề là ở chỗ Caspian là một Narnia mới, một người Telmarine, nếu quý vị hiểu kịp điều tôi nói.”
“Tôi chẳng hiểu gì hết.” Edmund cay mày nói.
Ngược lại, Ambrose đã đoán ra phần nào câu truyện rồi. Narnia bị người Telmarine xâm chiếm, bọn này trước đó chỉ là một thuộc địa nghèo nàn của Calormen mà thôi, cậu nhớ là như vậy.
Thế rồi là tộc người Telmarine từ bỏ mảnh đất khô cằn cực tây tới sinh sống tại Narnia bây giờ, họ được gọi là người Narnia mới. Và mấy con thú biết nói, người Narnia bản xứ thì được gọi là người Narnia cũ.
Bọn người Narnia mới hình như sát hại, bắt cóc, nô lệ,... hoặc làm điều gì đó rất tai hại với bọn người Narnia cũ, nên bọn người Narnia cũ mới đứng lên phản kháng.
Chúng lập một đứa tên là Caspian làm thủ lĩnh khởi nghĩa. Nếu khởi nghĩa thành công thì tên Caspian này sẽ trở thành vua của Narnia.
“Xin các bạn tha lỗi.”
Chú lùn nói:
“Tôi nói chẳng có đầu đuôi tai heo gì cả. Nghe này: tôi nghĩ chắc tôi phải quay lại từ đầu mà nói với các bạn là Caspian đã được nuôi dưỡng trong hoàng cung của ông chú như thế nào… và ngài đã chuyển sang phe của chúng tôi ra sao.”
Thở dài một cái, ông nói:
“Nhưng đây là cả một câu chuyện dài.”

“Tốt quá.” Lucy nói. “Chúng tôi thích nghe chuyện lắm.”
Thế là chú lùn ngồi xuống và bắt đầu câu chuyện của mình. Nó có thể được tóm gọn lại như sau.
Hoàng tử Caspian là con trai của Caspian IX (Đệ cửu), là người thừa kế chính thức của đất nước này. Em trai của Caspian Đệ cửu, tức là chú của Caspian đã cướp ngôi từ anh trai của mình. Và hiện ông ta là nhà Vua Miraz.
Miraz không có con cái, ông không giết Hoàng tử Caspian là vì ông ta và cậu hoàng tử là hai giọt máu hoàng gia duy nhất còn lại. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sau khi Miraz chết, Hoàng tử Caspian sẽ kế thừa ngôi vị.
Nhưng nào có dễ dàng như vậy, ba tuần trước, Hoàng hậu Prunaprismia - vợ của Miraz sinh ra một đứa con trai. Thế là lý do duy nhất để Hoàng tử Caspian sống đã không còn.
Miraz hạ lệnh thủ tiêu hoàng tử, nhưng cậu may mắn được thầy của cậu Tiến sĩ Cornelius (Nửa người lùn) cứu giúp chạy ra khỏi lâu đài.
Không dùng lại ở đó, tay chân trung thành của Miraz tiếp tục truy sát Caspian cho tới khi cậu ta được nhưng người Narnia tự do cứu sống.
Tới đây, bọn chúng mới biết ông người lùn này tên là Trumpkin.
Caspian đã tập hợp lại một nhóm khá đông những người Narnia cũ. Bọn họ tổ chức quân đội chuẩn bị lật đổ ách thống trị tàn bạo của Vua Miraz, giành lại ngôi báu cho Hoàng tử Caspian.
Bọn họ di chuyển tới Gò Đôi, một nơi phòng thủ vững chãi và có vị trí quân sự trọng yếu, nó cũng là một nơi cổ xưa nhất…
Bọn họ đã tìm thấy chiếc Cây tù và màu nhiệm của nữ hoàng Susan đặt trang trọng trong một mật thất bên dưới Gò Đôi. Truyền thuyết kể lại khi bạn cần sự trợ giúp thì hãy thổi cây tù này và … sự giúp đỡ sẽ tới.
Trong lúc thảo luận chiến lược, một người đã đề nghị nhờ tới sự trợ giúp của Alan, vị thần bảo hộ Narnia… Và có thể là bốn vị vua Thời kì Hoàng kim: Peter Đại đế, nữ hoàng Susan, vua Edmund và nữ hoàng Lucy.
Bọn họ sẽ dùng chiếc Cây tù và màu nhiệm của nữ hoàng Susan để lại…
Kể tới đây, bốn anh em nhà Pevensie mới ngỡ ra vì sao bọn họ không thấy cái Tù và trong hầm kho báu.
“Lúc ấy khoảng mấy giờ?” Edmund đột nhiên hỏi. Ý thằng bé muốn hỏi Trumpkin bọn họ thổi cái Tù và lúc nào.
“Khoảng từ 9 giờ đến 10 giờ, ngày hôm qua.” Trumpkin nói.
“Đó là lúc chúng tôi đang ngồi ở sân ga xe lửa!” Cả bốn đứa đồng thanh nói, đứa nọ nhìn đứa kia, mắt ngời sáng. Đúng là bọn chúng đã được gọi tới Narnia.
“Thánh Scott vĩ đại!” Peter thốt lên rồi cậu nói tiếp:
“Đấy là cái tù và... cái tù và của em, Susan ạ. Chính nó đã kéo chúng ta ra khỏi ghế ngồi ở sân ga sáng hôm qua! Anh khó lòng tin nổi chuyện này, dù nó hoàn toàn khớp với nhau.”
Bốn đứa bắt đầu nhao nhao cả lên. Ambrose đành phải nói với chú lùn Trumpkin:
“Xin ông kể tiếp, sao ông lại bị bắt.”
“Vâng, chúng tôi sau khi thổi xong cái tù và mới ngỡ ra một điều là các vị vua và nữ hoàng…” Nói tới đây ông nghi ngờ nhìn bốn anh em nhà Pevensie một lúc và nói:
“Họ chỉ sẽ xuất hiện ở những nơi linh thiêng và màu nhiệm. Trong sách cổ có ghi lại có ba nơi như thế, một là ngay trong Gò Đôi, nơi đặt Bàn đá.”
“Một là cột đèn thượng nguồn, phía tây đập Hải Ly nơi những Thiếu niên Vua chúa xuất hiện lần đầu tiên ở Narnia như sử sách ghi lại. Địa điểm còn lại ở dưới hạ nguồn, chỗ cửa sông nơi lâu đài của họ - Cair Paravel - tọa lạc.”
Bốn tên kia nghe vật gật đầu, đó là lý do bọn chúng xuất hiện ở gần phế tích của Cair Paravel.
“Sau khi thổi cái Tù và xong, không một ai xuất hiện ở Gò Đôi cả. Tôi đã phải chạy lên thượng nguồn, tìm đến cây Cột đèn… Nhưng không may bị quân đội Miraz tóm ở dưới chân Ngọn tháp nước vĩ đại (The Great Waterfall).”
Nói tới đây, khuôn mặt của Trumpkin hơi trắng ra:
“Bọn chúng đã trói chân tay tôi và cột tôi vào một khúc gỗ, chúng mạc tôi thả trôi theo dòng sông và tin rằng, khi tôi trôi tới bờ biển, những con ma sẽ bắt lấy linh hồn của tôi, đày đọa mãi mãi không được an nghỉ. Hoặc tôi sẽ bị chết đói, chết đuối trước đó…”
Chú lùn làm một hớp bia bơ cho ướt cổ họng, rồi ông nhìn bốn anh chị em nhà Pevensie vẻ thất vọng nói:
“Không ngờ tôi làm tất cả, mạo hiểm tính mạng của mình mà không tìm được sự giúp đỡ nào..” Tên này hẳn đã nhận ra bốn vị vua và nữ hoàng Narnia bọn họ triệu hồi là bốn đứa nhóc trước mặt.
Susan phản đối:
“Không có sự giúp đỡ ư? Nó đã có tác dụng. Chúng tôi đã đến đây.”
“Hừm, hừm... à phải, chắc chắn rồi. Tôi thấy rồi.” Chú lùn nói, và lại làm thêm một ngụm bia bơ nữa.
“Nhưng ông không nhận ra chúng tôi là ai sao?” Lucy la toáng lên. “Ông thật ngốc quá đi.”
Trumpkin ấp úng lúng túng nói:
“Tôi cho rằng quý vị là bốn đứa trẻ bước ra từ những huyền thoại xưa cũ. Tất nhiên tôi rất vui mừng khi được gặp quý vị. Thật thú vị, đúng thế. Nhưng... thôi đừng phật lòng nhé..."
“Đừng quanh co nữa, cứ nói toạc ra cái điều ông định nói đi.” Edmund bực bội nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.