Vạn Giới Gian Thương

Chương 37: Như trong mộng ảo




Dịch giả: bekhovobien_quaydaulabo
Biên: KenSeki
Thôi Bác Văn sải bước đi vào Cơ Duyên Các, vừa mới bước vào thì nhìn thấy hai bên hành lang có hai cánh cửa, phía trên lần lượt viết “Lang Hoàn Phúc Địa” và “ Truyền thừa Vô Nhai Tử”.
Thôi Bác Văn vuốt cằm, rồi hỏi: “Đây là kết quả sau khi chiếc nhẫn biến hóa sao?”
“Đúng vậy, sau này tất cả Cơ Duyên mà chủ nhân cướp đoạt được sẽ xuất hiện ở đây” Tiểu Y gật gật cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu, trả lời.
“Cái này thì có gì đặc biệt hơn sao?” Thôi Bác Văn cảm thấy cái sắp xếp này quá vô dụng, chỉ đơn giản là đổi chỗ để đồ thôi sao?
Tiểu Y lắc đầu nói: “Cơ Duyên Các, tên như ý nghĩa, ở trong này có thể gặp được các loại cơ duyên, sau này chủ nhân còn có thể mang người đến đến đây nữa, Cơ Duyên Các sẽ tự động lựa chọn nội dung để học tập hoặc là những nội dung mà chủ nhân chỉ định.”
"Đợi một chút! Ngươi nói là có thể dẫn người vào Vạn Giới Không Gian hả?"
"Đúng thế! Vốn là có thể dẫn người vào không gian này nha, chỉ là lúc trước trí nhớ của ta không được đầy đủ nên ta không nhớ rõ."
‘Hóa ra lại có thể dẫn người tiến vào đây, nói cách khác thì ta không cần lo lắng về việc không có cách chăm lo cho các em gái của mình rồi.’
Thôi Bác Văn ngửa mặt lên trời cười to, ‘Thật tốt quá, như thế chẳng phải sau này ta có thể thu được rất nhiều…’
"Nhưng mà, chủ nhân, không gian hiện tại tối đa chỉ có thể dung nạp 1 người, nói cách khác, nếu người muốn mang thêm nhiều người hơn vào thì nhất định phải sửa chữa chiếc nhẫn trước đã.”
Ách, một người thì một người! Có thể đem người vào là không tệ rồi, còn muốn mấy cái nữa chứ.
“Phải rồi, Vạn Giới Chi Môn của ta ở đâu rồi?” Hắn đã dạo qua một vòng mà không thấy Vạn Giới Chi Môn đâu.
“Chính là cánh cửa lớn của tòa lâu đài đó! Lúc bình thường nó chỉ là cánh cửa bình thường thôi, nhưng lúc cần dùng thì nó có thể kết nối với vạn giới, tuy nhiên bây giờ còn chưa tìm được bất kì một vị diện nào khác cả.”
"Thì ra là thế."
Như vậy trước tiên đi thăm Vô Nhai Tử ở bên dưới đã, hắn còn phải lừa để Vô Nhai Tử truyền công lực cho nữa. Tuy rằng Thôi Bác Văn cảm giác mình rất tham lam nhưng không còn cách nào khác. Nếu không nhanh chóng tăng cường thực lực của bản thân thì sợ rằng sớm muộn cũng sẽ chết ở trong vị diện Thiên Long này, dù sao trong thế giới này còn có người cũng đang nắm giữ một chiếc nhẫn khác nữa.
Đẩy cánh cửa có chữ ” Truyền thừa Vô Nhai Tử” ra, đập ngay vào mắt là một ông lão râu tóc bạc phơ, da dẻ hồng hào đang khoanh chân ngồi ngay ngắn, ông lão thấy Thôi Bác Văn đi vào thì chậm rãi đứng dậy ôm quyền nói: “ Tại hạ là Vô Nhai tử, xin ra mắt chủ nhân nơi này, đa tạ ân cứu mạng!”
"Cái gì?"
Thôi Bác Văn choáng váng, cái này không đúng nha!
Hắn nhớ rất rõ ràng Vô Nhai tử hẳn phải là một lão già tàn tật, toàn thân bại liệt, còn người này là sao, làm thế nào lão đứng lên được, còn nói ân cứu mạng cái gì?
“Chủ nhân không cần kinh ngạc, sau khi không gian biến hóa, trong khi thu nạp các loại cơ duyên và vật phẩm, thì trước tiên sẽ sửa chưa tất cả hư hỏng, đối với thương thế của Vô Nhai Tử, không gian xem hắn bị hư hỏng liền thuận tiện chữa trị..."
Khóe miệng Thôi Bác Văn giật giật... Thật đáng sợ, thế mà lại có thể chữa trị! Thế nhưng không hiểu sao Thôi Bác Văn vẫn có cảm giác có chỗ không đúng, ‘Rốt cuộc là cái gì làm cho mình có cảm giác kì quái như thế.?’
"Chủ nhân!? Chủ nhân?"
Tiểu Y chậm rãi bay đến trước mặt Thôi Bác Văn nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng.
Thôi Bác Văn nghe vậy nhìn về phía Tiểu Y, khoát tay áo, tỏ vẻ là bản thân không có việc gì.
‘Kỳ quái that, rút cuộc là tại sao?’
Rốt cuộc là điều gì khiến cho nội tâm hắn cảm thấy kì quái nhỉ?
"Có phải công tử muốn nội công của ta chăng? Ngươi yên tâm, công tử đối với ta có ân tái tạo, truyền nội công cho công tử có gì là không được." Vô Nhai Tử bộ dáng hiên ngang lẫm liệt nói.
"Oh? Thật sao?"
Thôi Bác Văn rốt cuộc biết không đúng ở chỗ nào rồi, những điều này hết thảy đều quá thuận lợi rồi, không gian chiếc nhẫn biến đổi, Tiểu Y nhận hắn làm chủ, có toàn quyền khống chế toàn bộ không gian, còn có thể đem người tiến vào đây, hết thảy chẳng phải đều giống những suy nghĩ bao lâu nay trong lòng hắn hay sao?
Hắn không thích Tiểu Y dùng loạn năng lượng của hắn, hắn muốn biết nguồn gốc không gian này, hắn tò mò về mọi thứ.
Sau đó tất cả đều hiện ra cho hắn, cái cảm giác thuận lợi này giống như nằm mơ vậy!
Nằm mơ!
Không sai, Thôi Bác Văn đã nghĩ thông suốt điểm này, lại đi xem lại tất cả, bao gồm tất cả không gian và mọi thứ khác, tất cả đều không giống như suy nghĩ của hắn! Chắc chắn là như vậy rồi!
Nghĩ đến đây, hắn hít sâu một hơi nói: "Tiểu Y, có phải Lang Hoàn Phúc Địa cũng có biến hóa?"
"Đúng rồi, nếu là vùng đất Truyền Thừa, thì tất nhiên là có thể tự động truyền thừa đó."
"Thật sao, thật đúng như suy nghĩ của ta!"
"Cái gì?" Tiểu Y khó hiểu nhìn Thôi Bác Văn.
Thôi Bác Văn khoát tay áo, nói: "Không có gì, ta cảm thấy mệt mỏi quá, có chỗ nào cho ta nghỉ không?"
"Có, chủ nhân!" Ngay bên cạnh đại điện.
Thôi Bác Văn quay đầu nhìn lại, quả nhiên ở một bên đại điện không biết từ lúc nào có thêm một một cánh cửa lớn, trên đó viết hai chữ "Tẩm Cung" rất to.
Thật là có này, Thôi Bác Văn tự giễu lắc đầu, đột nhiên lắc mình đi đến trước mặt Tiểu Y, thò tay trái ra chộp tới.
Tiểu Y sửng sốt, còn không kịp phản ứng đã bị Thôi Bác Văn nắm ở trong tay, nàng kinh hãi kêu lên: "Chủ nhân! Ngươi làm cái gì thế?"
Thôi Bác Văn bình tĩnh nói: "Làm cái gì? Trong lòng ngươi không đoán ra sao?"
Tiểu Y ngẩn ngơ, nàng không nghĩ ra tại sao tự nhiên Thôi Bác Văn lại nổi điên, giãy giụa nói: "Chủ nhân ngươi làm sao vậy a! Đừng dọa Tiểu Y nha."
‘Còn không thừa nhận sao?’ Thôi Bác Văn không trả lời, chỉ là cánh tay nắm chặt thêm một chút..
"Mau buông tay ra, Tiểu Y chết mất!"
Thôi Bác Văn nhíu mày lại thành hình chữ Xuyên (川), ‘Chẳng lẽ mình đã đoán sai, nhưng làm sao có thể thế được, hắn không tin trực giác của mình lại sai’
Cắn răng một cái, bàn tay bóp mạnh
Bụp!
Rốt cuộc thân thể Tiểu Y không chịu nổi áp lực, bị Thôi Bác Văn bóp tan tành!
Trong lòng Thôi Bác Văn tê dại, thể nhưng vào lúc này toàn bộ không gian bắt đầu chấn động mãnh liệt.
Ầm... Thôi Bác Văn cảm giác dưới chân hụt hẫng, rồi rơi xuống cực nhanh, Thôi Bác Văn quá sợ hãi, quơ tay loạn xạ, nhưng mà chung quanh đều là một mảnh hư vô, không bắt được bất kỳ cái gì, nhìn xuống phía dưới thì thấy một đám khí màu tím đang cuồn cuộn bốc lên
A…
Thôi Bác Văn hét thảm một tiếng rồi rơi vào bên trong đám tử khí, nhưng tốc độ rơi xuống vẫn không giảm chút nào, khác biệt duy nhất chính là, Thôi Bác Văn cảm giác không thể thở nổi, hắn cảm giác đám khí màu tím đang tống hắn ra ngoài.
Ngực Thôi Bác Văn bị đè nén, hắn thực sự cảm thấy khó thở.
Thôi Bác Văn điên cuồng giãy dụa nhưng không hề có tác dụng, thời gian trôi qua, biên độ giãy dụa càng ngày càng nhỏ, ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Ngay lúc hắn sắp chìm vào hôn mê, thì bên tai lại vang lên một âm thanh yếu ớt…
Nhưng mà dường như hắn không thể nghe rõ!
Thôi Bác Văn cắn mạnh đầu lưỡi, rốt cuộc liền nghe rõ âm thanh kia, đó là tiếng nói của Tiểu Y. Cảm giác như gần trong gang tấc nhưng lại tựa ở xa cuối tận chân trời.
"Chủ nhân! Thủ vững tâm thần, mau tỉnh lại!"
"Chủ nhân! Thủ vững tâm thần, nhanh tỉnh lại!"
Thôi Bác Văn rốt cục nghe rõ giọng nói kia lại lặp lại bên tai, trong tiếng nói còn kèm tiếng nức nở, như đang khóc vậy.
Tiểu Y khóc sao?
Thôi Bác Văn cắn răng, từ từ mở mắt, cảnh sắc chung quanh lập tức lại hiện rõ trong tầm mắt.
Nơi này không thấy có đám khí màu tím kia, khắp nơi đều là một màu xanh lục dễ chịu, còn hắn đang nằm dưới một gốc cây to.
"A! Chủ nhân, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại! Ngươi dọa chết Tiểu Y rồi. Ô ô."
"Tiểu Y?" Hắn nhớ lại lúc trước ở chỗ kia chính tay hắn đã bóp nát Tiểu Y, thì liền cảm thấy trong lòng quặn đau.
"Chủ nhân, ngươi khá hơn chút nào chưa?"
"Tiểu Y, thật là ngươi? Ta bị làm sao vậy?"
“ Đúng rồi, không ta thì còn có thể là ai? Về phần ngươi bị làm sao ư, còn không phải do ngươi tùy tiện thu nạp Cơ Duyên dẫn tới Hỗn Độn Tử Khí bạo động, khiến cho tâm thần ngươi cũng bị ảnh hưởng sao. Ta vất vả lắm mới phong ấn được đám tử khí bạo động, sau đó liền phát hiện ngươi nằm dưới gốc cây không nhúc nhích, cứ tưởng ngươi đã chết rồi chứ.”
“Bị ảnh hưởng là sao! Những chuyện ta vừa trải qua, đều là giả sao?”
“Đương nhiên là giả rồi, ngươi có biết Chân Linh Kiếp không?”
‘Chân Linh Kiếp? Là cái gì?’
Thôi Bác Văn cảm thấy khó hiểu, những chuyện hắn trải qua lúc trước đều rất chân thật, hắn còn nhớ rõ mồn một những chi tiết đó.
“Chân Linh Kiếp là kiếp nạn mà mỗi sinh mệnh cấp thấp tiến hóa đến cao cấp hơn đều phải trải qua. Tổng cộng có ba loại kiếp nạn gồm Thiên Phạt Kiếp, Tuế Nguyệt Kiếp, và Chân Linh Kiếp, mà Chân Linh Kiếp là kiếp nạn đưa người ta vào chính bản tâm của họ, chỉ có lĩnh ngộ bản tâm, siêu thoát tự thân thì mới có thể thành công độ kiếp, đây là kiếp nạn khó khăn nhất trong ba loại kiếp nạn khi sinh mạng tiến hóa.”
Thôi Bác Văn cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy quả đúng như vậy. Nếu không phải chính hắn phát hiện ra chỗ không đúng, thì không biết chừng sẽ mãi trầm mê ở thế giới kia rồi.
“Vậy ý của ngươi là ta đã vượt qua Chân Linh Kiếp?"
Tuy rằng không may rơi vào kiếp nạn khó khăn nhất trong sinh mệnh tiến hóa, nhưng mà đã vượt qua được thì tốt quá rồi!
Không bao giờ còn phải lo lắng kiếp nạn đáng sợ kia giáng lâm nữa.
"Chủ nhân ngươi tưởng bở rồi, ngươi là bị ảnh hưởng bởi Hỗn Độn Tử Khí bạo động, những gì đã trải qua đại khái chỉ không đến một phần vạn của Chân Linh Kiếp. Hơn nữa do đã vượt qua lần này nên Chân Linh kiếp lần sau sẽ gặp khó khăn hơn vô số lần."
Thôi Bác Văn "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.