Vạn Đế Chí Tôn

Chương 151: Lăng Huyền Thiên Chết






~ gào gào ~
Sau khi mặt hồ lộ ra, mọi người đều có thể thấy rõ tại trung tâm mặt hồ có một vật hình trái tim đang phát sáng rực rỡ, đúng là Băng Ngọc Chi Tâm không sai.
Nhưng thứ nam tử mặt đen kia chạm tới cũng không phải Băng Ngọc Chi Tâm, mà là một đầu quái thú hình dáng như xà tại đỉnh đầu của nó có một chiếc sừng nhỏ mới nhú.
Quái thú vừa thấy nam tử mặt đen phá vỡ mặt băng thì lập tức gầm một tiếng khiến cho nam tử kia trực tiếp văng ra xa hơn mười dặm.
“Giao … Giao Long!”
“Đúng là Giao Long trong truyền thuyết, tại sao tại kỳ khảo hạch này lại có thể xuất hiện Giao Long?”
“Xong … chúng ta vậy mà đụng phải Giao Long, e rằng mọi người đều không thể sống sót rời khỏi!”
Mọi người quan sát vừa thấy đầu quái thú kia xuất hiện thì kinh sợ không thôi.
Tương truyền Giao Long có một tia huyết mạch của rồng, tuy vô cùng mỏng manh nhưng có thể theo thời gian tiến hóa lên.
Thậm chí trong lịch sử cũng có không ít Giao Long tấn thăng thành rồng.
Tuy đầu Giao Long này hẳn là còn rất lâu mới có thể thành rồng, hơn nữa tu vi cũng chỉ là đại thánh cảnh.
Nhưng thực lực của nó so với đầu yêu xà kia phải nói là một trời một vực.
Gặp yêu xà mọi người còn có hy vọng chạy thoát, nhưng gặp Giao Long sợ là hơn phân nửa người tại nơi này đều không thể sống sót đi.
~ phốc ~
“Mẹ nó!” nam tử mặt đen kia sau khi bị văng ra xa cũng đứng dậy chửi thầm một tiếng.
Nhục thân của hắn đã có thể cùng thánh giai vũ khí chống lại, vậy mà lại bị đầu Giao Long này đánh cho bị thương, thật sự là sỉ nhục.
Nhưng hắn cũng không có ngu ngốc tiếp tục tiến lên, ai cũng biết đầu Giao Long kia hẳn là đang bảo vệ Băng Ngọc Chi Tâm, nếu hắn còn tiến lên sợ là hẳn phải chết không nghi ngờ.
~ gràooooooo ~
Đầu Giao Long sau khi bay lên không trung thì thân thể cũng chuyển từ màu xanh nhạt sang màu đỏ, sau đó nó nhìn về phía đầu yêu xà trực tiếp hướng yêu xà cắn tới.
Nó cũng không để tâm đến đám người kia, càng không nghĩ rằng bọn họ dám nhân lúc này cướp đoạt Băng Ngọc Chi Tâm.
Sâu kiến há lại dám làm cho thần linh tức giận đây.
Tại nơi này, trong mắt nó cũng chỉ có yêu xà kia có thể cùng nó chống lại mà thôi.

Quan trọng nhất là nó cần thôn phệ đầu yêu xà này để phát triển.
~ Xiiiiiiiiiiiii ~
Yêu xà thấy Giao Long hướng đến cũng vội vàng phản công, tuy nó từ nội tâm có chút e sợ đầu Giao Long trước mặt, nhưng nó biết nếu mình không chống lại chắc chắn sẽ chết.
Vì vậy nó cũng chỉ có thể cùng Giao Long giao thủ.
Cứ như vậy một giao một xà liên tục gầm thét cùng nhau cắn xé.
~ gàoooooo ~
Sau một hồi tranh đấu yêu xà dường như không phải đối thủ của đầu Giao Long kia, toàn thân nó bây giờ đều là vết máu, trong mắt nó cũng đã lộ rõ vẻ sợ hãi.
— QUẢNG CÁO —
Trái ngược với nó, Giao Long càng lúc càng trở lên mạnh mẽ.
Máu huyết của yêu xà khiến da dẻ của nó cũng trở nên bóng hơn rất nhiều.
Ban đầu yêu xà có thể cắn nó bị thương, nhưng bây giờ những vết cắn của đầu yêu xà kia đã không có tác dụng với nó.
Vì vậy mà nó trực tiếp quấn quanh người yêu xà nhắm thẳng cổ của nó mà cắn xuống.
~ ngaoooooooo ~
Mắt thấy đầu yêu xà sắp bị Giao Long cắn chết thì dị biến phát sinh.
Một đầu Hắc Lang cõng trên mình một nam tử mặc bạch bào, không biết từ đầu xuất hiện.
Nó vừa xuất hiện đã trực tiếp phóng về phía Băng Ngọc Chi Tâm, nam tử kia cũng lấy thế sét đánh đoạt lấy Băng Ngọc Chi Tâm trong mặt hồ.
“Tên … tên kia là điên rồi sao?”
“Thật sự chán sống mà!”
“Ngu ngốc!”
Mọi chuyện diễn ra thật sự quá nhanh, đến khi mọi người cùng với đầu Giao Long kia kịp phản ứng lại thì Lăng Huyền Thiên đã cầm lấy Băng Ngọc Chi Tâm.
~ gàooooooo ~
Đầu Giao Long kia vừa nhìn thấy cảnh này lập tức bỏ ra yêu xà hướng thẳng về phía Lăng Huyền Thiên tấn công tới.
Tốc độ của nó thật sự quá kinh khủng, những nơi đi qua không gian cũng bị đông cứng lại, chỉ trong nháy mắt miệng của nó đã nhắm thẳng vào Lăng Huyền Thiên cắn xuống.
Phùng Huy mấy người thấy vậy thì lộ vẻ khinh bỉ nói: “Tiểu tử này thật đúng là ngu ngốc, nghĩ rằng chỉ cần lấy được Băng Ngọc Chi Tâm là xong sao?”.
“Haizz, ta vốn nghĩ tự mình ra tay giết hắn, thật không ngờ hắn lại ngu ngốc như vậy!”
“Tốt rồi, mọi người mau tranh thủ lúc đầu Giao Long kia không để ý mà rời đi đi”.
Bọn họ ai không có ý nghĩ cướp đoạt Băng Ngọc Chi Tâm đây, nhưng lại không ai dám làm vậy.
Tất nhiên là vì sợ thành mục tiêu của Giao Long rồi, bây giờ Lăng Huyền Thiên lại dám ra tay, ai ai cũng nghĩ hắn là kẻ ngu ngốc.
Cũng có không ít người nhân cơ hội này nhanh chân rời khỏi, ai cũng không biết đầu Giao Long kia có hay không điên lên làm thịt tất cả mọi người đây.
Vì vậy bọn họ đều âm thầm chạy trốn.
Ngay cả đầu yêu xà kia cũng không để ý đến mọi người, mà lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.
Nó biết nếu như Giao Long xử lý xong tiểu tử kia, chắc chắn sẽ lại nhằm vào nó.
“ y da, huynh đệ lần này ta không cứu được ngươi rồi!” Lộ Huyền Cơ cũng than nhẹ một tiếng nói, sau đó cũng lặng yên chuồn khỏi.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này tại mặt hồ cũng chỉ còn Lăng Huyền Thiên, Hắc Lang, Giao Long cùng với nam tử mặt đen đang ẩn nấp mà thôi.
Mắt thấy miệng của đầu Giao Long kia sắp cắn xuống Lăng Huyền Thiên chỉ nhẹ than một tiếng: “Băng Ngọc Chi Tâm này ta muốn, ngươi đi thôi!”.
Theo thanh âm của hắn rơi xuống nhiệt độ tại nơi đây đều giảm xuống, cùng với đó mặt hồ cũng dần dần bị đóng băng lại.
Đáng nói là đầu Giao Long vốn đang hung dữ vô cùng cũng bị đóng băng trực tiếp rơi xuống mặt hồ, trở lại phong ấn bên trong.
“Thánh Thiên Viện sao lại mở ra phong ấn nơi này đây!” sau khi mọi chuyện hoàn tất, Lăng Huyền Thiên lẩm bẩm một tiếng.
Trước đây hắn không cảm ứng được Băng Ngọc Chi Tâm là vì nơi này đã bị phong ấn lại, không biết vì sao lại đột nhiên mở ra.
Nếu không cho dù là đám người kia biết đến nơi này, trực tiếp oanh kích cũng không khả năng phá được phong ấn.

Càng sẽ không biết được bên dưới này có Băng Ngọc Chi Tâm.
Tất nhiên, nghĩ thì nghĩ nhưng Lăng Huyền Thiên cũng không quá quan tâm chuyện này.
Đối với hắn mà nói, chuyến này đạt được Băng Ngọc Chi Tâm xem như không tệ đi.
Như vậy Băng Huyền chi đạo hẳn là sẽ dễ tu luyện hơn một chút.
Nếu như Lăng Huyền Thiên biết sở dĩ phong ấn nơi này được mở ra là vì Mục Uy Long muốn hắn có cơ hội thoát được đám người Ngao Thế, không biết hắn sẽ có suy nghĩ gì.
Có lẽ Mục Uy Long cũng không biết bởi vì hắn một lần mở ra phong ấn khiến cho Băng Ngọc Chi Tâm trực tiếp lọt vào tầm nhắm của Lăng Huyền Thiên.
Hơn nữa còn là khối hoàn chỉnh Băng Ngọc Chi Tâm kia.
“Hắn … hắn thật là linh vương cảnh sao?”
….
“Hôm nay đã là ngày cuối của khảo thí rồi, sao vẫn chưa thấy cửa ra đây?”
“Hẳn là đến tối mới xuất hiện đi!”
~ ầm ầm ầm ~
Lúc này, tại khắp nơi bên trong Huyết Hải Sơn Mạch đều vang lên một thanh âm to lớn.
Cùng với đó là một tòa tiếp điểm màu vàng giống như cánh cổng đột nhiên xuất hiện.
Kỳ lạ là tiếp điểm này đúng là nơi mà Lăng Huyền Thiên cùng Lộ Huyền Cơ từng chờ đợi, có ý muốn cướp đoạt Tử Bì Hoa từ trong tay đám người kia.
Lộ Huyền Cơ đứng xa xa nhìn cảnh cổng xuất hiện nhẹ than một tiếng: “Thật bị tiểu tử này nói trúng, đáng tiếc bây giờ cũng không thể cướp bóc được rồi”.
Cũng may hắn từng cướp đoạt được Tử Bì Hoa từ đám người Lý Nham, hơn nữa mấy ngày nay hắn đi tìm kiếm bảo vật cũng kiếm được một ít Tử Bì Hoa.
Hẳn là đủ để tiến vào Thánh Thiên Viện đi.
Khảo thí của Thánh Thiên Viện tuy nói chia làm ba vòng, nhưng vòng chân chính quyết định ngươi có thể tiến vào Thánh Thiên Viên hay không chính là vòng ba.
Còn hai vòng trước kia chỉ để phân loại các thiên tài để dễ dàng đưa ra hướng dạy dỗ mà thôi.
Tất nhiên cũng có nhiều người thiên phú tại hai vòng đầu quá cao nên vòng ba cho dù không đạt yêu cầu vẫn có thể đi cửa sau.
Chỉ là rất ít người có thiên phú như vậy mà thôi.
Lăng Huyền Thiên có thể tính là một người trong số đó đi, đáng tiếc hắn lại không còn sống trở ra.
~ A ~ — QUẢNG CÁO —

Đúng lúc này một tiếng kêu vang lên, khi mọi người nhìn lại chỉ thấy một tên nam tử tướng tá nhỏ con muốn xuyên qua tiếp điểm kia nhưng bị đánh bật lại.
“Hắc hắc, ta nói đám người nhà quê này thật sự ngu ngốc mà.
Ngay cả việc tiếp điểm chỉ có khi mở ra mới có thể xuyên qua còn không biết, cười chết ta!” Phùng Huy ôm bụng chỉ về nam tử kia nói.
Lý Nham thấy vậy cũng nhanh chóng phụ họa: “Đúng, đúng! Nhà quê chung quy là nhà quê mà thôi”.
Hắn đang buồn bực vì bị tên mập kia đoạt mất Tử Bì Hoa cùng Băng Tâm đây, cho nên phàm là người cùng Lộ Huyền Cơ tiến vào Thánh Thiên Viện hắn đều căm ghét.
Tất nhiên trừ Mộc Liên ra, hắn cũng không dám cùng Mộc Liên thế nào nha.
Ngao Thế thì lạnh lùng nhìn mấy người bên cạnh nói: “Vẫn chưa tìm thấy tên mập kia sao?”.
Mấy người kia chỉ cúi mặt lắc đầu.
Từ sau khi Lăng Huyền Thiên bị Giao Long tấn công, mọi người đều chuyển chú ý sang Lộ Huyền Cơ.
Bởi vì tên mập này là người được xem là có thiên phú nhất khóa này, chỉ sau Lăng Huyền Thiên.
Hơn nữa Lộ Huyền Cơ cũng không ít lần chọc giận bọn họ, thậm chí còn cướp Tử Bì Hoa của đám người Lý Nham khiến bọn họ không thể bỏ ra mấy đóa Tử Bì Hoa cho ba người kia.
Cho nên bây giờ đám người quý tộc ai cũng muốn tìm Lộ Huyền Cơ để dạy cho hắn một bài học.
Chỉ là sau sự tình kia, tên mập này dường như biến mập khỏi Huyết Hải Sơn Mạch vậy.
Bọn họ đã tìm hơn ngày rồi vẫn không thấy được.
Nên cũng đành đợi đến sau khi rời khỏi nơi này lại cùng hắn tính toán.
Nếu như đám người Ngao Thế biết được Lộ Huyền Cơ đang ẩn trốn không xa sau lưng bọn họ, mà bọn họ lại không phát hiện.
Sợ rằng bọn họ hận không thể chọc mù mắt mình ra.
Đúng vậy, Lộ Huyền Cơ lúc này vẫn đang ung dung ngồi xa xa quan sát tiếp điểm.
Sở dĩ hắn dám ngồi tại đây là bởi Lăng Huyền Thiên từng cùng hắn bố trí trận pháp nghỉ ngơi tại đây, vì để tránh yêu thú cho nên trận pháp này cũng có tính năng ẩn nấp.
Vì vậy cũng không người nào có thể phát hiện ra hắn.
“Ngươi sao rồi?” đúng lúc này một thanh âm vang lên bên tai Lộ Huyền Cơ khiến hắn như chết lặng.
Sau đó hắn hoảng sợ la lên một tiếng “Maaaaaaaaaaa”.
Chỉ là vị trí của hắn cùng đám người kia không quá xa, hơn nữa trận pháp này chỉ che giấu hơi thở cho nên mọi người đều có thể nghe thấy tiếng hét của hắn.
“Điều này sao có thể?”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.