Vạn Giới Chí Tôn

Chương 13: Thực lực tăng mạnh




Đến tận hai ngày sau Trường Thiên mới tỉnh lại, những chỗ da nứt nẻ đã lành lại như chưa xảy ra chuyện gì, chỉ còn lớp máu đọng trên cơ thể thì khô cứng hết cả. Trường Thiên ngồi dậy, day day huyệt thái dương, hít sâu thở nhẹ một lúc rồi mới tập trung quan sát bản thân, không xem thì thôi, xem rồi cả hai mắt hắn muốn lồi rớt cả ra ngoài, tu vi hiện tại tăng lên tận, Cao Cấp Nguyên Khí đỉnh phong, xem chừng hái hoa bắt bướm vài ngày sẽ đột phá lên Siêu Cấp Nguyên Khí kỳ thôi, đẳng cấp là như thế, nhưng Trường Thiên biết mình thừa sức diệt sát Siêu Cấp sơ kỳ, thậm chí hai ba tên cùng vào cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, năng lượng mà Yêu Quyết cô đọng, thanh lọc giúp hắn đâu phải thứ nguyên khí mà đám người kia hấp thu có thể so sánh.
Đó mới chỉ là tu vi bản thân mà thôi, còn nhục thân hắn càng biến thái hơn nữa, Trường Thiên tự tin thằng ngu Ngưng Cốt cảnh hậu kỳ nào đứng yên cho hắn toàn lực đấm một cái, không chết ngay lập tức cũng ngáp ngáp hấp hối, nhục thân hắn tăng mạnh như vậy là vì bộ xương cự long, nó quá lớn cùng mạnh mẽ, về phần linh hồn lực tăng ít nhất, chỉ dừng lại ở cảnh giới Cao Cấp Nguyên Khí sơ kỳ, nhưng cũng linh hồn lực này làm Trường Thiên tự hào cùng tự tin nhất, chính xác mà nói thì vô địch cùng cấp không phải nói quá, rừng Xích Dạ không tồn tại cường giả Siêu Cấp Nguyên Khí kỳ thì hắn đi ngang mà không gặp vấn đề gì, chỉ cần có Hồn Kỹ đủ mạnh, vượt cấp khiêu chiến không phải không có khả năng.
Hít mạnh mấy ngụm lương khí, hô hấp Trường Thiên dần bình ổn lại sau kích động, quay sang thấy Triệu Võ vẫn đang xếp bằng tiêu hóa Cường Long quả thì gật gật đầu. Ngồi điều tức thêm một lúc rồi từ từ đứng dậy,
Trường Thiên chậm rãi lại gần vách động phủ, khi còn khoảng cách còn một cánh tay thì dừng lại, Trường Thiên thủ thế, hét lớn một tiếng vung quyền đấm mạnh vào tấm vách bằng đất đá được Vũ Thần gia cố bằng nguyên khí, rất chắc chắn. Oành!!! một tiếng, như âm thanh của chục trái B40 nổ ngay bên tai, từ đầu quyền của Trường Thiên, những khe nứt to như bắp đùi hắn lan ra xung quanh.
Ầm Ầm!!!, những tảng đá lớn rớt xuống đất, khói bụi tràn ngập một góc động phủ. Sau một lúc bụi bặm tan đi, để lại cảnh tượng kinh nhân, bề mặt vách động nơi bị Trường Thiên đấm vào, không khác gì sa mạc bị hạn hán mười năm không có mưa vậy, từng vết từng vết nứt có to có nhỏ như mạng nhện lấy trung tâm là một vòng tròn bị lõm vào do quyền kình với bán kính hơn mét, phía trong vòng tròn từng gợn sóng đẹp mắt còn lưu lại, nhìn như viên vẫn thạch nhỏ va chạm vào hành tinh vậy, lan ra xung quanh gần tới đỉnh động phủ mới dừng lại.
Trường Thiên kinh ngạc nhìn tràn cảnh do mình tạo ra, hắn chỉ vô tình muốn thử, lấy nguyên lực (năng lượng Hư Vô thanh lọc dùm Trường Thiên hóa thành nguyên lực, nguyên lực căn bản không khác nguyên khí, nhưng về độ tinh thuần cùng cường đại thì hơn xa nguyên khí nên mình gọi là nguyên lực để mọi người dễ phân biệt) bao bọc quyền đầu, dùng linh hồn lực áp áp súc lên phía trên tầng nguyên lực đó, mặc dù lần đầu điều khiển linh hồn lực làm một việc gì đó hơi khó khăn chút, nhưng vẫn khá thuận tay.
Không nghĩ đến lại phát ra uy lực kinh khủng như vậy, cũng trong một khắc đó, một cỗ năng lượng cuồng bạo ẩn sâu trong cơ thể Trường Thiên cũng rục rịch, Trường Thiên dám thề cỗ năng lượng này hôm đó đã nuốt lấy hắn một lần rồi biến cơ thể hắn thành dạng quái vật màu đỏ.
Trường Thiên sắc mặt ngưng trọng, thứ năng lượng cuồng bạo này sẽ là tai họa ngầm trong tương lai, bây giờ trong người vẫn còn một ít năng lượng của Long Tâm, nhờ nó trung hòa cái tai họa này thì may ra hắn sẽ nhân họa đắc phúc, còn nếu để đến khi hắn trở thành cường giả, thứ kia càng lớn mạnh, lúc đó chỉ sợ tâm trí hắn cũng bị nuốt vĩnh viễn chứ không như lần trước may mắn thoát nạn nữa.
Nghĩ như vậy, tâm trí Trường Thiên càng thêm kiên định, bây giờ hoặc không bao giờ, tiếc nuối chút Long Tâm còn lại làm gì khi tính mạng mỗi ngày mỗi khắc luôn đặt trong tình trạng nguy hiểm, Trường Thiên hung hăng cắn răng kích hoạt nguyên lực cùng linh hồn lực bao bọc cơ thể vào trong, hắn cảm nhận được năng lượng du3UbSw1 cuồng bạo kia bắt đầu dâng lên, hắn tăng mạnh cường độ song lực lên đỉnh điểm, thứ năng lượng kia sau một lúc liền điên cuồng tiến công vào thức hải của Trường Thiên, tròng mắt hắn nhanh chóng đỏ lên, liều mạng phản kháng,
Hư Vô lúc này cũng xuất hiện, nuốt phần Long Tâm còn lại sau đó phun ra một luồng khí hắc sắc tấn công vào trung tâm vòng xoáy năng lượng màu đỏ đang công kích thức hải của Trường Thiên.
Đau đớn cùng thống khổ quá lớn khiến Trường Thiên triệt để điên cuồng, hắn liều mạng ngưng tụ song lực vào bàn tay phải, nén ép đến mức nhỏ nhất có thể, đến khi luồng song lực màu Xám (Nguyên lực màu đen, Linh hồn lực màu trắng, kết hợp lại thành màu xám) chỉ còn lại một viên cầu nhỏ bằng bàn tay, đây là cực hạn của hắn, hắn cũng không biết thứ này mạnh bao nhiêu, nhưng sự bá đạo cùng cuồng bạo trong viên cầu nhỏ nhắn này làm mặt đất và không khí xung quanh rung động kịch liệt, mặt đất nơi Trường Thiên đứng tràn ra những khe hở nhỏ li ti.
Gầm lên một tiếng sau đó ấn mạnh quang cầu vào trước ngực, khi quang cầu chạm vào lớp áo ngoài thì, một mảng vải lớn tan biến thành bụi phấn, cơ thể Trường Thiên kịch liệt run lên, sau khi quang cầu chui vào cơ thể hắn thì Trường Thiên rốt cục chịu không nổi, một vòi máu từ miệng mũi không ngừng phun ra, hắn khuỵu mạnh xuống đất, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, lỗ chân lông khắp cơ thể chảy ra từng tia máu nhỏ, trông rất khủng bố.
Trong người Trường Thiên bây giờ là cuộc chiến giữa Hư Vô và tâm ma (mình gọi vậy cho mọi người dễ nhận biết), bỗng nhiên một quang cầu màu xám tràn ngập hung tính cùng bá đạo tiến vào xen ngang, không đợi tâm ma kịp phản ứng, quang cầu bỗng nổ tung, từng luồng khí màu xám bỗng chốc vây quanh nó, bắt đầu một cuộc chiến mới, Hư Vô ở bên cạnh cũng không ngồi nhìn, nó tiếp tục phun những tia khí màu đen hỗ trợ quang cầu. Cuộc chiến giữa hai bên dần đi vào kết thúc, tâm ma không ngừng bị thôn phệ, sau cùng chỉ còn lại một viên ngọc màu đỏ to cỡ ngón cái, Hư Vô nhìn cũng không thèm nhìn (có mắt quái đâu mà nhìn:v) hút nhẹ một cái rồi biến mất cùng viên ngọc kia.
Trường Thiên vô lực ngã xuống vũng máu, thở hổn hển, lục phủ ngũ tạng bị hư hại gần hết làm hắn đau nhức không chịu nổi, Trường Thiên cắn răng cố gắng bò dậy ngồi xếp bằng điều tức lại cơ thể, vội vàng dùng tinh thần xem xét nội thể, không xem thì thôi, xem một cái là muốn ngã ngửa ruột, bao tử, gan gủng các thứ có thứ nào lành lặn đâu.
Trường Thiên thật muốn khóc không ra nước mắt, may mắn quang cầu kia là của hắn, nên phần nào khống chế được lực lượng, chứ cái đồ chơi này mà ném phải thằng bất hạnh nào, thì nó chỉ có xuống Diêm Vương nhờ ngài lật sổ sinh tử xem vì sao mình chết thôi.
Trường Thiên buồn nhanh mà vui cũng nhanh, tâm ma đã trừ, từ đây về sau hắn đã có thể kê cao gối mà ngủ ngon rồi, nhưng tin vui đối với hắn cũng chưa dừng lại ở đó, Hư Vô đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, từ trong hắc động tối đen sâu thẳm phóng ra một luồng sáng màu đỏ, bao phủ thân hình Trường Thiên vào trong.
Đang cười toe toét thì bị cảnh này làm đứng hình, Trường Thiên kinh hãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy hành động này là Hư Vô làm thì hắn cũng yên tâm, Trường Thiên biết Hư Vô sẽ không hại hắn.
Bị luồng sáng chiếu vào người một lúc, Trường Thiên liền cảm nhận cơ thể bắt đầu biến hóa, tay, chân, các bộ phận bắt đầu phình to lên, cơ bắp cuồn cuộn săn chắc, làn da trắng mịn trong chốc lát chuyển thành màu đỏ, hàng chân mày màu vàng kim biến thành lửa, ngọn lửa màu vàng kim cao quý không gì bì nổi.
Hình dạng Trường Thiên lúc này có khác gì quái vật lúc trước thôn phệ lí trí của hắn rồi mặc sức tung hoành đâu, có chăng hàng lửa màu vàng kim trên hai mắt không dài ra như trước mà thôi, đầu tóc thì lại dài ra quá lưng, tròng mắt trắng dã cùng con ngươi đen nhánh sâu thẳm tràn ngập giảo hoạt của hắn vẫn không thay đổi gì. Hư Vô sau khi kết thúc quá trình liền chậm rãi biến mất, lần tới xuất hiện trợ giúp Trường Thiên gia tăng thực lực cũng không biết ngày tháng năm nào.
Trường Thiên hưng phấn cuối xuống nhìn qua nhìn lại thân thể mình, hết xem chân lại xem tay, nơi nào cũng tràn đầy cơ bắp cùng lực lượng cường đại, thậm chí hắn còn bỉ ổi kéo quần ra xem tiểu huynh đệ của mình như thế nào, có "cường đại" hơn không, Trường Thiên liếc một phát rồi nhếch miệng cười hì hì, bộ dáng cực độ vô sỉ.
Vung tay đấm vài quyền vào không khí, những tiếng rít xé gió vang lên, Trường Thiên đắc ý cười ha hả, nhờ lượng thông tin Hư Vô cung cấp, Trường Thiên liền biết, biến dị này là do Kim Mao Xích Hùng tháng trước gây ra, tổ tiên của nó là thần thú Đại Địa Kim Hùng, một sinh vật khổng lồ đúng nghĩa, nó to gấp trăm lần cự long trưởng thành, do hình thể quá to lớn nên bị dư uy trận Viễn Cổ Thánh Chiến tiêu diệt sạch, cũng vì trận chiến đó Song Giới mới bị tách ra thành bảy đại lục cùng những Thiên không đảo (đảo trời đó anh em).
May mắn thế nào con Kim Mao Xích Hùng nọ có một ít huyết mạch phản tổ, sau lần đó Hư Vô giúp Trường Thiên hấp thu lực lượng của nó thì tia huyết mạch cuối cùng của thần thú này cũng theo đó mà vào trong cơ thể hắn, thậm chí là Hư Vô còn giúp tia huyết mạch kia tiến hóa thành một chủ thể có linh trí, mặc dù linh trí không nhiều, nhưng có vẫn còn hơn không, cũng nhờ vậy mà tia huyết mạch kia tiến hóa một đoạn lớn, làm biến dị cả cơ thể Trường Thiên.
Có một điều mà ít ai biết, kể cả thời kỳ viễn cổ cũng vậy, đó là lý do làm Đại Địa Kim Hùng được liệt vào thần thú, không phải vì hình thể to lớn, cũng không phải vì sức mạnh nhục thân của nó, mà do một ngọn lửa, ngọn lửa có thể vì một tiếng rống giận dữ của Kim Hùng mà đốt mười vạn dặm xung quanh nó thành hư vô, ngọn lửa cao quý, bá đạo tuyệt luân, đây là món quà đất mẹ ban tặng cho Kim Hùng, nên nó mới có tên Đại Địa Kim Hùng như mọi người biết đến, ngọn lửa kia được gọi là Kim Địa Đế Hỏa, chính là hai ngọn lửa màu vàng phía trên mắt của Trường Thiên.
Một thông tin khác từ Hư Vô truyền tới nữa là, chỉ khi nào biến thân, Trường Thiên mới sử dụng được ngọn lửa vô địch này, với thực lực hiện tại của hắn không cách nào ở trạng thái bình thường mà có thể tùy tay sử dụng Kim Địa Đế Hỏa, ngọn lửa quá bá đạo nên không phải dễ dàng không làm cũng được ăn như vậy.
Điều quan trọng nhất là mỗi ngày Trường Thiên chỉ có thể biến hình nửa canh giờ mà thôi, đó là cực hạn của hắn, vượt cực hạn phải trả giá rất đắt, sau khi biến thân chỉ có tiêu hao gần như cạn kiệt Nguyên lực cùng Linh hồn lực, ngoài ra không có tác dụng phụ nào khác, cạn kiệt song lực cũng quá dễ hiểu rồi, kích phát biến hình cần dung hợp song lực để sử dụng, tất nhiên khi đạt cực hạn song lực tiêu hao hết là chuyện quá bình thường.
Trường Thiên nhắm mắt cảm nhận lực lượng của mình, hai ngọn hỏa diễm màu vàng kim phía trên mắt nhẹ nhàng lay động, bất chợt Trường Thiên mở bừng mắt, trong mắt có một ngọn lửa màu vàng nhảy múa, cả người hắn trong chống lát bùng lên từng đoàn hỏa diễm, chậm rãi bay quanh cơ thể, tâm thần vừa chuyển, những đoàn hỏa diễm chậm rãi xoay chuyển từ người dần dần lên hai tay hắn.
Quá trình như vậy rất lâu, lần đầu khống hỏa quả nhiên không dễ dàng gì, chả trách đại ca Tiêu Viêm trong Đấu Phá lại mất thời gian dài như vậy mới điều khiển thành thục được thứ đồ chơi này, Trường Thiên thầm nghĩ, hắn còn phải luyện tập thêm nhiều lắm.
Những đoàn hỏa diễm vàng kim chậm rãi tụ hợp lại thành năm quả cầu lửa xoay quanh cánh tay Trường Thiên, đây đã là cực hạn khống chế của hắn, Trường Thiên không thể điều khiển ngọn lửa tạo thành hình thù nào đẹp đẽ hơn năm quả cầu hơi hơi méo này được, chỉ như vậy cũng khiến Trường Thiên hưng phấn không thôi, hét lên một tiếng: "Đi!".
Năm quả cầu lấy một tốc độ không tưởng lao về phía trước, nhẹ nhàng đáp lên vách tường đã bị Trường Thiên phá hủy trước đó, không gian tĩnh lặng trong vài giây, nơi năm quả cầu hỏa diễm tiếp xúc với vách động có những sóng gợn không khí lan ra, như một vật thể chạm nhẹ vào mặt nước vậy. Ngay sau đó một tiếng nổ khủng bố vang lên.
ẦM!!!!
Vách động trong vụ nổ có thể thấy bằng mắt thường không ngừng lõm vào trong, cả mặt đất phía dưới cũng nứt ra rồi chũng xuống, không một viên đá vụn cũng như không một hạt bụi nào được tạo ra, sức nóng khủng khiếp từ Kim Hỏa đã thiêu đốt tất cả thành hư vô (xin lỗi vì mượn tên của đại ca), khi vụ nổ qua đi thì quang cảnh lại lần nữa làm Trường Thiên ngốc trệ: "Thật con mẹ nó quá bá đạo rồi chứ, quăng chơi thôi mà!!!".
Nuốt mạnh ngụm nước bọt, Trường Thiên khó tin nhìn vách động lúc này đã lõm thành hai bán cầu lõm, nhìn hai vị trí giống như vừa rồi đặt một quả cầu tròn đường kính hơn trăm mét vào đó vậy, xung quanh còn những đường nứt lớn nhỏ do va chạm mạnh mà ra.
Ngẩn người trong chốc lát, Trường Thiên lại ngửa đầu cuồng tiếu, phải nói may mắn liên tục đến với hắn không làm hắn vui mừng đến phát điên mới lạ, mặc dù đau đớn thống khổ không ít, nhưng thành quả trả cho hắn cũng là quá nhiều rồi, trạng thái biến hình lúc này làm lực chiến đấu Trường Thiên đánh ngang tay với Ngưng huyết cảnh trung kỳ, thật quá mức mong đợi của Trường Thiên rồi, Hư Vô cũng đã nói đến Chân Đế thì biến hình không còn tác dụng, cái này không cần nó nói hắn cũng biết, có con thần thú nào trong Song Giới đạt đến Chân Đế quái đâu.
Trường Thiên biến hình là nhờ huyết mạch lực của thần thú Kim Hùng thì trạng thái biến hình này còn xài được đến Chân Tôn cấp là hắn đã lạy tạ bà Địa (lão Thiên bà Địa, hehe) lắm rồi. Trường Thiên đột nhiên giải trừ biến thân, nếu để lát nữa tự biến lại nhân hình thì chắc chắn sẽ bị kiệt sức một thời gian ngắn, như vậy rất mất thời gian, thà ngồi xuống đả tọa còn lời hơn, Trường Thiên nghĩ vậy. Bây giờ chỉ chờ Triệu Võ tỉnh lại liền rời khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.