Vạn Giới Chí Tôn

Chương 45: Lên đường




Thiết Nham biến về nhân hình cung kính đứng sau lưng Trường Thiên, hắn là cự nhân tộc cùng với địa nhân tộc là hai bộ tộc người khổng lồ ở Song Giới đại lục, bọn họ có thể thu nhỏ hay biến lớn thân hình tùy thích, mức độ to lớn cực hạn chính là bản thể còn biến thành nhỏ như người bình thường thì chỉ vì để tiện hoạt động, giao tiếp thôi.
Trường Thiên vẫn giữ nguyên trạng thái Xích Thân, bây giờ hắn còn miễn cưỡng hoạt động được, nhưng nếu về nhân hình bình thường thì ngay lập tức hắn sẽ lâm vào hôn mê, thương thế trên người cần ít nhất vài ngày mới may ra có tiến triển.
Trường Thiên dẫn theo Thiết Nham chậm rãi hạ xuống vòng phòng hộ, "Mở ra!!!". Tiên Đao Lượng phía dưới tỉnh mộng, hắn cuống quít sai người giải trừ trận pháp, có cho lão trăm cái lá gan cũng không dám trái ý vị thần nhân này.
Quang tráo dần dần mờ nhạt rồi tan biến, Trường Thiên trong nháy mắt đã hiện ra trước mặt Dực Xà và Tử Di, nhìn hắn lúc này không khác từ trong địa ngục bước ra là mấy, thân thể to cao thuần một màu đỏ, đã vậy còn chi chít vết thương và máu.
Trường Thiên không để ý xung quanh ôm Dực Xà vào lòng sau đó để lại một câu rồi biến mất: "Tiếp tục đại hội, trong những ngày này không có việc gì thì đừng tìm đến ta!"
Tử Di, Như Ngọc và tiểu Lang thở phào một hơi, Thiên ca không sao là họ đã cảm tạ ông trời rồi, tiếp tục đại hội chỉ là để nâng cao kinh nghiệm chiến đấu và mục tiêu cuối cùng chính là vào được siêu cấp tông môn ở Bát Nguyên, thực ra đó cũng chỉ là một chi nhánh nhỏ của siêu cấp tông môn chân chính mà thôi.
Trường Thiên ngay khi mang Dực Xà về đến phòng số năm liền biến trở lại bình thường rồi bất tỉnh nhân sự, Dực Xà hốt hoảng bế hắn vào phòng trong để nghỉ ngơi. Nàng ngồi ngắm Trường Thiên một lúc lâu sau đó mới ra ngoài dặn dò Thiết Nham canh cửa, không cho phép bất cứ ai vào.
Hai ngày trôi qua.
Trường Thiên lúc này đang ngồi xếp bằng tu luyện, hắn đã tỉnh lại từ hôm qua, đến bây giờ thân thể mới có dấu hiệu khôi phục, thương thế của hắn quả thật rất nặng.
Trường Thiên ngưng thần dò xét nội thể, đồng thời từ trong hư vô hắn lấy được ba cái giới chỉ cao cấp, đồ vật bên trong rất nhiều, có một vài cái Đấu kỹ Phàm cấp, có lẽ đây là đồ lấy được từ người khác, bởi vì toàn là thứ dùng cho nhân loại tu luyện, không có cái nào dùng được cho yêu thú cả.
Nhưng lại có hai thứ khiến Trường Thiên sáng mắt, đó là hai kiện vũ khí Lục cấp đỉnh phong. Hắn có thể không cần nhưng mấy đứa nhỏ bên cạnh lại rất cần, một cây chiến phủ màu bạc cực lớn không có hệ cố định, nhìn những trận pháp văn khắc trên nó Trường Thiên liền biết thứ này là đồ tốt. Pháp văn có thể nổi lên bề mặt thể hiện trình độ phụ ma của người chế khí rất cao, pháp văn càng rõ ràng chứng tỏ uy lực càng mạnh.
"Thứ này Triệu Võ xài là đúng bài" Trường Thiên mỉm cười thầm nghĩ rồi đánh giá vũ khí còn lại, thứ này là một cây trường Thương dài hai mét, pháp văn không mạnh nhưng thủy thuộc tính trên thân nó tỏa ra cực kỳ nồng đậm, Như Ngọc sử dụng chắc không vấn đề gì, chỉ có điều con gái cầm thương thì hơi lạ mà thôi.
Dực Xà và Tử Di không cần vũ khí cũng được, năng lực thiên bẩm của hai nàng dư xài rồi, chỉ cần tìm được nơi thích hợp cùng vài loại đan dược, kích phát thành công huyết mạch, các nàng liền chính thức phản tổ, tiến hóa thành Thần thú cường đại bậc nhất thiên địa này, đến lúc đó mấy cái đồ chơi gọi là vũ khí chỉ là muỗi.
Trường Thiên tiếp tục kiểm tra giới chỉ thêm một lát, thấy không còn thứ gì hay hắn liền ra lệnh Hư Vô thôn phệ ba cái xác yêu thú cường đại bên trong. Đòn công kích toàn lực lúc trước Hư Vô đã tiêu hóa xong, nhưng khi đó không phải thời điểm hấp thu nên Trường Thiên đã dời lại cho đến bây giờ.
Hư Vô rất nhanh đã phân thành bốn cái vây quanh Trường Thiên, bốn luồng năng lượng nhanh chóng chui vào người hắn, một tím, một trắng và hai đỏ.
Trường Thiên bởi vì đang chịu thương chưa lành nên đau đớn là khó tránh khỏi, nhưng hắn đã chịu ít thống khổ sao. Khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi vã ra như tắm nhưng vẻ mặt hắn lại giữ nguyên không đổi, không hề nhíu mày lấy một cái.
Năng lực chịu đựng của Trường Thiên đã vượt xa người bình thường, quá trình diễn ra khá chậm, không được nhanh như mọi lần. Hư Vô không muốn làm quá nhanh, thân thể Trường Thiên đang trong giai đoạn hư nhược nhất, rất dễ vượt quá giới hạn của hắn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Trường Thiên hấp thu năng lượng từ Hư Vô cũng đã được một ngày. Đến giữa trưa thì Hư Vô đình chỉ xoay sau đó chậm rãi biến mất, Trường Thiên chậm rãi mở mắt, đồng tử màu tím yêu dị lóe qua tia tinh quang hưng phấn.
Lần này quả thật là thu hoạch rất lớn, nhục thân dậm chân tại chỗ đã khá lâu nay đã có được bước tiến lớn, sự cường đại của thân thể Trường Thiên bây giờ đủ sức chịu một đòn toàn lực của Ngưng Huyết cảnh sơ kỳ.
Linh hồn lực thì mỗi hồn hải rộng ra gấp năm lần, Ngưng cốt cảnh đỉnh phong chỉ cần dùng một Bạch hồn hoặc Tử hồn hắn cũng đủ tiêu diệt trong vòng mười chiêu. Thần Pháp đúng là thứ tốt, Trường Thiên đắc ý cười hắc hắc.
Thương thế trong người nhờ lực lượng nhục thân thăng tiến cũng đang hồi phục nhanh hơn rất nhiều. Hiện giờ Trường Thiên đã có thể đi lại nhưng hắn cũng không muốn rời phòng quá sớm.
Trường Thiên lúc trước không thèm nhìn vũ khí, thậm chí là khinh thường sử dụng, nhưng bây giờ suy nghĩ trong lòng đã biến chuyển thật lớn, nếu không phải nhờ có khả năng phục hồi cường đại từ Tiên Đằng, nói chính xác hơn là Yêu Quyết thì Trường Thiên đã chết bởi đòn công kích của bốn tên kia.
Hắn chưa hề nghi ngờ về điều này, cho nên nếu như có thêm một thứ dùng để bảo mệnh sẽ tốt hơn là khinh thường điều đó. Nên biết người sử dụng vũ khí sẽ đề thăng mức độ công kích và phòng thủ trên diện rộng, tùy thuộc vào mức độ thuần thục của người đó.
"Asura Susanoo" Quỷ Ảnh của hắn dùng sáu kiếm cộng thêm thân thể vô cùng khổng lồ, đối chiến với đám "Thần thú" rất tốt, rất tiện lợi, nhưng hắn đã bao giờ cầm kiếm quái đâu. Bởi vì như thế khi tung đòn thì nhìn uy lực có vẻ lớn nhưng thực chất chỉ để hù dọa là chính, không gây được chút sát thương mang tính thực chất nào.
Nếu không phải đang sinh tử chiến thì hắn đã tìm cái lỗ nào đó chui xuống rồi. Trường Thiên bây giờ có Linh hồn lực cực kỳ mạnh mẽ, cùng với độ thuần khiết siêu cường, không học Chế khí mà lại đi tìm mua thì thật uổng cái năng lực mà hắn có.
Tự học rồi tự chế tạo một món thích hợp với sở thích và độ thuận tay tốt hơn rất nhiều so với tìm mua. Trường Thiên nghĩ như vậy liền quyết tâm đi đến lãnh địa của Cự nhân tộc học hỏi kinh nghiệm một phen, bây giờ có thằng đệ là tộc nhân của bọn họ, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Nhưng trước đó phải an bài xong công việc ở Hạo Thiên Thần đoàn cái đã.
Hai ngày lại trôi qua trong sự chờ đợi của đám người Dực Xà, đại hội đã kết thúc được một thời gian, hai ngày sau mới là vòng chung kết tuyển chọn toàn Bát Nguyên. Mọi người đã về đông đủ, kể cả Triệu Võ cũng đã có mặt ở đây.
Cả đám đang bàn tán sôi nổi thì cánh cửa phòng trong sau bao nhiêu ngày đóng kín cuối cùng đã mở ra, thân ảnh Trường Thiên dần dần hiện ra giữa phòng.
Trường Thiên lúc này cực kỳ khác so với năm ngày trước, thân thể hắn cường tráng không thua gì Triệu Võ, thậm chí cơ bắp còn rắn chắc hơn rất nhiều, chiều cao từ một mét bảy lên tận gần mét chín. Đây có lẽ là do "hiệu quả" kích phát huyết mạch Kim Hùng lên đến cực hạn, dù gì kích thước của nó cũng là sinh vật to lớn nhất Song Giới đại lục, Trường Thiên hít được một ít tăng cường thể trạng cũng là điều dễ hiểu.
Hắn cũng rất bất ngờ về điều này, lúc trước ở trong phòng chỉ thấy thân thể cường tráng hơn thôi, Trường Thiên cũng không quan tâm cho lắm nên rất nhanh liền tập trung vào thứ khác, bỏ qua việc ngoại hình của mình thay đổi.
Bây giờ nhìn những người khác đều có cảm giác như thấp đi không ít thì hắn mới ngớ ra là mình biến hóa nhiều đến vậy. Trường Thiên mỉm cười vui vẻ: "Rất vui được gặp lại, ta ra ngoài rồi đây!"
Dực Xà và Tử Di liền lao tới ôm chầm lấy hắn, Trường Thiên yêu thương xoa đầu hai nàng sau đó hướng mắt đến nhìn Triệu Võ vẻ mặt đang cau có khó chịu, sau đó nhìn qua thì thấy Như Ngọc ôm chặt cánh tay của hắn.
Trường Thiên lắc đầu với cặp đôi khó hiểu này, một đứa xem sự xua đuổi của người kia làm động lực, một đứa thì có gái đẹp đeo bám lại không chịu hưởng thụ. Trường Thiên mặc kệ hai tiểu yêu nữ đang cọ cọ vào người hắn, từ trong giới chỉ lấy ra hai cây vũ khí dài tầm hai mét quăng cho Triệu Võ và Như Ngọc.
"Cầm lấy, đều là vũ khí Lục cấp cả đấy, trong thi đấu lấy ra mà dùng, cố gắng làm quen với chúng đi, sau này có đồ chơi khác ngon hơn ta lại đưa sau."
Triệu Võ, Như Ngọc không nhiều lời, gật đầu tiếp nhận. Vừa cầm vào tay cả hai liền cảm thấy vũ khí này như sinh ra để dành cho mình vậy, rất vừa tay và thoải mái. Triệu Võ vung thử vài đường, từng tiếng xé gió bén nhọn vang lên, cái ghế đẩu đằng sau dính phải đao phong liền bị cắt đôi, Triệu Võ hai mắt sáng lên nghĩ thầm "chiến phủ này rất tốt!"
Trường Thiên hài lòng gật đầu sau đó nhẹ nhàng đẩy hai người Tử Di ra, hắn trịnh trọng nói: "Mấy đứa sau khi tiến vào siêu cấp tông môn thì cố gắng tu luyện, tông môn chân chính chắc chắn phải nằm ở Ngũ Nguyên trở lên, nếu không sẽ chẳng được người ta gọi là siêu cấp rồi.
Còn mọi chuyện ở Hạo Thiên Thần đoàn ta giao toàn bộ quyền xử lý cho tiểu Xà, các ngươi phải nghe lời nàng tuyệt đối, sau khi thế lực đã đủ mạnh thì chớ có nuốt đám Tiên gia, Hào gia kia, cứ để bọn chúng tồn tại rồi tuyển nhân tài từ đó để phát triển thêm, như vậy sẽ có liên hệ lẫn nhau mà không cần phải thôn tính làm gì.
Nếu như Hạo Thiên phát triển quá nhanh thì cứ tiến vào Bát Nguyên để tiếp tục bước đi, không cần lo ngại, chỉ cần căn cơ không bị ảnh hưởng thì mấy cái chi nhánh nhỏ có bị tiêu diệt cũng không sao cả, Quan trọng phải cẩn thận làm việc, tốt nhất là không để lại dấu vết gì cả."
Dực Xà nhận ra điều gì đó liền gấp gáp hỏi: "Vậy còn chàng thì sao, chàng tính đi đâu?" Trường Thiên thản nhiên gật đầu: "Không sai, ta sẽ rời đi ít lâu, lâu thì ba tháng, nhanh nhất cũng hơn tháng. Nơi ta muốn đến chính là Cự nhân đảo của Thiết Nham!"
Thiết Nham hơi ngẩn người trong chốc lát nhưng rất nhanh liền gật đầu, chỉ cần chủ nhân muốn hắn cũng không ngại dẫn ngài đi.
Trường Thiên nhìn thấy ánh SeOdhyn mắt của mọi người có chút buồn hắn liền mở bừng mắt ra quát: "Thái độ này là sao, chẳng lẻ thiếu ta các ngươi liền trở nên vô dụng như vậy? Bên cạnh Trường Thiên ta không tồn tại những kẻ chỉ biết dựa dẫm!!"
Mọi người nghe vậy liền giật mình, ngay lập tức đứng nghiêm người, ánh mắt không còn ảo não như vừa rồi thay vào đó là thần sắc kiên định, nghiêm nghị: "Đã rõ thưa đại nhân, ngài sẽ không thất vọng về chúng ta!!!"
Trường Thiên chân mày giãn ra, hắn nhìn Dực Xà và Tử Di đang xụ mặt, hắn cười hiền lành ôm cả hai vào ngực: "Ta ở đây chơi với hai nàng một ngày rồi mới lên đường mà, buồn cái gì!!"
Hai nàng mặc dù không muốn nhưng cũng không thể làm gì khác hơn, Trường Thiên đã quyết định thì sẽ không thay đổi được nữa.
Như nhớ ra điều gì đó Trường Thiên quay đầu nhìn Thiết Nham hỏi: "Hôm đó các ngươi tính đi đâu vậy?" Thiết Nham cung kính đáp: "Thưa đại nhân, hôm đó là thuộc hạ và ba tên kia đang trên đường về thiên không đảo, trước đó một ngày là đấu giá hội của yêu tộc, những thứ vũ khí này là bọn chúng mua từ trong đó ra đấy ạ!!"
Trường Thiên gật đầu, hắn lấy từ trong giới chỉ ra một viên thủy tinh màu bạch kim óng ánh, sau đó đưa cho Dực Xà ở bên cạnh: "Nếu nàng thấy Hoàng Nguyệt Hổ có tài năng thì đưa thứ này cho hắn, thu hắn vào làm nhân vật chủ chốt trong Hạo Thiên."
Dực Xà kinh ngạc nhìn viên thủy tinh một chút rồi gật đầu cất nó vào trong giới chỉ, Trường Thiên cảm thấy mọi chuyện đã ổn thỏa liền đuổi đám người kia ra ngoài.
Đợi khi thân ảnh cuối cùng biến mất hắn liền nhìn Dực Xà và Tử Di mỉm cười mờ ám: "Hai tiểu nương tử, thế nào, người đã đi hết rồi, chỉ còn ba chúng ta thôi đó. Hai nàng muốn Thiên ca làm gì nè?"
Dực Xà đỏ mặt cùi thấp đầu xuống không dám nhìn Trường Thiên, sự việc hôm đó nàng vẫn còn nhớ như in trong đầu. Tử Di thì biểu môi khinh thường, Trường Thiên chưa làm gì nàng cả nên căn bản Tử Di không sợ tên dâm tặc này.
Trường Thiên cười tà ác bế cả hai vào phòng trong, một lúc sau liền nghe thấy âm thanh rên rỉ khe khẽ của Dực Xà cùng tiếng quát mắng của Tử Di.
Một ngày cứ như vậy qua đi, thời điểm Trường Thiên lên đường đã đến. Vừa sáng sớm hắn đã có mặt ngồi ngay ngắn tại phòng khách, những người khác cũng lục tục xuất hiện đầy đủ.
Trường Thiên thấy đã đến đông đủ thì gật đầu đứng dậy: "Hy vọng các ngươi ghi nhớ những lời ta nói, cường giả đỉnh cao không một ai là nhờ vào dựa dẫm để đứng lên cả, bọn họ đều là sử dụng sức mạnh của mình để bay lượn trên bầu trời rộng lớn kia!"
Hắn không đợi mọi người phản ứng, phất tay bước ra cửa, Thiết Nham cúi đầu đi theo. Dực Xà nhanh chóng chỉnh đốn lại tinh thần hô to: "Các ngươi đã nghe đại nhân nói rồi đấy, kẻ nào yếu kém bị người khác bỏ lại phía sau thì đừng trách ta không lưu tình!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.