Vạn Giới Gian Thương

Chương 31: Vị thần y cận thị nặng




Dịch giả: KenSeki
Thạch Thanh Lộ vô cùng kinh hãi, chạy nhanh đến gần Lục sư ca, lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa cho chết khiếp, toàn thân Lục ca giống như một trái hồ lô bằng máu, khắp người cắm đầy ám khí, nhìn không khác gì một con nhím.
Đoàn Dự nhìn Thạch Thanh Lộ vừa chạy đến nói: “Xin chào bà bà!”
‘Bà bà! Bà bà! Bà bà!’
‘Có ngươi mới là bà bà, cả nhà ngươi là bà bà thì có..’
Trong đầu Thạch Thanh Lộ cứ văng vẳng hai tiếng ‘bà bà’ ngày, ‘nhìn ta đã già như vậy rồi sao?’
‘Mặc dù mình đã qua tuổi ba mươi, nhưng đang lẽ vẫn còn dáng vẻ thùy mị chứ, mà ta còn chưa lập gia đình, kể cũng hơi.. ế hàng một chút, nhưng không thể nào vừa nhìn qua đã giống như một bà lão được.’
‘Ta thực sự già như thế sao?’
Lúc này Chung Linh đang giúp Phùng A Tam nhổ đống ám khí trên người ra, nhìn thấy người chạy tới, thì chào nói: “Bà bà biết người này sao, thật tốt quá, chúng ta tìm thấy gã ở bên ngoài lối vào, lúc tìm thấy thì gã đã bị thương rất nặng rồi, còn bị treo ngược lên cây, thật là đáng thương!”
‘Thôi được rồi! Thì quả thật ta nhìn cũng hơi già rồi.’
Thạch Thanh Lộ cảm giác như không muốn sống nữa, sốc lại tinh thần rồi đáp lễ lại, nói: “Đa tạ hai vị..thiếu hiệp đã cứu Lục sư ca của ta, lần này coi như đã nợ hai vị một cái nhân tình, ngày sau có việc gì cần giúp đỡ, xin cứ gọi Hàm Cốc Bát Hữu chúng ta là được.”
“Lục đệ! Trời…ơi..ii, sao đệ lại bị thương đến nỗi này, mau mau đặt hắn nằm xuống, để ta châm cứu!”
Bấy giờ Lão Ngũ là Tiết Mộ Hoa cũng đã đến nơi, cực kỳ sợ hãi nói.
Đoàn Dự nghe thấy thế thì nhẹ nhàng đặt người đang cõng trên lưng xuống đất, rồi mới ôm quyền nói: “Xin thỉnh giáo quý danh của vị đại ca này!”
Thạch Thanh Lộ lúc này đang ngồi tự kỷ trong xó, gẩy lá đá kiến, nghe thể thì giật mình, ‘Đại ca? đại ca nào… tại sao Ngũ ca thì được gọi là đại ca, mà ta thì lại bị kêu là bà bà?’
“Không dám, tại hạ là Tiết Mộ Hoa, cảm tạ hai vị đã mang Lục đệ của ta về đây, buổi tối nếu có thời gian, thì ta sẽ ghé qua làm phiền sau.”
“Ah!? Thì ra các hạ là Tiết đại phu được xưng tụng là thần y sao? Vãn bối là Thế tử nước Đại Lý, Đoàn Dự, xin được ra mắt.” Đoàn Dự không ngờ là trong cái sơn cốc này lại có thể gặp được vị Tiết Mô Hoa, Tiết thần y, vốn vẫn được coi như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Phụ vương hắn vốn vẫn muốn đi tìm Tiết Mộ Hoa đến Đại Lý làm khách, nhưng kết quả là tìm thế nào cũng không thấy, không ngờ hôm nay hắn lại gặp được ở đây.
Tiết Mộ Hoa khoát tay nói: “Chỉ là chút hư danh mà thôi, chẳng qua là tại hạ có chút ít hiểu biết sơ sài về y đạo mà thôi, trước cứ để ta cứu người đã, lát nữa sẽ cùng tiểu hữu nâng cốc chuyện trò sau.”
Đoàn Dự gật gật đầu, Chung Linh đứng bên cũng tò mò, vị Tiết thần y này rốt cuộc là có gì thần kỳ, nàng cũng hiểu biết một chút về y thuật, nàng đã kiểm tra qua vết thương cho người này, đảm bảo sống sót thì không có vấn đề, nhưng để phục hồi lại thì rất khó, dù sao thì cũng có rất nhiều ám khí cắm lên huyệt Mệnh Môn, thế mới bảo kẻ làm hại người này thực sự ác độc.
Tiết thần y đi vòng quanh Phùng A Tam một lượt, trong lòng tính toán, rồi đưa tay vào ngực áo lấy ra một cây châm cực lớn, cỡ bằng ngón cái, dài độ ba xích (~1m???)
Trước ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ Đoàn Dự và Chung Linh, cây châm đâm trúng huyệt Thái Dương của Phùng A Tam.
Phụp… cây châm khổng lồ đâm xuyên qua từ bên trái qua bên phải, Đoàn Dự và Chung Linh đều ngây người khiếp sợ!
‘Đây là phương pháp mà thân y dùng cứu người sao, ngay cả huyệt Thái Dương cũng đâm xuyên luôn!’
Đối với người bình thường, một cú này nếu không chết cũng thành tàn tật, thần y, quả nhiên không hổ là y như thần, phương pháp khác xa người thường.
Trong lúc hai người Đoàn Dự còn đang cảm khái, thì Tiết Mộ Hoa đã lấy trong người ra hơn mười cây châm lớn khác, lần lượt cắm lên các loại huyệt trên người Phùng A Tam, nào là Thiên Đột, Tuyền Ki, Hoa Cái, Tử Cung, Ngọc Đường, Thiên Trung, Trung Đình, Cưu Vĩ, Cự Khuyết, Thượng Quản, Trung Quản, Kiến Lý, Hạ Quản, Thủy Phân, Thần Khuyết, Âm Giao, Khí Hải (Đan Điền), Thạch Môn, Quan Nguyên, Trung Cực, Khúc Cốt, Hội Âm, Hoành Cốt, đủ cả.
Nhìn cảnh này mà hai mắt Đoàn Dự gần như lồi ra, nhìn qua thì thật là quá tàn bạo, lúc trước người này chỉ như con nhím mà thôi, bây giờ thì hoàn toàn là một quả cầu gai thực sự.
Nếu như không biết đây là do chính Tiết Mộ Hoa làm, thì hắn khẳng định đối phương đang muốn giết người. Nhưng mà hành động của thần y quả thật là không thể lấy lẽ thường mà xem được.
Giống như sư phụ của hắn cũng thế, thích mặc quần cỏ…
Phù…. Tiết Mộ Hoa đã hoàn tất công cuộc châm để cứu của mình, rồi thở ra một hơi thật dài, sau đó xoa xoa mồ hôi trên trán, lão thấy kỳ lạ, ‘quái lạ, mặc dù thủ pháp châm cứu của ta khá đặc biệt, nhưng cũng không đến nỗi đổ mồ hôi mới phải chứ …’
“A… Lục đệ!”
Lúc này thì mấy người gồm cả Tô Tinh Hà mới chạy đến nơi, vừa rồi bọn họ còn bận xem Thôi Bác Văn và Mộc Uyển Thanh hương diễm kia đánh nhau, nên lúc này mới chậm chạp chạy đến.
Bởi bọn họ đều nghĩ, nếu Tiết Mộ Hoa đã ra tay, thì khẳng định không có vấn đề gì cả, thế nhưng không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì Tô Tinh Hà suýt ngất tại chỗ, toàn thân Lục đồ đệ của lão bị cắm đầy châm lớn.
Không còn chút dấu hiệu còn sống nào, hoàn toàn đã bị người ta đâm chết, lập tức tức giận nói: “Nghiệt đồ! Giết hại huynh đệ đồng môn, ta làm sư phụ phải thanh lý môn hộ!”
‘Sao?’ Tiết Mộ Hoa nghe thấy giọng nói của sư phụ thì lấy làm nghi hoặc, bản thân vừa châm cứu cứu người, như thế nào lại bị gọi là giết hại đồng môn?
“Trời ơi, Ngũ ca ới là Ngũ ca, đã nói huynh bao nhiêu lần rồi, mắt mũi kèm nhèm thì đeo kính vào, ngươi dùng nhầm châm rồi!” Thất muội lúc này mới kịp phản ứng lại, không vẽ lá chăn kiến nữa, ngầng đầu lên thấy toàn thân Phùng A Tam đã bị cắm đầy châm lớn.
‘Dùng sai châm?’ Tiết Mộ Hoa lúc này mới vội vàng lục tìm trong ngực áo, sau cả buổi mới lấy ra một cái kính mắt đơn giản, rồi đeo lên, lúc này mới lập tức ngẩn cả người, đứng hình!
Quả thật hình như là y đã dùng sai châm, đãng lẽ phải dùng châm mảnh, thì lại dùng châm thô, thảo nào mà châm xong phải thở hồng hộc, …việc này.. thật…
Đoàn Dự và Chung Linh thì đồng thời xuất hiện mấy đen trên đầu, ‘nhầm? sao lại có thể làm ăn một cách tùy tiện như thế chứ!’
Vốn có thể cứu sống người ta, thì lại bị đâm người ta chết tươi.
Cứ tưởng là có châm pháp cao thâm mạc trắc thế nào, hóa ra là lấy nhầm châm.
Nhìn thấy Phùng A Tam trước khi chết còn khẽ nhếch miệng, trên mặt còn hiện rõ vẻ hoảng sợ, xem ra lúc đó gã đã biết rồi, nhưng vì quá hư nhược nên không thể mở miệng được.
Hơn nữa, huyệt đầu tiên Tiết Mộ Hoa châm là huyệt Thái Dương, có lẽ người cũng xong đời từ đó, khi đấy Đoàn Dự cũng im lặng, vì còn tưởng là thần y có phương pháp kỳ lạ, hóa ra hoàn toàn chỉ là sai lầm…
Bịch một tiếng, Tiết Mộ Hoa quỳ xuống trước người Lục đệ, khóc lóc nói: “Lục đệ, là ca ca không tốt, là ca ca hại ngươi, chỉ vì cái tật không đeo kính mà đã giết mất ngươi rồi!”
Đoàn Dự nhìn vị Tiết thần y này, thì thầm cảm thấy may mắn, lúc trước mà đi mời về Đại Lý, không biết chừng cả nhà đã gặp nạn rồi, vốn một người còn có thể cứu sống được, vậy mà châm xong, liền tiễn người đi đầu thai luôn…
Tô Tinh Hà tức giận vung tay nói: “Bắt trói hắn lại, chờ trừng trị!”
“Sư phụ khai ân! Ngũ ca cũng không có cố ý!”
“Đúng thế, sư phụ, việc này chẳng qua là ngoài ý muốn, đệ tử nghĩ Lục đệ ở trên trời cũng không trách Ngũ đệ đâu!”
Tô Tinh Hà giơ tay chặn lại, nói: “Không cần nhiều lời, giải hắn đi cho ta! Thuận tiện án tang cho Lục sư đệ của các ngươi!”
Mấy người xem chừng xin tha không có kết quả, đành phải hậm hực mang Tiết Mộ Hoa đi.
Lúc này Tô Tinh Hà mới đến trước mặt Đoàn Dự, nói: “Đa tạ tiểu hữu đã hỗ trợ, tuy rằng người không cứu được, nhưng Tô mỗ vẫn xin chịu ơn.”
Giọng nói như vịt đực làm Đoàn Dự giật mình, nhưng vẫn cố gắng nói: “Tô lão quá khách khí rồi, còn chưa thỉnh giáo Tô lão đây là.??”
“À, ta chính là Tô Tinh Hà.” Đoàn Dự cả kinh, hắn đã từng nghe qua đại danh của Tô Tinh Hà rồi, vội vàng hành lễ nói: “Thì ra là người được giang hồ xưng tụng Thông Biện Tiên Sinh, Tô Tinh Hà tiền bối. Vãn bối là Đoàn Dự xin có lễ.”
Tô Tinh Hà rất hài lòng với cách cư xử của tiểu tử này, chỉ có điều vẫn không làm cho lão rung động lớn như đối với Thôi Bác Văn.
Vừa nghĩ tới Thôi Bác Văn, thì lập tức nhớ đến Vô Nhai Tử, Tô Tinh Hà cảm thấy trong lòng lo lắng, không biết lão nhân gia đã đi đâu mất rồi, việc này thật là kỳ quái.
“Không biết tiểu hữu tới đây có chuyện gì, nếu là vì thế cờ Trân Lung, thì ngươi tới hơi chậm rồi.” Tô Tinh Hà hỏi.
Đoàn Dự lắc đầu nói: “Tô tiền bối hiểu lầm rồi, vãn bối đến đây là để tìm sư phụ.”
“Thế sao? Không biết gia sư nhà ngươi là ai?”
“À, Gia sư của vãn bỗi là Thôi Bác Văn! Phải rồi, chính là người vừa cùng sư mẫu của vãn bối dùng dằng với nhau ở đằng kia đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.