Vạn Đế Chí Tôn

Chương 17: Lăng Huyền Thiên Có Bệnh






“Yên lặng! Nếu thập tông đã tập hợp đầy đủ tại hạ cũng xin công bố một số quy tắc thi đấu lần này” Lâm Thiên Dật nhìn đám người dưới võ đài nói.
“Năm nay thập tông chi tranh sẽ có thêm một thế lực tham gia là Thiên Huyền tông.
Quy tắc cũng không giống như trước.
Thượng đẳng tông môn bên trong sẽ không tham gia thi đấu.
Tất nhiên cũng sẽ không nhượng ra danh ngạch đi Hoả Thần cung” Lâm Thiên Dật thản nhiên nói.
“Cái gì Vạn Kiếm tông, Ngự thú sơn trang cùng Linh Ẩn tông không tham gia sao?”
“Lại còn không bỏ ra danh ngạch, chẳng khác gì bắt bảy thế lực khác bớt ra rất nhiều danh ngạch a!”
“Ta nghĩ bọn họ nhất định không đồng ý”

Lời Lâm Thiên Dật vừa nói ra mọi người đều một dạng sôi trào.
Dù sao toàn bộ số lượng người có thể vào Hỏa Thần cung chỉ có năm ngàn người.
Trong đó hai ngàn danh ngạch là thập đại tông môn bán ra ngoài cho các tán tu cùng một số thế lực như Vạn Bảo Các, Dược các ,… với một số sơ đẳng thế lực.
Nhằm ổn định bọn họ.
Thượng đẳng tông môn ba nhà thì giữ một ngàn năm trăm danh ngạch.
Còn lại một ngàn năm trăm danh ngạch thì chia cho bảy nhà còn lại.
Bây giờ Thiên Huyền tông xuất hiện lại chỉ để bảy nhà nhường ra danh ngạch, tất nhiên bọn họ sẽ khó lòng đồng ý.
“Chư vị, chúng ta tam đại thượng đẳng thế lực làm như thế cũng không phải là vì lợi ích bản thân.
Chỉ là dù sao chúng ta tông môn số lượng đệ tử có thiên phú quá nhiều.
Thật không thể bớt được a!” Đoàn Vô Ưu gương mặt trông vô cùng tiếc hận nói.
Nhưng mà trong lòng hắn lại cười lạnh không thôi.
Dù sao đứng đầu ba nhà đưa ra quyết định ai lại dám phản đối.
“Bách Lý tông chủ, vậy bốn nhà vắng mặt đây? Bọn họ không tham gia sao?” đang lúc này tông chủ Thanh Vân tông Lệ Như Hoa hướng Bách Lý Hà Phong hỏi.
Sở dĩ hỏi Bách Lý Hà Phong bởi vì theo nàng thì trong ba nhà Vạn Kiếm tông được coi là có nguyên tắc nhất.
Bách Lý Hà Phong làm người cũng rất hoà nhã.
“Ba nhà còn lại mỗi nhà đều đã chủ động nhường ra ba mươi cái danh ngạch.
Bọn họ cũng không muốn xen vô chuyện này a” Bách Lý Hà Phong áy náy nhìn Lệ Như Hoa trả lời.

Dù sao thì hắn cảm thấy làm như vậy thật không công bằng.
Nhưng Linh Ẩn tông cùng Ngự thú sơn trang đều đã quyết định, mình hắn cũng không thể thay đổi.
“Đứng đầu ba nhà quyết định ta cũng không có ý kiến.
Nhưng là Thiên Huyền tông nếu muốn có danh ngạch tất nhiên phải đánh thắng đệ tử Xích diễm tông chúng ta.
Nếu không dù một cái danh ngạch ta cũng sẽ không nhượng ra” Xích Luyện lườm hướng Hoàng Phủ Hùng nói.
“Xích huynh nói rất đúng.
Danh ngạch không thể cho người vô năng a!” Luyện hồn lão nhân cũng gật gật đầu nói.
“Ta cũng nghĩ vậy”
— QUẢNG CÁO —
Xích Luyện vừa mở lời mọi người đểu gật đầu phụ hoạ.
Dù sao ai cũng không nguyện bớt đi lợi ích cả mình.
“Hoàng Phủ tông chủ, thập tông tuy là ba nhà chúng ta đứng đầu nhưng cũng không thể ép bọn họ chủ động nhường ra danh ngạch a” Lâm Thiên Dật liếc Hoàng Phủ Hùng nói.
Hắn cũng không có nhìn xem Lăng Huyền Thiên, bởi vì ai cũng nghĩ Thiên Huyền tông là do Hoàng Phủ Hùng làm chủ.
“Lâm huynh nói rất đúng! Mọi việc đều phải công bằng a!” Đoàn Vô Ưu một bộ nghiêm nghị nói.
Chỉ có Bách Lý Hà Phong là thở dài lắc đầu.
“Xú lão cha…chỉ tiếc là không được cùng tiểu tử kia đấu một trận” lúc này Bách Lý Ngự Vân ngồi trên lầu các lẩm bẩm.
Hôm qua cha nàng đã nói cho nàng biết chuyện này, nên nàng cũng không có hứng thủ xuống võ đài.
Cũng chỉ ngồi trên lầu các nhìn hình phản chiếu từ trận pháp thôi.
Thủ tọa chỗ lúc này Hoàng Phủ Hùng đã là một mặt vô cùng tức giận.
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Mặc dù hắn biết dùng sức của bọn người thánh nữ chắc chắn có thể tranh đoạt đến một danh ngạch.
Nhưng là bọn hắn vốn nghĩ sẽ cùng thượng tam tông tranh đoạt, cũng không phải chỉ cùng mấy cái trung đẳng tông môn chiến đấu như vậy.
Dù sao thì trước đây bọn hắn Thiên Huyền tông nhưng là Huyền châu chi chủ.
“Tốt nếu mọi người không có ý kiến chúng ta có thể trực tiếp bắt đầu thập tông …..” Lâm Thiên Dật nhìn thủ tọa mọi người một chút rồi hướng võ đài nói.
“Chậm đã” Nhưng là hắn chưa nói hết câu thì một thanh âm vang lên.

Đúng là của Lăng Huyền Thiên.
Hắn vốn định yên tĩnh chờ xem Tô Ngọc Linh thi đấu.
Chỉ là bây giờ hắn cũng không ngồi yên được nữa, dù sao hắn cũng đang đại diện cho Thiên Huyền tông.
Huống hồ hắn biết Tô Ngọc Linh rất có tâm huyết với Thiên Huyền tông.
Dù gì thì nàng cũng tại đây hơn mười vạn năm.
“Tiểu tử này không phải nãy giờ vẫn đang ngủ sao? Sao lại mở miệng rồi?”
“Dám ngắt lời Linh Ẩn tông chủ, đơn giản là chán sống a!”
“Ngu xuẩn tiểu tử”
….
“Hắn định làm gì a?” Bách Lý Ngự Vân nhìn chằm chằm Lăng Huyền Thiên lẩm lẩm.
Sở dĩ nàng và mọi người có thể nghe hắn nói là vì ở đầy có một toà vô cùng cao cấp trận pháp.
Tương truyền từng do một vị vô thượng thần linh tạo ra.
Có thể truyền tải hình ảnh và âm thanh trong cự ly vài nghìn dặm.
Tuy nhiên qua nhiều năm tháng trận pháp đã tổn hại rất nhiều.
Cũng nhờ có Vạn Bảo Các đứng ra sửa chữa nên vẫn có thể sử dụng.
Nhưng cự ly truyền tải bị thu hẹp rất nhiều.
Nghe nói cũng vì vậy mà Vạn Bảo Các được xây dựng lầu các và làm sinh ý tại nơi này.
Nhưng không thể can thiệp vào tranh đấu bên trong.
— QUẢNG CÁO —
“Tiểu tử, ngươi là muốn chết sao? Ngươi được ngồi tại đây cũng không có nghĩa là ngươi ngang hàng với chúng ta đâu” Lâm Thiên Dật chưa lên tiếng.
Đoàn Vô Ưu đã lạnh lùng nhìn Lăng Huyền Thiên nói.
Trên mặt cũng là từng tia sát khi hiện ra.
Hắn là rất không ưa tên tiểu tử này.
“Vị tiểu hữu này có gì chỉ giáo sao?” Lâm Thiên Dật rất là hiền lành nhìn Lăng Huyền Thiên nói.
Chỉ là trong lòng hắn tên tiểu tử này chắc chắn phải chết.

Dám ngắt lời của hắn, tại Huyền châu này còn không có mấy người.
“A, ta chỉ muốn hỏi các ngươi là muốn công bằng thi đấu sao?” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.
“Tất nhiên! thập tông chi tranh luôn luôn công bằng” Lâm Thiên Dật tự nhiên trả lời.
“Tốt, vậy các ngươi tam tông sao lại không tham gia vào đây? Là sợ tổn thất danh ngạch sao?”.
“Ngươi …” Lâm Thiên Dật không ngờ Lăng Huyền Thiên lại dám trước mặt mọi người nói như thế.
Dù cho mọi người ai cũng biết bọn hắn tam tông là không muốn đưa ra danh ngạch.
Nhưng không ai dám nói gì.
Dù sao thì tại đây vẫn là thực lực vi tôn.
“Tiểu tử, ngươi là muốn chết sao? Chỉ dựa vào một cái Thiên Huyền tông nhỏ nhoi mà đòi chúng ta nhượng ra danh ngạch?” Đoàn Vô Ưu thẳng thừng nói.
Trong mắt hắn sát khí càng lúc càng đậm.
Nếu không phải ở đây quá đông người hắn khẳng định phải giết chết tên tiểu tử này.
“Thiên Huyền tông không được, vậy bọn hắn cũng không được sao?” Lăng Huyền Thiên một bộ không biểu tình đưa tay chỉ bốn trung đẳng tông môn nói.
Xích Luyện, Lệ Như Hoa, Hạo Chính thuần cùng Luyện hồn lão nhân đều một mặt cau có.
Bọn hắn sao lại không muốn cùng tam đại thế lực thi đấu để lấy thêm danh ngạch chứ.
Nhưng ai dám cản tam tông quyết định.
Cho dù thất tông còn lại liên kết lại đều không mạnh bằng tam tông.
“Ha ha, bọn hắn năm nào cũng thua sao lại còn cần tốn thời gian thi đấu?” Đoàn Vô Ưu mặt rất khinh thường nói.
“Ngươi…” bốn vị tông chủ đều tức giận lườm Đoàn Vô Ưu, nhưng lại cũng không dám làm gì hắn.
“Các vị không cần tức giận.
Lão phu chỉ là làm người thật thật a!” Đoàn Vô Ưu thản nhiên nói.
“Tiểu tử ngươi cũng không cần câu giờ nữa.
Thập tông đều đồng ý rồi, một cái Thiên Huyền tông mà thôi không có quyền gì thay đổi” Lâm Thiên Dật toả ra linh hoàng cảnh khí thế ép đến Lăng Huyền Thiên nói.
Hắn thật không thể để tên tiểu tử này nói tiếp.
Nếu không thập tông chắc chắn sẽ bất hoà lớn.
Ảnh hưởng đến bọn hắn kiểm soát Hoả Thần cung danh ngạch.
Dù sao thì chỉ có thập tông liên kết lại mới có hạn chế bị mọi người nhằm vào.
“Tốt! Nếu ngươi đã không muốn mất thời gian vậy ta sẽ nói đơn giản.
Hiện nay không phải là Thiên Huyền tông chúng ta cần tranh đoạt danh ngạch của các ngươi.
Mà toàn bộ ba ngàn danh ngạch chúng ta đều lấy.
Ai muốn thì có thể đến Thiên Huyền tông bọn ta mua lại” Lăng Huyền Thiên chậm rãi đứng dậy nói.
— QUẢNG CÁO —

Thanh âm của hắn mặc dù nhẹ nhàng nhưng lại vang vọng toàn bộ Cổ Loa thành.
“Tên tiểu tử kia là bị ngu sao?”
“Còn phải hỏi? Có người bình thường nào lại trước mặt bảy vị tông chủ nói như thế?”
“Ngược lại là rất tuấn tú! Đáng tiếc là có bệnh”

Cùng với lời hắn nói ra cả Cổ Loa thành như vỡ oà.
Trước mặt thập đại tông môn muốn cầm đi toàn bộ danh ngạch lại đòi họ mua lại.
Đúng là người ngu đâu đâu cũng có a.
“Thiếu gia đúng là vẫn bá khí như ngày nào!” Tô Ngọc Linh thì hai mắt như nở hoa một dạng.
Vô cùng sùng bái hắn.
Dù sao nàng biết một chút thiếu gia là tồn tại cỡ nào nha.
“Hắn thật là có bệnh cuồng sao?” trên lầu các Bách Lý Ngự Vân nhìn Lăng Huyền Thiên tự hỏi.
Nàng dù cảm thấy hắn mạnh hơn mình.
Nhưng cũng không đến mức có thể cùng linh hoàng cảnh chống lại a.
Chưa kể tại đây còn ẩn giấu thánh giả.
“Gia gia hắn thật có bệnh sao?” Mộ Dung Uyển Nhi đứng bên cạnh Từ Trọng Sơn nghi hoặc hỏi.
Theo gia gia nàng nói tên Lăng Huyền Thiên này rất thần bí không lí nào lại ngu ngốc như vậy a.
“Ta cũng không chắc!” Từ Trọng Sơn lắc đầu.
Hắn cũng thật không rõ rốt cuộc tiểu tử này là ngu ngốc hay là tự tin đây.

“Hà lão có lẽ lần này người nhầm a? Tên tiểu tử kia cũng không phải đáng sợ như ngươi nói mà là một tên ngu ngốc a!” lúc này trên đỉnh lầu các đang đứng đó hai người.
Mở miệng là một tên nam tử trẻ tuổi bận một màu xanh trường bào.
Bên hông đeo một miếng ngọc bội màu trắng có khắc một chữ “Trịnh”.
“Thánh tử, trước giờ tịnh hung bàn của ta chưa bao giờ sai.
Chắc chắn tên thiếu niên đó cực kỳ nguy hiểm” bên cạnh hắn một lão già tay cầm một cái màu đỏ la bàn.
Bên có từng ký tự cùng hư ảnh xuất hiện.
Chỉ thấy tịnh hung bàn lúc này hiện lên một hư ảnh thiếu niên.
Thiếu đó là hai chữ “đại hung” màu đỏ như máu xuất hiện.
Hư ảnh thiếu niên chính là Lăng Huyền Thiên.
Còn hai người này cũng là người đã nhìn ra thần mạch thiên phượng của Tô Ngọc Linh khi nàng thức tỉnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.