Vạn Giới Pháp Thần

Chương 170: Sau đó




“Fayola con bao nhiêu thời gian?” Ambrose lo lắng hỏi.
“Tùy từng người sẽ có thời gian bộc phát khác nhau, theo mình tính thì Fayola có khoảng một tuần trước khi tiến vào giai đoạn cuối. Lúc đó thì không thể chữa được…”
“Còn đủ thời gian… Trước tiên phải xác định mình đang ở đâu đã, rồi mới tìm đường về thất đại đảo quốc được.” Ambrose thầm nghĩ.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên:
“A, Ambrose bạn tỉnh rồi hả…”
Ambrose quay đầu lại, cậu thấy một cô nhóc hơn mười tuổi một tẹo, khuôn mặt tròn tròn, hai má phúng phính. Đó là Lucy chứ còn ai.
“Các anh chị ơi, Ambrose tỉnh rồi…”
Bên ngoài, ba đứa khác lục tục kéo vào, Ambrose nhìn ra đó là ba đứa anh chị của Lucy, Peter, Susan và Edmund. Bọn chúng có vẻ cao lớn hơn một hai tuổi… Xem ra bốn đứa này cũng bị kéo trở lại Narnia.
Ambrose chào hỏi từng đứa một, và hỏi:
“Chúng ta bây giờ đang ở đâu?”
“Mình cũng không biết, có lẽ là một hòn đảo hoặc bán đảo nào đó?” Anh cả Peter nói.
Lucy lên tiếng:
“Ambrose, cậu có nghĩ chúng ta đang ở Narnia không?”
Ba đứa khác mắt sáng lên, từ hôm qua tới giờ, bọn chúng luôn tự hỏi vậy… có điều khu rừng quá yên tĩnh, không còn những tiếng thì thầm vui vẻ như trước. Và chiều hôm qua, Lucy suýt bị một con gấu tấn công, lúc đó cô bé tưởng nó là một con gấu Narnia biết nói chuyện và có tính người.
Nghe bọn nhóc kể lại, Ambrose trầm ngâm rồi nói:
“Chúng ta chắc chắn đang ở Narnia, có thể ở phía Nam Calormen xa xôi… ở đó không có hoặc rất ít cư dân Narnia, con gấu mấy bạn gặp chỉ là một con thú vật hoang dã mà thôi.” Ambrose từng tới Calormen nên cậu biết điều này...
Đúng lúc này, một tiếng “Ục… ục…” xấu hổ vang lên, cả bọn đều nhìn về phía Lucy khiến cô bé đỏ mặt, cô bé ấp úng nói:
“Tại... tại từ sáng tới giờ em chưa ăn gì cả…
Tối hôm qua, bọn chúng chia nhau mỗi đứa một phần tư cái bánh Sandwich mà mẹ bốn đứa làm cho để ăn trên đường tới trường, buổi tối bọn chúng còn mất khá nhiều năng lượng chống lại cái lạnh nên bây giờ bụng cả bốn đứa đều trống không.
Susan lấy trong túi ra hai cái bánh kẹp cuối cùng, cô bé đắn đo nhìn, rồi định chia hai cái thành sáu phần… Thấy vậy Ambrose cười nói:
“Không cần phải tiết kiệm tới vậy, mình mang rất nhiều đồ ăn, đủ cho mọi người…”
Bốn đứa nghe vậy khuôn mặt tươi tắn lên hẳn, nhưng khi chúng nhớ là Ambrose trên người chỉ có một bộ áo choàng ra làm gì còn thứ gì.
Thấy thế, Ambrose cười thần bí, cậu lục trong áo ra một cái túi nhỏ, đó chính là cái túi có thi chú mở rộng, và bên trong chứa đầy bánh kẹo, đồ ăn của đám học sinh Hogwarts hâm mộ.
Dưới ánh mắt tò mò của bốn anh chị em nhà Pevensie, Ambrose lôi một chai nước bí ngô to đùng ra đặt trước mặt, rồi cậu lại lấy thêm một hộp bánh kẹp thịt xông khói, thêm mấy túi khoai tây chiên nữa… cứ như vậy, một đống đồ ăn xuất hiện trước mặt bọn chúng.
Lucy vui vẻ la lên:

“Phép thuật… là phép thuật hả Ambrose?”
“Ừ, cái túi này có thể đựng được rất nhiều đồ… may là mình có khá nhiều đồ ăn bên trong.”
Bốn anh em chỉ hơi bất ngờ một lúc, nhưng nghĩ tới Ambrose và Fayola từng theo mụ Phù thủy Trắng học phép thuật thì chúng cũng không thấy lạ nữa.
Edmund hai mắt hâm mộ tiện tay cầm một gói Socola Ếch nhái lên nói:
“Thật lạ, có nhiều món mình chưa thấy bao giờ cả… chẳng lẽ là hàng mới…”
Đây là đồ ăn phù thủy, bọn này thấy mới lạ, Ambrose cười đáp lại: “Đúng hôm qua mình vừa mua…”
“Chúng ta phải tiết kiệm đồ ăn… mỗi người chỉ ăn mỗi ít thôi…” Susan lên tiếng.
“Không cần phải tiết kiệm… bên trong này còn rất nhiều. Mấy bạn phải nạp đủ năng lượng, thì chúng ta mới rời khỏi đây được…”
Đúng thế, bọn cúng phải rời khỏi nơi hoang vu này tìm chỗ có người ở, dù Ambrose có mang nhiều đồ ăn tới đâu, thì cũng sẽ có ngày hết… Nghĩ thông, bốn anh em bắt đầu an ngấu nghiến…
Sau nửa tiếng, đống đồ ăn chỉ còn lại một phần năm… đứa nào cũng no nê, ngồi ôm bụng…
“Ambrose cậu có biết Fayola bị làm sao không?” Lucy nhớ ra cô bạn thân bên cạnh hỏi.
Ambrose giọng trầm xuống nói:
“Fayola bị trúng một lời nguyền rủa… mình cũng không biết làm thế nào, trên thế giới này chắc chỉ có Ẩn sĩ là giúp được?”
Lời nguyền, hai từ này khiến cho bọn chúng nhớ tới mấy câu chuyện cổ tích về các công chúa bị mẹ kế nguyền rủa. Còn ông Ẩn sĩ thì bọn chúng đều biết, ông này từng đánh nhau ba ngày ba đêm với mụ Phù thủy Trắng.
Lucy bỗng nhiên nói:
“Không chỉ ông Ẩn sĩ, mà Alan cũng chữa được… chúng ta có thể nhờ Alan.”
Phải, ông sư tử, Ambrose đột nhiên quên mất ông ta…
=====
Sau đó bọn chúng nghỉ thêm một tiếng rồi cả lũ xuất phát tìm đường rời khỏi nói hoang vu này. Ambrose dơ đũa phép sử dụng bùa nâng nâng Fayola lơ lửng trên không một mét.
Xong xuôi cậu nói với bốn đứa đang trợn mắt nhìn cô bé đang trôi nổi trên không:
“Chúng ta lên đường thôi…”
“Ừ… Xuất phát…”
Đi được một đoạn, bờ biển bắt đầu lượn về phía tay phải. Khoảng 15 phút sau, Ambrose và bốn anh em đi qua một đỉnh núi đá thấp chạy ra xa bờ như một mũi tàu. Con đường dọc theo bờ biển đột ngột tạo thành một khúc cua rất gấp.
Sau lưng chúng bây giờ lại là một đoạn bờ biển mà chúng đã thấy khi vừa ra khỏi rừng cây và giờ đây nhìn về phía trước mặt, có thể thấy bên kia dải nước xanh là một bờ biển khác cũng mọc đầy cây cối như khu rừng phía sau bọn chúng.
“Có khả năng chúng ta đang ở một cửa biển… và kia là một con sống rất lớn.” Ambrose chỉ về phía bờ biển bên kia và mặt nước phía trước chúng.
“Em cũng nghĩ vậy, nhưng mà ở Narnia có con sông nào to như vậy không?” Lucy nhảy lên nói.
“Không, chúng ta đã đi khắp các ngóc ngách Narnia rồi, nhưng anh nhớ không có con sông nào lớn như vậy…” Peter khẳng định nói.
Nhìn bằng mắt thường, bọn chúng cũng có thể ước lượng cái cửa biển này rộng phải hơn ba cây số chứ không ít.
Đúng lúc này, Susan kêu lên:
“Mọi người nhìn kìa, trên kia có thứ gì đó.”
Mọi người nhìn theo hướng chỉ tay của Susan, bọn chúng thấy một thứ gì đó bằng đá, khá đồ sộ… Điều quan trọng nhất là nó không phải là tự nhiên mà là do bàn tay con người làm…
“Chúng ta lên phía trên đó, có khả năng tìm thấy manh mối gì, hoặc một chỗ nghỉ, dù sao trời sắp tối rồi.” Ambrose đề nghị.
Bốn đứa khác cũng không có ý kiến gì.
Bọn trẻ thở dốc leo lên cái bờ cao, tìm đường đi qua mấy bụi cây mâm xôi rồi chúng thấy mình đang đứng dưới một gốc cây cổ thụ trĩu trịt những trái táo lớn vàng ửng, vừa rắn chắc vừa đầy mật ngọt.
Bọn chúng vươn tay lên hái mỗi người một quả để giải khát, rồi hái luôn cả cây để làm thức ăn dự trữ.
Năm đứa tiếp tục leo lên có hơn cuối cùng trước mặt bọn chúng xuất hiện một bức tường. Đó là một bức tường cổ, có nhiều chỗ đã bị rạn nứt, xiêu vẹo.
Khi bọn trẻ đến gần, chúng tìm thấy một mái vòm đồ sộ chắc trước đây từng là một cái cổng còn giờ đây thì gần như bị che khuất bởi một cây táo khác. Peter và Edmund phải bẻ bớt một vài cành để lấy lối đi vào.
Phía sau cái công là một khu vực thoáng rộng có tường cao bao quanh. Trong khuôn viên không có cây lưu niên chỉ có thảm cỏ mềm điểm những bông hoa cúc trắng, dây thường xuân và bức tường đá xám.
Susan thốt lên:
“Đây không phải là khu vườn. Đây là một tòa lâu đài, chính xác hơn là phế tích của nó và chỗ chúng mình đang đứng là cái sân.”
“Bao nhiêu năm rồi, cứ nhìn cái vẻ ngoài của nó mà xem” Edmund kinh ngạc.
Peter nói:
“Phải lâu lắm rồi. Ước gì chúng ta có thể tìm ra được ai là người sống trong tòa lâu đài này và việc ấy đã xảy ra bao lâu rồi.”
“Nó khiến em có một cảm giác thật kỳ lạ.” Lucy nói.
“Đúng thế chứ, Lucy?” Peter nói, tên này quay sang chăm chú nhìn cô em út. “Bởi vì anh cũng có cảm giác giống em. Thật là điều lạ kỳ xảy ra trong một ngày kỳ lạ.”
“Chúng ta nên tìm xem có thứ gì hữu dụng không?” Ambrose lôi mấy đứa trở về hiện thực nói. Bọn này nói chuyện với nhau dài dòng như trong một cuốn tiểu thuyết vậy.
“Đúng phải…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.