Vạn Giới Pháp Thần

Chương 168: Chết




Cậu nghe bọn chúng thấp thanh nói:
“Đoàn tàu bị tấn công, giáo sư Dippet đang chống trả bọn tập kích… Chúng ta nhanh chóng tập hợp các học sinh lại…”
“Tao với mày đi lên phía trên giúp đỡ… mày không biết đâu, Smith, cô nhóc năm hai đang một mình đánh mười tên lận.”
“….”
Bị tấn công… Fayola đang chiến đấu. Ambrose trong nháy mắt hiểu ra… Đây là do bọn tiến bối của giáo sư Paines là ra. Không ngờ bọn chúng lại dám trắng trợn, không kiêng dè già vậy.
“Nhưng trước hết phải tới Fayola bên đó trước.” Ambrose quyết định rồi cậu chạy thật nhanh lên phía đầu tàu.
Thình lình, một bóng đen xuất hiện, tên này hét lên:
“Thằng nhóc đây rồi…”
Không xong… bọn chúng phát hiện Ambrose, rất nhanh xung quanh cậu tập chung ba bóng đen khác.
“Stupefy.” (ND - Bùa choáng)
“Stupefy.” “Stupefy.”
Ba tia sáng đỏ lòm lao về phía Ambrose, cậu vội vàng tung bừa khiên cản lại, trong một phần mười giây tiếp theo, cậu lấy trong túi áo ra ba bình thuốc đông lạnh lần lượt ném về phía ba tên áo đen.
Bọn này tuy không biết men ném ra thứ già nhưng chúng vẫn đồng loạt bắn ra ba đạo bùa hủy diệt.
Ba lọ thuốc bị vỡ tung… một đám chất khí màu trắng lạnh giá phun ra, bao phủ cả tên áo đen. Trong tích tắc, ba tên này biến thành tượng băng.
Ambrose không ngần ngại dùng bùa hủy diệt bắn ra từ đũa thần ba tia sáng tím than trấn vỡ nát ba bức tượng băng.
Giải quyết xong ba tên, Ambrose tiếp tục chạy lên phía trên.
Bên kia chiến trường, một mình giáo sư Dippet đang đấu với Joseph Priestley và tên béo Ronald Marks.
Một bên khác Fayola đang một cân mười, không chỉ con chín tên, một tên đã bị cô đánh cho tan xác rồi… điều bất ngờ là cầm đầu chín tên này lại là tên thô kệch.
Nếu một đấu một thì Fayola hơi nhỉnh hơn tên thô kệch một chút, nhưng khi tên này tụ tập mười người vây công thì tới lượt Fayola phải chống đỡ.
Vừa phun ra một cột lửa về phía Fayola, tên cộc lốc gầm lên nói:
“Joseph, Ronald hai chúng mày có nhanh lên không có mỗi ông già không xử lý xong?”
“Đại ca, xin ngài chờ một chút, dù sao tên này cũng khá khó chơi…” Tên béo Ronald cười hì hì giọng hơi mang vẻ bất đắc dĩ cộng một chút nịnh nọt nói.
Nhưng trong lòng hắn lại thầm khinh thường: Có mỗi con nhóc mười mấy tuổi mà không đánh xong, đã vậy lại chơi nhiều lấn ít, thế mà còn dám nói tụi này.
Tuy nghĩ vậy nhưng Ronald vẫn tăng áp lực lên ông giáo sư già… Joseph thấy vậy cũng làm theo.
Đột nhiên bị công mạnh, giáo sư Dippet loạng choạng phòng thủ, tuy ông sống hơn ba trăm năm là thật, nhưng ông không phải chiến sĩ… với lại cứ không phải sống lâu là mạnh, trong trường hợp này, ông giáo sư chỉ cố kéo hơn tàn về tuổi thọ mà thôi.
Theo ông tính toán, ông chỉ sống đến năm sau là cùng, nên ông mới nhận lời mời làm giáo sư dạy học ở Hogwarts - hoặc ông chỉ muốn dành khoảng thời gian cuối cùng của mình ở Hogwarts.
Nhưng cứ nghĩ tới việc ông bị đánh bại, hoặc chạy trốn là đồng nghĩa với việc Fayola sẽ bị giết, trong một năm qua, ông thật sự coi cô bé như người thân. Ông không thể để con bé bị thương được, và còn các học sinh khác nữa, là một giáo sư, ông phải đứng trước chúng đối mặt với địch.

Giáo sư Dippet gồng mình lên, lấy hết sức còn lại điên cuồng phản công. Ít nhất phải hạ được một tên, ông giáo sư già thầm nghĩ.
“Lão già, ngươi tưởng thế là thắng được chắc…”
“Chết đi…”
Nói xong, Ronald biến ra mấy trăm lưỡi đao giáo chém liên tiếp vào người ông giáo sư, bên cạnh Joseph cũng triệu hồi mấy chục nhọn chông nhọn hoắt bằng đá từ dưới đất đâm lên trên.
Giáo sư liên tiếp lùi lại, ông sử dụng bùa khiên để bảo vệ cơ thể mình… rồi bắn ra mấy đạo bùa hủy diệt phản công.
=====
Phía bên kia, Fayola vừa đánh vừa nói:
“Chính ngươi tấn công ba Baemyn phải không?”
Tên thô kệch trước mặt cô sử dụng rất thành thạo các loại phép thuật lửa, mà Baemyn chính là bị thương rất nặng vì loại phép thuật này.
“Đúng thế, nhóc con… Mi định làm gì…”
“Cho ngươi chết.” Fayola tức giận nói “Ice Whirl…”
Một cơn lốc xoáy lạnh buốt xuất hiện trên bầu trời… nó như một con quái vật đang phát điên gào thét… những tiếng ken két chói tai không ngừng vang lên.
Rồi cơn lốc xoáy lao thẳng xuống vị trí tên cộc lốc… và đồng bọn.
Hàng loạt tiếng hét sợ hãi đau đớn kêu lên, phía xa xa các học sinh kinh hãi nhìn một màn này. Đây là phép thuật sao...
“Được lắm, ta cho ngươi biết… Domine da nobis placere spirituum vires flammae…. FIRE WHIRL…” (ND - Vòng xoáy lửa)
Bên dưới, một vòng xoáy bằng lửa cũng hiện lên, không khí bị chia là đôi một nóng một lạnh. Các luồng không khí nóng lạnh chạy qua chạy lại tạo thành những cơn gió khổng lồ thổi ra xa xung quanh…
Hai vòng xoáy đâm sầm vào nhau, tạo thành những tiếng sét nổ tí tách… không khí rít lên, khói bụi mù mít.
Cho tới khi chúng tan ra, bọn họ chỉ thấy một người đang đứng chật vật, quần áo bị đông cứng lại, một cánh tay trái của hắn thâm tím không một giọt máu.
Xung quanh tên này là chín cái tượng băng hình người...
Nhưng chính lúc này, phía bên kia chiến trường, Ronlad gầm rú vui sướng vang vọng khắp chiến trường:
“Lão già lần này chết thần nhé…”
Nói xong, bàn tay hắn tạo thành một lưỡi kiếm bằng không khí, hắn đâm thẳng vào ngực ông giáo sư già.
Ông giáo sư lúc này nửa người dưới đã bị chôn chặt trong một lớp đất đá - rõ ràng đây là chiêu của Joseph…
Fayola rút cây pháp trượng Aquaetigni ra chạy thật nhanh đến giải cứu ông giáo sư, cô bé chỉ cây pháp trượng vào mặt Ronald, rồi một ánh sáng xanh lè lóe lên… đây là tuyệt chiêu hóa đá của phù thủy Trắng…
Ronald đang sung sướng vì giải quyết xong đối thủ, thì đột nhiên trước mặt hắn chỉ một màu xanh lè… đó là cảm giác cuối cùng của tên béo, từ đầu trở xuống chân của hắn bắt đầu hóa đá.
Joseph thấy vậy cấp tốc lùi lại, kéo dãn khoảng cách với Fayola… Ambrose lúc này từ đâu xuất hiện trong không khí, cậu nâng thanh kiếm Lleaud chém một phát vào lưng Joseph.
Tên này chưa kịp phản ứng gì lại bị Ambrose đâm thêm một nhát thấu ngực, sau đó cậu đạp tên này ra xa, và tiện tay chém tan tành bức tượng Ronald.
Rồi cậu chạy tới cho giáo sư Dippet uống thuốc cầm máu, thuốc trị thương… nhưng có vẻ không có tác dụng gì cả.
“Ngài không sao chứ, giáo sư?”
Giáo sư Dippet con mắt lim dim, miệng ông lại phun ra đầy máu, ông không có hơi nói:
“Ta sắp.. chết rồi. Nếu được thì ta muốn…nằm nghỉ trong Hogwarts…”
Nói xong, ông giáo sư ánh mắt sáng lên nhìn bầu trời nói:
“Hogwarts thật đẹp…”
Không có ma lực chèo chống, lại bị thương quá nặng… lại quá nhiều tuổi… ông giáo sư sư già qua đời. Trước khi chết, ông đã nhìn thấy thứ ông muốn thấy nhất.
“Giáo sư Dippet… Giáo sư Dippet…” Ambrose nước mắt chảy xuống hét lên.
Nhân lúc hai đứ trẻ không để ý hắn, tên cộc lốc như một tia chớp lao tới trước mặt Ambrose, hắn rút một con dao ra ném về phía trước người Fayola, con dao chắn giữa Ambrose và Fayola nhằm cản cô bé tới cứu.
Ambrose nghe tiếng gió vu vu phía sau, có thứ gì đang tiếp cận cậu. Cậu vội vàng chém thanh Lleaud về phía sau, đồng thời nhảy ra xa.
Cùng lúc đó, Fayola chạy tới đứng bên cạnh Ambrose, có điều cô bé bị con dao xoẹt qua tạo thành một vết xước mờ.
Tuy bắt hụt Ambrose, nhưng tên cộc lốc lại cười như điên:
“Con nhóc con mi bị trúng con dao Torrida nguyền rủa rồi, chờ một lúc thôi là mi sẽ chết.. ha ha…”
Ngay từ đầu mục đích của hắn không phải bắt Ambrose, mà là lừa Fayola vào bẫy… cô bé quá quan tâm Ambrose nên dính bẫy…
Đúng lúc này, phía sau, một cơn ma lực sôi trào, có thứ gì đó rất mạnh đang tới, đó là cái xác của Joseph. Nó vùng dậy, con mắt vàng chóe màu lửa, hắn nói:
“Bọn vô dụng, thế mà chết tới hai đứa…”
Không xong tên ‘Chủ nhân’ lại mượn xác tới rồi… Fayola cảm thấy một cỗ nhiệt cực nóng thấm dần trong người cô.
Cô lảo đảo đứng không vững, khuôn mặt của cô bé nóng rực như lò than. Ma lực không cách nào vận chuyển, cô phải đang phải tập chung hết tâm thần chặt lại lời nguyền. Fayola chỉ nói:
“Ambrose, chúng ta phải rời khỏi đây…”
Trước khi ngất đi, cô bé đưa cây pháp trượng Aquaetigni cho Ambrose.
Cậu hiểu ý của cô, cậu một tay ôm lấy Fayola, tay khác cầm lấy pháp trượng kích hoạt dịch chuyển ma pháp trận…
“Đồ ngu… nhanh cản hai đứa nó lại…”
Tên cộc lốc nghe lời chủ nhân của mình lao tới hai đứa trẻ nhưng không kịp rồi...
Hai đứa biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.