Vạn Giới Pháp Thần

Chương 127: Bệnh viện Thánh Louis




Sáng hôm sau, khi nghĩ lại tình cảnh tối qua, Ambrose tưởng mình bị xử phạt rồi chứ, may là giáo sư Paines không bắt hai đứa nộp nên nhà trường.
Ông ta chỉ cảnh cáo hai đứa mấy câu, dù sao giáo sư Paines cũng là học trò của ông nội cậu, nên ông mới mở một mắt nhắm một mắt.
Đối với vị trí của kho báu Ravenclaw là trong rừng cấm, Ambrose luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, nếu chỉ có một chỉ dẫn tới kho báu là Mật mã Ravenclaw thì trong tờ mật mã còn manh mối gì đó cậu không biết.
Nghĩ tới đây, Ambrose và Takagi tạm gác việc khám phá rừng Cấm sang một bên, chúng quay trở lại phân tích bức Mật mã Ravenclaw.
Năm nay, Lễ phục sinh tới hơi muộn, Ambrose và Fayola trở lại lâu đài Karling vào ngày mười năm tháng tư.
Tuần trước, Baemyn gửi cho chúng một lá thư thông báo rằng ông đã tìm ra được ba ngôi làng giống với miêu tả của Fayola về nơi cha mẹ ruột cô chiến đấu với Tử thần thực tử.
Cũng vì thế, mà hai đứa rời khỏi Hogwarts trong dịp này, thường thì không nhiều học sinh về nhà trong dịp lễ phục sinh, đơn giản là do chúng sắp thi cuối kì, kì thi này vô cùng quan trọng quyết định điểm số của cả năm học, với lại sau khi thi xong thì đằng nào chúng cũng về nhà.
Hai đứa có tổng cộng năm ngày cho kỳ nghỉ. Ngày nghỉ đầu tiên chúng mất không một nửa ngày khi phải trở về Luân Đôn bằng tàu tốc hành Hogwarts. Việc luôn phải sử dụng con tàu này khi rời khỏi trường như một cách bàn giao học sinh về với gia đình của trường.
Ngày thứ hai, Baemyn dẫn hai đứa tới ngôi làng đầu tiên trong danh sách ba ngôi làng của ông, không may, nó không phải, tuy nó cũng có Tiệm may vá Taylor nhưng Fayola nhận ra ngay.
Buổi chiều, ba người đi đến ngôi làng số hai, may mắn vẫn không mỉm cười với họ, đây cũng không phải ngôi làng mà Fayola muốn tìm. Buổi tối, ba người ở một khách sạn chờ tới ngày mai đi tìm tiếp.
Ngày thứ hai, bọn họ đến ngôi làng cuối cùng, cũng là cơ hội cuối, nếu ngôi làng này không phải thì có lẽ bố mẹ ruột của Fayola năm đó trốn ở một nơi nào đó ngoài nước Anh, có thể là Mĩ, Pháp, Đức… vân… vân…
Ngôi làng thứ ba này tên là Sunwests nằm ở phía tây hai mươi dặm thành phố Manchester. Nó trông như vừa mới được trùng tu lại, rất nhiều ngôi nhà mới mọc lên san sát.
Cũng vì lý do này nên Baemyn xếp Sunwests vào vị trí cuối trong danh sách. Fayola ba người đi dạo xung quanh ngôi làng, đây là cách cô bé thường làm để nhận biết có phải nơi bố mẹ cô từng ở không?
Fayola tiết lộ là cô sử dụng một loại phép thuật cảm ứng đặc thủ bằng huyết mạch, nhưng phạm vi của nó không rộng lắm chỉ khoảng năm mươi mét đổ lại.
Còn nơi đầu tiên mà Fayola bắt đầu sử dụng phép thuật cảm ứng đó chính là Tiệm may vá Taylor. Nhưng khi tới tiệm này ở trong Sunwests thì cô bé không cảm nhận bất kỳ tín hiệu nào.
“Cậu không cảm thấy gì hả…?” Ambrose nhìn khuôn mặt khó coi của cô bé nói.
“Ừm, khung cảnh xung quanh rất giống nhưng lại không thấy gì cả…” Fayola gật đầu giọng cô bé hơi thất vọng nói.
“Chúng ta vào tiệm hỏi thử xem, biết đâu có manh mối gì?” Ambrose đề nghị.

Fayola đồng ý rồi hai đứa đi vào trong Tiệm may vá Taylor. Đó là một cửa hàng bán quần áo khá nhỏ, phù hợp với hoàn cảnh của một ngôi làng nông nghiệp.
Hai bên của hàng treo hai hàng quần áo mới cứng, hầu hết là đồ bảo hộ lao động, một phần nhỏ là váy áo cho các quý bà, quý cô; một góc treo mấy bộ vest, vài cái áo ghi - lê,...
Trong tiệm là một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, thấy hai đứa trẻ vào, bà niềm nở nói:
“Chúc một ngày tốt lành, hai cháu muốn mua gì…”
“Cháu chào bác… cháu muốn hỏi thăm một số chuyện được không ạ?” Ambrose lễ phép nói.
Bà chủ tiệm nhìn phát là nhận ra hai đứa trẻ không phải người trong làng hay trong vùng, là người trong nghề, bà cũng nhận ra hai bộ quần áo bọn trẻ đang mặc mỗi bộ có giá phải trên năm trăm bảng Anh. (Con nhà giàu - bà hai mắt lóe sáng nghĩ)
“Các cháu có thể hỏi, nếu ta biết ta sẵn sàng trả lời.”
“Bác sống ở đây lâu chưa ạ?”
“Ta sinh ra và lơn lên ở đây, cháu nói thử xem có lâu không?” Bà chủ tiệm hóm hỉnh trả lời.
“Khoảng mười bốn mười lăm năm trước, bác có thấy trong làng xuất hiện hai người lạ mặt không? Hai người họ là một nam một nữ…” Ambrose cũng cười lại với bà chủ tiệm nói.
“Để ta nhớ lại xem nào… mười mấy năm trước hình như không có cặp đôi lại mặt nào xuất hiện cả… Nhưng lại có hai người đàn ông khả nghi xuất hiện.” Bà chủ tiệm tai phải gãi mũi nói.
“Hai người đàn ông…” Ambrose nhắc lại, không lẽ là hai tên Tử thần thực tử Fayola đã kể.
“Đúng vậy, bọn chúng ăn mặc rất kì lạ, ngay sau khi hai tên xuất hiện, một vụ nổ khí gas lớn xảy ra phá hủy tới mười căn nhà, may mắn là không ai thiệt mạng lẫn bị thượng cả. Ta nhớ như in vì chính bọn chúng đã từng tới tiệm này, cảnh sát cũng hỏi rất nhiều về chuyện này…”
Một vụ nổ khí gas, đây là một lý do cũ rích mà Bộ phép thuật nghĩ ra khi đấy để che dấu hành vi tội ác của bọn Tủ thần thực tử.
Cũng may là không ai bị chết, nếu không cả ngôi làng sẽ bị xóa sạch trí nhớ mất, Ambrose thầm nghĩ.
Đúng lúc này, Fayola lên tiếng hỏi:
“Ngôi làng này mới xây mới phải không, tiệm này cũng thế bác ạ?”
“Cô bé tinh mắt đấy, tiệm cũ của ta đã bị phá hủy trong vụ nổ khí gas rồi, lúc đó may là ta thấy hành vi của hai tên đó khả nghi nên nhanh trí rời khỏi tiệm chạy tới nhà thờ gọi điện thông báo cảnh sát (Nhà thờ mới có điện thoại còn trong tiệm thì không).”
Bà chủ tiệm ánh mắt sợ hãi khi nghĩ lại nói:
“Nếu không ta cũng không đứng ở đây được, lúc vừa vào trong nhà thờ thì cả ngôi làng rung lên, một tiếng nổ to kinh khủng vang khắp làng. Cảnh sát nói vụ nổ là một hành động khủng bố có chủ ý... ” Bà chủ tiệm tay đặt lên ngực mặt hoảng hốt nói.
“Vậy tiệm cũ của bà ở đâu vậy?” Fayola hỏi tiếp.
“À, nó ở con đường phía tây của ngôi làng, ngày trước đó là đường chính, nhưng khi đường quốc lộ mới thông xe, cả ngôi làng mới chuyển hướng ra phía này, ta cũng không sửa lại tiệm cũ đấy mà xây mới một cái khác ở đây…”
“Cháu cảm ơn bác, chúng cháu xin phép đi trước…” Ambrose cúi đầu cảm ơn nói, xong rồi hai đứa ra khỏi Tiệm may vá Taylor.
Việc cảm ơn bà chủ tiệm bác quản gia Baemyn sẽ lo cho cậu.
Sau đó hai đứa lên xe đi tới con đường phía tây theo chỉ dẫn của bà chủ tiệm, con đường này vắng vẻ hơn nhiều, cuối đường là một đống đổ nát trông rất kinh dị.
Chỗ này cậu có thể thấy phần sót lại của các vật trang trí lễ Halloween, có lẽ đây là nơi tổ chức hoạt động lễ hội Ma của ngôi làng.
Tới trước một ngôi nhà, Fayola bất ngờ dừng lại nói:
“Đúng nơi này, rồi mình cảm ứng được cha mẹ ruột đã từng ở đây…” Fayola giọng vui hơn một chút nói.
“Tiếp theo chúng ta làm gì hả Fayola?” Ambrose nói.
“Việc này phải nhờ cha giúp, cha Baemyn. Con muốn tìm xem tất cả bệnh viện có ca sinh nào vào ngày 20 - 12 - 1977.” Fayola nhìn Baemyn bên cạnh nói.
Đó là ngày tháng năm sinh của cô bé, Ambrose đã ngờ ngợ ra cách Fayola tim cha mẹ mình rồi.
“Trong ký ức của tên Tử thần thực tử Carey Lowell, con thấy mẹ ruột của mình có vẻ là sắp sinh (bà ấy đang ôm bụng đau đớn) cho nên bà ấy sẽ phải tới một trong những cơ sở y tế gần nhất…” Fayola giải thích nói.
“Con yên tâm, con gái. Nếu đúng như con đoán thì rất nhanh có kết quả…” Baemyn nói xong rồi ông lại lấy điện thoại ra liên hệ bọn cấp dưới điều tra.
Đúng là rất nhanh có kết quả, người của Baemyn lọc bỏ đi những ca sinh là con trai, bỏ tiếp những ca sinh mẹ tròn con vuông. Bởi vì... mẹ ruột của Fayola đã mất khi sinh ra cô.
Trong vong hai mươi phút, bọn họ lọc ra chỉ còn lại một ca sinh duy nhất ở bệnh viện Thánh Louis (Louis St Hospital), Baemyn nhận tin nhắn từ cấp dưới, rồi ông nói:
"Đã có kết quả, đó là bệnh viện Thánh Louis..."
“Người của chúng ta đã liên hệ với người trực ngày hôm đấy, hai giờ chiều bà ta sẽ có mặt ở bệnh viện… Chúng ta trước tìm một nhà hàng ăn trưa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.