Vạn Đế Chí Tôn

Chương 61: Mỗi Người Một Tâm Cơ!






~ Ầm ầm ~
Vốn dĩ mọi người đều cho Lăng Huyền Thiên chắc chắn sẽ bị lão già đại thánh cảnh kia oanh trọng thương.
Nhưng là một giây sau đó mọi người đều như chết lặng.
Lăng Huyền Thiên chỉ đơn giản đấm ra một quyền nhưng Khôi lão đã bay ra hơn mười mét, oanh xuống nền đất tạo thánh một cái hố vô cùng to.
Toàn thân hắn đều la be bét máu, sống chết không rõ.
“Cái gì?”
“Một tên linh tôn cảnh lại có thể mạnh như vậy sao?”
“Ta thiên, thiên lý ở đâu a”

Sau một hồi tĩnh lặng, cả đại sảnh dường như bùng nổ.
Một tên linh tôn cảnh vậy mà có thể hời hợt một quyền khiến một vị trung giai đại thánh cảnh sống chết không rõ.
Há không làm mọi người khiếp sợ.
“Thật mạnh!” cho dù là Hạ Như Ân hay Bạch Vũ Hải bây giờ đều vô cùng rung động.
Hạ Như Ân thì không cần phải nói.
Còn Bạch Vũ Hải tuy hắn đoán được Lăng Huyền Thiên không tầm thường.
Nhưng cũng không nghĩ lại mạnh đến vậy.
Hắn cũng là âm thầm may mắn mình không vọng động, không lập tức ra tay với Lăng Huyền Thiên để tra hỏi sự tình đan phương.
Hiển nhiên bây giờ hắn lại không dám có ý định xấu đối với Lăng Huyền Thiên nữa rồi.
Mà hẳn là nên công bằng giao dịch a.
Đối với mọi người kinh ngạc Lăng Huyền Thiên lại không có quá nhiều phản ứng.
Nếu không phải hắn đang ngộ hắc ám chi đạo, thường xuyên phải dùng hắc áp pháp tắc bao phủ lấy đạo thể.
Với lại đạo thể của hắn chưa triệt để dung hợp hoàn toàn cùng đạo hồn cùng vĩnh hằng chi tâm, thì một quyền vừa rồi lão già kia chắc chắn sẽ chết không thể chết thêm.
Còn về tu vi sao, nếu muốn hắn hoàn toàn có thể trực tiếp tăng lên thần cảnh.
Nhưng hắn cũng không làm vậy.
Bởi vì hắn còn cần dần dần quán thông đạo thể.
Còn tu vi thì thật sự không quan trọng.
Một khi ngươi tu ra đạo, bất kể là đạo pháp gì, đạo pháp mạnh yếu sẽ quyết định bởi cảm ngộ đại đạo của ngươi.
~ khụ khụ ~
Đúng lúc này lão già trong hố sâu kia chậm rãi đứng dậy.

Chỉ là thân thể hắn đều đã xuất hiện từng vết rạn nứt, máu me khắp người.
Hắn nhìn vô cùng sợ hãi nhìn về phía Lăng Huyền Thiên.
Hắn biệt một quyền kia chỉ cần Lăng Huyền Thiên ra lực, hắn sẽ chết lại không thể chết thêm.
— QUẢNG CÁO —
“Khôi lão, mau dùng đan dược này a” Đoạn Lãng thấy lão giả còn sống thì vội chạy đến đưa một viên đan dược chữa thương cho lão phục dụng.
Khôi lão cũng không từ chối, tuy hắn cũng có đan dược nhưng hắn biết phẩm chất đan dược của mình tất nhiên không thể so sánh cùng của Đoạn Lãng.
Tuy hắn là đại thánh cảnh nhưng đan dược loại hình này Đan Các cung cấp ra ngoài chất lượng vẫn sẽ thấp hơn một bậc so với đan dược bọn họ sử dụng.
Đây là cách mà Đan Các lũng loạn thị trường, cùng với tăng cường thực lực của bản thân.
Nếu như ngươi không thể trở nên mạnh hơn, thì chỉ có một cách là tìm cách làm người khác yếu đi.
Tất nhiên bọn họ cũng không bán ra đan dược phẩm chất quá thấp, nếu không không những không có người mua.
Thậm chí rất có thể bị các thế lực tại Thiên châu nhằm vào.
Sau khi Khôi lão sử dụng đan dược xong thân thể hắn cũng dễ chịu không ít.
Một số vết thương cũng từ từ lành lại.
Nhưng tại vị trí ngực của hắn, cũng chính là nơi chính diện chịu một quyền kia.
Vết rạn nứt cũng không hoàn toàn khép lại.
“Hồi nguyên đan.
Thật sự xa xỉ a”
“Đúng ta, hơn nữa công dụng hơn xa đan dược chúng ta sử dụng”

Mọi người thấy đan dược Đoạn Lãng đưa cho Khôi lão sử dụng thì thầm hâm mộ không thôi.
Hồi nguyên đan thất phẩm đan dược, chuyên chữa trị nội thương cùng hồi phục thánh lực.
Hơn nữa viên hồi nguyên đan này phẩm chất hẳn là thượng phẩm đan dược.
Đan dược chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cùng hoàn mỹ.
Phẩm giai khác biệt tất nhiên chất lượng cũng khác biệt.
Hầu hết đan dược Đan Các bán ra ngoài đa số đều là hạ phẩm cùng trung phẩm đan dược.
Về thượng phẩm đan dược tuy có bán ra nhưng số lượng rất ít.
Hơn nữa giá thành rất cao và chỉ bán cho một số thế lực nhất đẳng cùng siêu cấp thế lực mà thôi.

Còn về hoàn mỹ đan dược cũng chỉ có luyện dược thánh sư có khả năng luyện chế ra mà thôi.
Chính vì vậy hầu như không bán ra ngoài.
Chỉ có những thế lực đứng đầu tại Thiên châu mới có, nhưng cũng không nhiều.
Bây giờ Đoạn Lãng tiện tay đưa ra một viên thất phẩm đan dược hơn nữa phẩm chất còn là thượng phẩm, há lại không khiến người ta hâm mộ.
“Tốt, chư vị ta nghĩ chuyện này hẳn là hiểu lầm a! Mọi người nể mặt Bắc Phiệt môn dừng lại tại đây.
Thế nào?” đúng lúc này một thanh âm vang lên.
Sau đó tại vị trí kế bên Hạ Như Ân xuất hiện một lão già râu tóc bạc trắng, không phải Hàn Bắc Huyên sư tôn của Hạ Như Ân thì là ai.
Đến nước này hắn cũng không thể không đứng ra, dù sao tại Bắc Phiệt môn viện người có tư cách ngăn cản một tên trung giai đại thánh cảnh cùng một tên nam tử thần bí sợ là đã siêu việt thánh cảnh cũng chỉ có hắn.
Chỉ là lời nói của hắn tuy nói với tất cả mọi người, nhưng ánh mắt hắn thủy chung nhìn về phía Lăng Huyền Thiên.
Hiển nhiên hắn biết bây giờ dừng lại hay không là do tên tiểu tử này quyết định.
Hắn cũng không lộ ra vẻ trịnh thượng hoặc ra lệnh, bởi vì hắn biết bản thân cũng không phải đối thủ của Lăng Huyền Thiên.
Tuy hắn cũng có thể đánh bại Khôi lão, nhưng chỉ một quyền khiến một tên trung giai đại thánh cảnh trọng thương.
Hắn không thể làm được.
Lăng Huyền Thiên sau khi ra tay cũng không để ý đến hắn cùng mọi người, lặng yên ngồi xuống một tay đưa nhẹ tách trà lên thưởng thức.
Tay còn lại thì tiếp tục cầm quyển sách giảng giải pháp ngôn thiên địa cho Tiểu Ánh.
— QUẢNG CÁO —
Hàn Bắc Huyên thấy vậy cũng thở ra một hơi.
Hắn cũng không bị thái độ của Lăng Huyền Thiên làm tức giận.
Chỉ cần ngươi có thực lực, ngươi hoàn toàn có thể không xem ai ra gì.
Đây không phải là ngạo mạn, mà là tự tin.
Ngược lại, từ thái độ của Lăng Huyền Thiên hắn dám chắc tiểu tử này rất mạnh.
Sợ là cho dù tại Bắc Phiệt môn cũng không mấy người có thể cùng hắn chống lại.
Đây là kinh nghiệm của hắn sống hơn vạn năm a.
Nếu một người không phải ngu ngốc, tại thời điểm biết rõ tu vi cùng năng lực của ngươi mà vẫn tỏ ra thờ ơ.
Thì chắc chắn hắn một là có chỗ dựa sau lưng vững chắc, hai là hắn thật sự rất rất mạnh.
Nghĩ vậy Hàn Bắc Huyên cũng không lại để ý Lăng Huyền Thiên mà là nhìn về phía Khôi lão cùng Đoạn Lãng.
Chỉ là khi hắn nhìn về phía hai người, toàn bộ khí tức cao giai đại thánh cảnh đều hiện lộ ra.
Tất nhiên đây là uy hiếp cùng cảnh cáo.
Nếu ngươi còn muốn gây sự chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua.
Dù sao đây cũng là Bắc Phiệt môn viện, hơn nữa còn là thánh nữ tổ chức yến tiệc a.
Nhưng là hắn lo lắng có chút dư thừa, Khôi lão há lại dám tiếp tục tìm Lăng Huyền Thiên phiền phức.
Nếu Hàn Bắc Huyên đã xuất hiện đưa ra bậc thang tất nhiên hắn sẽ không tiếp tục tính toán.
“Nếu Hàn tiền bối đã nói vậy chúng ta cũng không truy cứu nữa” Đoạn Lãng rất là thức thời nói.
Hắn cũng không để Khôi lão mở miệng.
Bởi vì sự tình này Khôi lão đã không có tư cách nói ra lời đó.
Nhưng hắn Đoạn Lãng lại khác, hắn là đại diện Đan Các nói ra.
Tất nhiên sau này khi Đan Các có người mạnh hơn tiến đến, hắn có ra tay đối phó Lăng Huyền Thiên hay không chỉ có trời biết được.
“Tốt, nếu không còn chuyện gì Hàn mỗ xin phép đi trước.
Thánh nữ mời người tiếp tục” Hàn Bắc Huyên cũng nhẹ gật đầu, sau đó hướng Hạ Như Ân nói.
Tại sao hắn lại gọi là thánh nữ mà không phải là đồ nhi? Bởi vì như vậy sẽ làm tăng thêm uy vọng của nàng.
Hơn nữa tại Bắc Phiệt môn, thánh nữ danh xưng này là vô cùng cao quý.
Nói xong hay cũng không để ý đến mọi người, mà lặng yên rời đi.
Bất quá trước khi đi hắn rất là chăm chú đánh giá Lăng Huyền Thiên một hồi.
Rốt cuộc tiểu tử kia là ai? Sao lại đi chung với người của Trịnh gia.
Chẳng lẽ Trịnh gia cũng giống như Liễu gia, dựa vào một thế lực khác.
Muốn thoát ly khỏi Bắc Phiệt môn sao.
Việc thế lực phụ thuộc thoát ly thế lực bảo hộ của mình không phải không có.
Chỉ là rất ít khi xảy ra mà thôi.
Hơn nữa nếu ngươi muốn thoát ly thế lực bảo hộ của mình.
Thì ngươi phải tìm được chỗ dựa đủ cứng, đảm bảo thế lực cũ không dám gây sự với gia tộc hay tông môn của ngươi.
Nhưng những thế lực phụ thuộc đều chia theo đẳng cấp để phân ra xem bọn họ sẽ được thế lực nào bảo hộ.
Vì vậy rất ít khi có thể lực mạnh hơn chịu tiếp nhận bọn họ.
Trừ khi bọn họ làm sự tình gì đó cực kỳ trọng yếu giúp đỡ những thế lực kia.
May ra mới có thể nhận được bảo hộ, an toàn rời đi thế lực cũ.
“Chư vị, bây giờ chúng ta hẳn là tiếp tục bàn về Bích Vân huyệt sự tình a, bất quá …” thấy sư tôn mình đã rời đi, Hạ Như Ân liếc nhẹ Lăng Huyền Thiên một chút.

Thấy hắn vẫn không có phản ứng gì ngoài nhàn nhạ uống trà thì thu hồi ánh mắt.
Hướng mọi người lên tiếng.
Sau đó ánh mắt nàng lạnh như băng nhìn về phía Liễu Bằng tiếp tục nói: “Bất quá Liễu gia sẽ không được phép tham gia.
Hơn nữa hình phạt cứ như cũ chấp hành”
— QUẢNG CÁO —
“Cái gì? … Đoạn công tử, người đã hứa với ta ..” Liễu Bằng nghe Hạ Như Ân nói như vậy thì hoảng hốt, hướng Đoạn Lãng mở miệng cầu cứu.
Chỉ là Đoạn Lãng cũng không để hắn nói hết câu liền hướng Hạ Như n mở miệng: “Như Ân muội, chúng ta Đan Các lần này đến đây cũng là vì muốn tiến đến Bích Vân huyệt.
Hơn nữa Liễu gia là cùng chúng ta tiến đến a”.
“Ngươi …” Hạ Như Ân nghe Đoạn Lãng nói như vậy thì tức giận nói không nên lời.
Đan Các tham gia thì cũng thôi đi.
Đã vậy còn dẫn người của Bắc Phiệt môn nàng tham gia, hơn nữa còn là người của Liễu gia a.
“Thánh nữ, người cũng không cần tức giận.
Chẳng bao lâu Liễu gia chúng ta cũng sẽ thoát ly Bắc Phiệt môn gia nhập vào Đan Các a” Liễu Bằng nghe Đoạn Lãng nói cũng là tự tin hơn nhiều.
Trực tiếp hướng Hạ Như Ân nói.
Đã có Đan Các chống lưng hắn há lại sợ Bắc Phiệt môn nữa.
“Cái gì?”
“Liễu gia rời đi Bắc Phiệt môn”
“Còn được gia nhập Đan Các a.
Thật sự là may mắn”

Đám người nghe Liễu Bằng nói vậy thì đều kinh ngạc nói.
Đan Các trước giờ có rất ít thế lực phụ thuộc a.
Không phải vì bọn họ không có năng lực, mà vì bọn họ chỉ chọn những nhà có năng lực trên phương diện luyện đan.
Hơn nữa đều là thế lực lớn.
Liễu gia một cái gia tộc nho nhỏ tại Phi Linh thành lại được phụ thuộc vào Đan Các há không khiến người ta ngạc nhiên cùng hâm mộ.
Bất quá nhiều người có tâm cơ đều nhìn ra, phân nửa Liễu gia là bị Đoạn Lãng lợi dụng mà thôi.
Dựa vào Đoạn Lãng mà có thể cho một gia tộc phụ thuộc vào Đan Các sao? Nực cười.
“Tốt, nếu vậy Bắc Phiệt môn chúng ta cũng không xía vào Đan Các sự tình.
Còn chuyến đi Bích Vân huyệt cứ quyết định những người tại đây tiến đến đi.
Ba ngày sau tại cửa thành tập hợp” Hạ Như Ân nghe Liễu Bằng nói như thế thì âm thầm cười lạnh nói.
Nàng há lại không biết Đoạn Lãng cách làm người.
Chờ sau khi Đoạn Lãng rời đi, Liễu gia ắt bị Bắc Phiệt môn toàn diệt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.