Vạn Đế Chí Tôn

Chương 45: Thần Linh Vẫn Lạc






“Muốn chết!”
Hai chữ này vừa vang lên mọi người đều quay đầu hướng thanh âm nhìn lại.
Chỉ thấy nơi phát ra thanh âm đứng đó một đám người, người mở miệng đúng là thiếu niên mặc một bộ trường bào màu trắng.
Gương mặt anh tuấn, chỉ là lúc này ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lùng.
Vốn mọi người đều đã quỳ xuống khấu đầu mong Tuyệt Vô Thần bỏ qua cho bọn họ.
Bây giờ lại đều là cười khinh miết nhìn Lăng Huyền Thiên.
“Tiểu tử này là bị dọa ngốc rồi sao?”
“Đúng a, trước mắt thần linh lại dám nói như vậy”
“Còn tưởng hắn không quỳ là do có chút khí phách, bây giờ xem ra là bị dọa cho ngu ngốc a”

Lăng Huyền Thiên cũng không rảnh để ý đến đám người khinh thị.
Lúc này ánh mắt của hắn lạnh như băng nhìn Tuyệt Vô Thần.
Vốn hắn muốn để Tuyệt Vô Thần nhảy nhót thêm chút nữa, cho hắn tận hưởng cảm giác vui vẻ khi đột phá thần cảnh.
Bây giờ xem ra không cần thiết tốn thời gian nữa a.
“Hừ, tiểu tử tốt ngông cuồng nha.
Ngươi cho rằng ngươi có thể giết vài tên thánh giả cùng phá đại trận của ta là sẽ vô địch sao.
Ta sẽ cho người biết ở trong mắt thần linh ngươi cùng sâu kiến không khác gì nhau” Tuyệt Vô Thần vô cùng tức giận nhìn Lăng Huyền Thiên nói.
Hắn đường đường là một vị thần linh đang tận hưởng mọi người cúng bái, bây giờ lại bị một tiểu tử không rõ lai lịch nói hắn muốn chết há lại không tức giận.
Nói xong Tuyệt Vô Thần tựa hồ không muốn để Lăng Huyền Thiên sống thêm giờ phút nào trực tiếp hướng Lăng Huyền Thiên đánh tới.
Hắn lần này đánh tới cũng không phải là đứng từ xa hời hợt oanh kích như lúc này mà là trực tiếp lao thẳng về phía Lăng Huyền Thiên.
Chỉ thấy nơi hắn đi qua toàn bộ không gian đều tựa như bị hắc ám bao trùm, cùng lúc đó vô số đầu hắc long lít nha lít nhít như dây leo theo thế công của hắn tiến đến Lăng Huyền Thiên.
Đối diện với thế công của hắn, Lăng Huyền Thiên cũng không quá nhiều phản ứng.
Chỉ nhẹ hô lên một chữ “định” tức thì toàn bộ không gian như bị cầm cố.

Vốn Tuyệt Vô Thần đang lấy tốc độ nhanh như chớp tiến đến cũng là dừng hẳn lại mảy may không thể nhúc nhích.
Từng đầu lít nha lít nhít hắc long cũng là tan biến.
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi … ngươi đây là cái quỷ gì tà pháp?” Tuyệt Vô Thần cố gắng vùng vẫy nhưng không được, liền điên cuồng kêu lên.
Hắn đường đường là một vị thần linh á, sao lại có thể ngay cả hoạt động của mình cũng không thể kiểm soát.
Lúc này bầu trời không biết từ lúc nào đã che kín tầng tầng lớp lớp màu vàng kim quang.
Ngay cả những tia hắc ám vốn dĩ bao trùm thiên không cùng không gian tại Thiên Nhai cũng đều như hư ảo tan biến không còn chút gì.
Nhìn lại thì sau lưng Lăng Huyền Thiên đã xuất hiện một hư ảnh cự nhân màu vàng kim giống y chang hắn.
Chỉ là lúc này hư ảnh đó cũng không nhìn mọi người mà chỉ một mực nhìn đến cây hắc ám thần trượng.
“Hắc ám thần trượng, Đế Thích Thiên ngươi còn muốn trốn trong đó đến bao giờ” hư ảnh màu vàng kim nhàn nhạt mở miệng.
Sau đó hắn nhẹ đưa tay lên một đầu màu vàng kim long dài bằng gang tay trực tiếp bay vào hắc ám thần trượng.
~ oanh ~
Chỉ thấy hắc ám thần trượng trong tay Tuyệt Vô Thần rung lên dữ dội, sau đó trực tiếp rớt xuống đất.
Tuyệt Vô Thần cũng là miệng phun một ngụm máu, toàn bộ huyết khí của hắn như là thủy triều từ từ bị hắc ám thần trượng hút đi.
Khí tức của hắn cũng từ thần cảnh dần dần giảm xuống, thánh vương cảnh, nguyên thành cảnh, linh cảnh, phàm cảnh.
Chớp mắt Tuyệt Vô Thân vốn đang khí lực dồi dào, đã hóa thành một bộ xương khô.
“Khônggggggg”
Từ lúc huyết khí của hắn bị hút đi đến lúc hắn hóa thành xương khô miệng hắn vẫn kêu lên một tiếng không cam lòng.
Thậm chí sau khi xương khô vỡ vụn thanh âm của hắn vẫn còn quanh quẩn trong thiên địa.
Nói thì chậm thực tế thì nhanh, từ lúc hắn ra tay với Lăng Huyền Thiên đến lúc hắn hóa thành xương khô chỉ là trong chớp mắt.
~ tĩnh ~ không một thanh âm, mọi người giống như chết.
Ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Bọn họ vừa thấy cái gì? Một vị thần linh vậy mà trực tiếp ngã xuống trước mặt họ, hơn nữa còn chết rất bi thảm.
Không phải thần linh là tồn tại đứng đầu trong thiên địa sao? Không phải thành thần là có bất tử chi thân sao? Trong đầu mọi người đều là đầy rẫy những câu hỏi.
Nhưng lại không ai nói ra.
Bởi vì bọn họ biết, nam tử trước mắt này rất đáng sợ.
Thậm chí so với thần linh càng đáng sợ.
Lăng Huyền Thiên lại không rảnh đi quan tâm đến mọi người.
Hắn vẫn một mực chăm chú nhìn cây hắc ám thần trượng kia.
“Hừ, tiểu tử ngươi vậy mà hoại đại sự của bổn tọa.
Là chán sống sao?” đang lúc này hư ảnh đầu lâu lúc trước lại hiện ra, chỉ là lần này hắn vậy mà hư hư thực thực hóa thành một bóng người màu đen chỉ là không ai nhìn rõ được thân thể cùng mặt của hắn.
— QUẢNG CÁO —
“Ồ, hóa ra chỉ còn sót lại một chút tàn hồn.
Ngay cả ta cũng không nhớ, ắt hẳn cũng không nhớ nổi chính mình là ai” Lăng Huyền Thiên nhìn thấy hư ảnh bóng người thì có hơi thất vọng.
Sợi tàn hồn này cùng lắm so với thánh giả a, chỉ là nhờ có hắc ám thần trượng mà hắn có thể dùng hắc ám pháp tắc thôn phệ cùng giúp Tuyệt Vô Thần thành thần.
Tất nhiên mục đích chính của hắn là để Tuyệt Vô Thần tìm kiếm tinh huyết giúp hắn tái tạo thần hồn.
Vốn dĩ muốn khôi phục thần hồn là cần thiên tài địa bảo đặc biệt để chữa trị.
Tuy nhiên hắc ám pháp tắc trời sinh là thôn phệ, vì vậy mà hắn chỉ cần có đủ sinh mạng bất kể tinh huyết, linh hồn, … hắn đều có thể khôi phục thần hồn.
Lăng Huyền Thiên sau khi thấy chỉ là một cái mảnh vỡ tàn hồn mà thôi, hắn cũng không để ý nữa.
Nhẹ đưa tay hướng đoàn hắc ảnh tóm lấy.

Điều kỳ lạ là bàn tay màu vàng kim kia tuy nhỏ nhưng lại dường như là nắm trọn cả kia địa, cho dù tàn hồn màu đen kia có cố gắng giãy giụa, dùng mọi nỗ lực cũng không thể thoát khỏi bàn tay đó.
~ aaaaaaaaaa~
Sau khi nắm lấy đoàn hắc ảnh, Lăng Huyền Thiên nhẹ nhàng bóp sau đó đoàn hắc ảnh liền hóa thành tức luồng khói đen tiến vào trong thân thể hắn.
Lăng Huyền Thiên cũng không để ý mà nhẹ nhàng hấp thu luồng khói đó.
Sau đó hư ảnh màu vàng kim cũng biến mất, thiên không trở lại như xưa.
Còn hư ảnh màu vàng kim sau khi biến mất liền trở lại tim của Lăng Huyền Thiên, đưa tay đón lấy luồng khói màu đen nhẹ nhàng cảm ứng từng tia pháp tắc.
Hắn làm như vậy là vì muốn ngộ ra hắc ám chi đạo để mau chóng thôn phệ những sợi xích pháp tắc trong cơ thể.
Cái gọi là đạo chính là tu pháp tắc đến cảnh giới tối cao đản sinh ra.
Tất nhiên trước đây Lăng Huyền Thiên nắm giữ vô số pháp tắc, nhưng hắc cũng không có thời gian để tu tất cả pháp tắc thành đạo.
Hắn nắm giữ cũng chỉ có vài loại đạo pháp mà thôi, nhưng trong đó lại có ba loại chí tôn đại đạo.
Lúc này Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến đạo hồn trong cơ thể của mình mà lẳng lặng cầm hắc ám thần trượng lên quan sát.
Hắc ám thần trượng chính là một trong thập đại quyền trượng, mỗi một cây quyền trượng đều nắm giữ đại đạo của riêng mình.
Truyền thuyết nói nếu có người tập hợp đủ mười cây quyền trượng lại, có thể thông qua đó cảm ngộ tân đại đạo.
Tất nhiên không có người biết thực hư của chuyện này.
Lăng Huyền Thiên lại càng không để ý đến, bởi vì tân đại đạo không nhất định phải tập hợp đủ thập đại quyền trượng mới có thể ngộ ra.
Ví dụ như Không linh đạo tổ cũng là tự mình ngộ ra không linh chi đạo, hắn như chính bản thân hắn cũng là tự mình ngộ ra đạo thể cùng đạo hồn.
Đều không thuộc trong đạo pháp tự nhiên.
Nhưng tất cả đều là chí tôn đại đạo.
Tác dụng của hắc ám thần trượng đối với hắn chỉ có một.
Nghĩ đến đây Lăng Huyền Thiên nhẹ đưa tay phải ra, sau đó một quyển sách nhỏ hiện ra, đúng là vô tự thiên thư không sai.
Hắn nhẹ vung tay chỉ thấy vô tự thiên thư từ từ mở ra, lật từng trang từng trang một.
Trong đó không có chữ nào chỉ có từng đoàn hư ảnh khác nhau.
Có con người, có thần thú, có binh khí, có kỳ lạ vật phẩm mãi cho đến khi đến một trang có một cây quyền trượng màu đen, ở đầu là một bàn tay nắm lấy một viên ngọc đúng là hắc ám thần trượng không sai.
— QUẢNG CÁO —
Lăng Huyền Thiên nhẹ đưa hắc ám thần trượng lên chỉ thấy hình vẽ của nó trên vô tự thiên thư cũng là phát quang rạng rỡ, như hút thấy hắc ám thần trượng.

Chỉ trong chớp mắt hắc ám thần trượng đã bay vào trong hư ảnh trên trang giấy, hư ảnh cũng dần dần trở thành thực thể.
Khó tin là hắc ám thần trượng dài hơn hai mét vậy mà có thể vừa với trang giấy chỉ hơn một gang tay đó.
Sau khi làm xong tất cả Lăng Huyền Thiên nhìn đám người một chút, cũng không nói gì.
Dẫn theo Trịnh Dương, Tô Ngọc Linh, La Khinh Sương rời đi.
Hắn cũng không để ý đến đám người đầu nhập vào Dạ Minh tông bởi vì hắn chắc chắn, có Vạn Bảo Các ở đó bọn hắn chắn chắn không thể sống.
Lăng Huyền Thiên rời đi, chỉ để lại một đám người si ngốc ở đó vẫn run rẩy nhìn về phía xác khô của Tuyệt Vô Thần.
“Ngươi định đi đâu?” đúng lúc này một thanh âm nhẹ vang lên làm mọi người trong hoảng sợ tỉnh lại.
Người mở miệng đúng là Mộ Dung Thần Phong, hắn tuy bị thương nặng nhưng thân là đại thánh cảnh thân thể đều đã được linh khí thiên địa quán thông.
Vì vậy nếu không người trực tiếp giết, hoặc thương tổn đến căn cơ hắn rất nhanh sẽ hồi phục.
Tất nhiên chỉ là khôi phục vài phần mà thôi.
Nghe hắn nói mọi người đều nhìn về phương hướng kia đúng là Dạ Minh tông Ngọc Hoa thánh giả không sai.
Chỉ là bây giờ bà ta đều run lẩy bẩy, không dám tin những gì vừa xảy ra.
Vốn Lăng Huyền Thiên rời đi Ngọc Hoa thánh giả nghĩ rằng mình thoát một kiếp, tính yên rời đi.
Ai ngờ bị Mộ Dung Thần Phong phát hiện.
Mộ Dung Thần Phong cũng không nhiều lớn hướng Vạn Bảo Các cùng mấy thế lực liên hợp với bọn hắn nói: “Tất cả thế lực câu thông với Dạ Minh tông đều toàn bộ giết đi”.
Hắn nhàn nhạt nói xong đó trực tiếp hướng đám người ra tay, những người khác tự nhiên cũng sẽ ra tay.
Dù sao bây giờ tại Huyền châu Thiên Huyền tông thứ nhất, Vạn Bảo Các chắc chắn là thứ hai.
Ai lại muốn cãi lại, huống hồ những tông môn kia bị tiêu diệt thì bọn hắn tài nguyên cùng lãnh địa sẽ càng được mở rộng.
Nghĩ đến đây mọi người càng giết càng hăng.
Bọn họ giết như để giải hết oán hận mà bấy lâu nay, cũng như là hôm nay bọn họ phải chịu.
Nói cách khác đám người Linh Ẩn tông, Ngự thú sơn trang … cùng mấy tông câu kết với Dạ Minh tông không khác gì là nơi cho bọn hắn phát tiết cả.
Nháy mắt mà thôi toàn bộ Thiên Nhai đều hóa thành một tòa mộ địa.
Thú tính con người luôn có.
Chỉ có điều không có thực lực thì sẽ không biểu lộ ra mà thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.