Vạn Đế Chí Tôn

Chương 141: Thánh Thiên Viện






Thánh Thiên Viện là viện phủ nổi tiếng nhất tại Trung Châu được Thần Triều thành lập rất lâu trước đây.
Ban đầu nơi này được thành lập nhằm dạy dỗ và bồi dưỡng con cháu của các nhất đẳng thế lực, cùng siêu cấp thế lực.
Tuy nhiên sau này không ít người nhìn ra mục đích thật sự của Thần Triều khi thành lập Thánh Thiên Viện, vì vậy mà các nhất đẳng thế lực cũng không để thiên tài trong tộc tiến vào đây.
Mà chỉ để một số hậu bối có thiên phú cao một chút tiến vào, tất nhiên ngoại trừ những thế lực đi lại gần với Thần Triều.
Bọn họ vẫn luôn làm việc vì Thần Triều, cho nên cũng không sợ Thánh Thiên Viên nhằm vào con cháu của bọn họ.
Nhưng số lượng thiên tài của các thế lực mạnh mẽ tiến tới Thánh Thiên Viện thật sự không đáng kể.
Cho nên Thần Triều quyết định mở rộng Thánh Thiên Viện, cho phép thiên tài từ khắp nơi tiến vào.
Tất nhiên, bọn họ đều phải chịu sự sàng lọc cùng tuyển chọn gắt gao.
Lại nói về vị trí của Thánh Thiên Viện, đây là một viện phủ to lớn vô cùng, được xây dựng trên một đỉnh núi cao, bên dưới là một ngàn bậc thang.
Người muốn tiến nhập Thánh Thiên Viện trước hết phải bước lên bậc thang này mới có thể tiến vào cửa.
Vốn mọi người đều cho rằng việc bước nên bậc thang này là vô cùng dễ dàng, dù sao ai cũng là tu luyện giả, sao có thể bị vài bậc thang làm khó.
Tuy nhiên sự thật phũ phàng, những bậc thang này mỗi tầng đều được trọng lực gia cố, cũng không phải dễ dàng bước lên như vậy.
Lúc này tại bên dưới bậc thang tiến vào cửa của Thánh Thiên Viện đang có không ít người tụ tập.
Bọn họ đều là những thiên tài từ khắp nơi tiến về đây, với mong muốn gia nhập Thánh Thiên Viện, nhằm đạt được tài nguyên cùng dạy dỗ tốt nhất.
Cũng là cơ hội tốt để bọn họ bước chân vào Thần Triều, bởi vì hôm nay chính là ngày Thánh Thiên Viện mở cửa chiêu sinh khóa tiếp theo.
Tại trên cùng bậc thang có một lão già chắp tay sau lưng, sau khi lão nhìn đám người bên dưới một lúc thì lớn giọng nói: “Ta biết các ngươi đều nghĩ mình là nhân tài, nhưng Thánh Thiên Viện không thiếu nhất chính là nhân tài.
Người chúng ta cần tuyển phải là thiên tài, là nhân trung chi long.
Nếu ai cảm thấy mình không đủ sức thì có thể rời khỏi, tránh để tổn thương đến bản thân”.
Sau khi hắn nói xong, hắn nhẹ quan sát đám người phía dưới một chút rồi nhẹ gật đầu: “Tốt, nếu các ngươi không rời đi.
Vậy thì khảo hạch chính thức bắt đầu!”.

Theo hai chữ “bắt đầu” của lão già vang lên, thì một tiếng “ầm ầm” nhẹ vang.
Theo đó trọng lực tại những bậc thang kia cũng tăng lên gấp mười lần, hiển nhiên lão già nói không sai.
Thánh Thiên Viện chỉ tuyển thiên tài, nhân trung chi long.
Lúc này tại bên dưới bậc thang đầu tiên đang có một thanh niên nam tử thân mặc bạch bào, dáng người cao ráo, khuôn mặt phàm phàm.
Nam tử này đúng là Lăng Huyền Thiên.
Sau khi hắn và hai người Tiểu Ánh truyền tống đến lãnh thổ của Nho Gia thì hắn đã rời khỏi, tiến đến Thánh Thiên Viện.
Hiện tại hắn cũng không có ý định học Nho Đạo, vì vậy cũng không tiếp tục ở đó.
Chỉ có Tiểu Ánh ở lại đó tu luyện, còn Đế Nhất cũng rời đi.
Vốn Đế Nhất muốn đi cùng Lăng Huyền Thiên vì hắn lo lắng sự tình của Đế Thích Thiên bại lộ, khiến cho lão sớm ngày nhằm vào hắn.
Nhưng Lăng Huyền Thiên cũng không để hắn cạnh bên, Đế Thích Thiên là ai đây? Đừng nói là hắn chưa biết, cho dù hắn biết Đế Nhất biết hết mọi chuyện hắn cũng sẽ không để ý.
Đây chính là điểm tự tin cũng là sự ngạo mạn của những người có thực lực.
Chính vì lý giải điểm này nên Lăng Huyền Thiên mới để Đế Nhất trở về bên Đế Thích Thiên, dù sao trong thời gian ngắn hắn cũng không thể đột phá thần cảnh.
Còn bản thân mình, Lăng Huyền Thiên trực tiếp tiến đến Thánh Thiên Viện.
Hắn muốn nhìn một chút viện phủ này rốt cuộc dạy dỗ như thế nào đây, có xứng danh đệ nhất viện phủ hay không.
Quan trọng nhất hắn muốn nhìn một chút Trương Nghị, xem xem tên tiểu tử này rốt cuộc gốc gác từ đâu đây.
“A huynh đệ, tại sao người còn không tiến lên đây? Chẳng lẽ trọng lực tại bậc thang đầu tiên này đã khiến người không chịu được?” — QUẢNG CÁO —
Đúng lúc hắn đang suy nghĩ cùng đánh giá về những bậc thang này, thì có một tên mập mạp không biết từ lúc nào đứng bên cạnh hắn nói.
Sau khi Lăng Huyền Thiên đưa mắt nhìn lại, mới nhận ra đây chính là tên mập chăn dê lúc trước.
Trước đó tên mập này cũng đã từng gặp Lăng Huyền Thiên đi cùng với Đế Nhất, chỉ là bây giờ Lăng Huyền Thiên sử dụng gương mặt khác thời điểm tại Bạch Hổ Thành, nên hắn cũng không nhận ra Lăng Huyền Thiên.
“Ha ha ha, mập mạp ngươi sao lại có thể xem thường người khác như vậy.

Hẳn là vị huynh đài này muốn đợi mọi người đi lên hết, để đến khi trọng lực giảm rồi mới đi lên đi!”
“Ngu muội! Trọng lực tại nơi này trừ khi kết thúc khảo hạch, nếu không sẽ không giảm xuống”
“Đúng, đúng”
Đám người thấy mập mạp nói vậy thì đồng loạt chú ý về vị trí của Lăng Huyền Thiên.
Tất cả mọi người tại đây đều là thiên tài trong thiên tài, bọn họ từ khắp mọi nơi tại Thiên Châu tiến về nơi này, cũng không có mấy người nhận biết nhau.
Nhưng trong bọn họ luôn có một thứ gọi là kiêu ngạo, kiêu ngạo vì bản thân mình là thiên tài.
Kiêu ngạo vì thể chất của mình là vạn người có được, chính vì vậy mà bọn họ luôn muốn biểu hiện bản thân mình hơn người khác.
Cho nên khi mọi người nhìn thấy có người vẫn còn đứng tại vị trí bậc thang đầu tiên thì đều cười đùa không ngừng.
Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến bọn họ, hắn nhẹ liếc tên mập một cái, sau đó chậm rãi bước lên.
Thời gian hắn sống còn nhiều gấp bao nhiêu lần cả đám người tự xưng thiên tài này cộng lại, sao hắn có thể cùng bọn họ chấp nhặt đây.
Sau khi bước lên bậc thang tiếp theo Lăng Huyền Thiên cũng nhẹ gật đầu.
Thánh Thiên Viện xây dựng những bậc thang này không sai, mỗi một bậc đều gia cố thêm một tầng trọng lực, lại kết hợp với trận pháp tăng lên trọng lực nữa.
Thật đúng là có thể sàng lọc không ít người có thể chất yếu kém cùng những người dùng đan dược tăng lên.
“Tên tiểu tử kia làm gì?”
“Điên rồi sao?”
Sau khi đi được một lúc, Lăng Huyền Thiên tựa hồ cảm thấy nhàm chán.
Hắn trực tiếp bước một lần ba bậc, khiến cho mọi người đều trợn mắt há mồm.
Nơi này cũng không thể dùng thánh lực hay linh lực để gia cố bản thân.
Mà mọi người đều phải dùng thân thể mình gánh chịu trọng lực, vì vậy mà mọi người đều bước từng bậc một.
Hơn nữa mỗi bậc bọn họ bước thì sẽ dừng lại nghĩ mấy hơi, đây cũng là thời gian mà bọn họ để thân thể làm quen với trọng lực.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng Lăng Huyền Thiên lại một lần bước ba bậc, hơn nữa còn liên tục không ngừng, tựa như hắn đang bước lên bậc thang bình thường vậy.
Sao mọi người có thể không kinh sợ.
Tên mập mạp thấy vậy cũng thầm than một tiếng: “Mẹ nó, chẳng lẽ đắc tội cao thủ?”.
Hắn cũng không phải người ngu, vốn chỉ muốn trêu đùa tiểu tử kia mãi đứng một chỗ mà thôi.
Nhưng bây giờ dường như tên kia không có chút nào để ý đến trọng lực ở nơi đây.
Điều này ngoại trừ thần linh ra, chỉ có những người đã ngộ ra pháp tắc hoặc huyết mạch cùng thể chất vô cùng cường đại mới làm được.
Hắn lại đen đủi đi trêu người ta, sao hắn có thể không thầm mắng mình nhiều chuyện đây.
Mục đích hắn đến Thánh Thiên Viện cũng không phải vì tài nguyên hay học hỏi đây.
Hắn đến đây là vì có nhiệm vụ trên người, nếu như tùy ý đắc tội cao thủ, sau này sợ là khó làm nha.
Nghĩ như vậy tên mập lại nhanh chân chạy lên gần Lăng Huyền Thiên thở dốc nói: “Huynh … huynh đệ tại hạ Lộ Huyền Cơ, hân hạnh gặp mặt”.
Lăng Huyền Thiên nhẹ đưa mắt nhìn lại sau lưng, hắn cũng có chút kinh ngạc nhìn về tên mập này.
Tuy nói tên mập này có thực lực đại thánh cảnh, nhưng cũng không thể nào chạy theo hắn đến đây nhanh như vậy.
Hẳn là hắn có thể chất đặc thù gì đi, chỉ là tên này lại có người giúp hắn che giấu thiên cơ, thật đúng là có chút môn đạo.
Cũng không phải Lăng Huyền Thiên không thể nhìn ra thể chất của Lộ Huyền Cơ, chỉ là hắn cũng không muốn làm như vậy.
Bởi vì nếu làm như vậy sẽ khiến hắn cùng thiên đạo xung đột, ảnh hưởng đến thiên địa nơi này.
Che giấu thiên cơ, lẩn tránh thiên địa nếu ngươi muốn nhìn ra tất nhiên phải khai mở thiên địa rồi.
Mà Lăng Huyền Thiên sao có thể rảnh rỗi như vậy đây.
“Ta gọi Lăng Tiếu Thiên!” Lăng Huyền Thiên thản nhiên hướng Lộ Huyền Cơ nói.
Hắn cũng không dùng tên thật của mình, dù sao danh tính của gương mặt của hắn cũng đã truyền đến đây.
Nếu đã đổi gương mặt thì đổi một cái tên cũng không sao cả.
“Hảo … ách khụ khụ” Lộ Huyền Cơ vốn muốn nói hai chữ “hảo tên” nhưng hắn chợt nhớ ra tên này hẳn là cao thủ nên kịp thời dừng lại, nhẹ ho khan một tiếng.
Mẹ ngươi đặt tên gì không đặt lại đặt tên gây cười như thế, không lẽ Lăng gia các ngươi muốn cười thiên địa này sao.
“Tiếu Thiên, tên này thật sự rất bá khí!”
“Hắc hắc, còn không phải sao”
Hai người trò chuyện cũng không truyền âm, hơn nữa người tại nơi này hầu hết đều là thánh giả, tất nhiên có thể nghe thấy bọn họ nói gì.

Khi nghe đến Lăng Tiếu Thiên cái tên này có ít người còn trực tiếp cười thành tiếng.
“Lộ Huyền Cơ sao? Vậy Lộ Thiên Cơ là gì của ngươi?” đúng lúc này một giọng nói trong trẻo vang lên.
— QUẢNG CÁO —
Khi mọi người nhìn lại chỉ thấy một nữ tử mặc một bộ váy dài màu xanh, bên trên có từng họa tiết bông hoa xinh đẹp vô cùng.
Dáng người nàng cao ráo, uyển chuyển, bàn tay trắng nõn nà.
Hai mắt nàng tựa như cặp mắt của bồ câu lung linh nhìn về phía Lộ Huyền Cơ.
Nàng là một trong số ít người không chú ý đến cái tên Lăng Tiếu Thiên, mà để ý đến tên mập Lộ Huyền Cơ nhiều hơn.
Lộ Huyền Cơ thấy nữ tử xinh đẹp như hoa này hướng mình hỏi thăm thì ngẩng cao đầu, ưỡn ngực nói: “Không dấu gì cô nương, tại hạ chính là con trai của Lộ Thiên Cơ tiền bối!”.
“Con mẹ nó, tên này thật là ngu nha!”
“Còn không phải sao? Có ai lại gọi cha mình là tiền bối đây?”
“Đây là lý do không nên thể hiện với mỹ nhân”
“Lộ Thiên Cơ sợ là đã thành lão quái vật rồi, sao lại có con trai trẻ tuổi như vậy đây?”
Đám người xung quanh nghe Lộ Huyền Cơ nói vậy thì không nhịn được trực tiếp chửi thành tiếng.
Cũng chỉ có Lăng Huyền Thiên là ánh mắt thâm ý nhìn hắn một cái.
Tên mập này cũng không phải người ngu nha.
Nữ tử kia nghe Lộ Huyền Cơ nói vậy thì hai mắt có chút thất vọng, cũng không để ý đến mọi người nữa, trực tiếp hướng lên phía trước đi tới.
Thấy nàng rời đi Lộ Huyền Cơ mới nhẹ thở phào trong lòng.
Cũng may hắn thông minh hơn người, nếu không muốn dùng tên thật của mình cũng khó.
Sở dĩ hắn nói như vậy là hắn biết sẽ không ai tin tưởng.
Quan trọng nhất là lão tổ đã sống hơn mười vạn năm, con cái đều đã thành lão quái vật rồi, sao có thể có người con nhỏ tuổi như hắn.
Hắn làm như vậy không chỉ khiến mọi người không liên tưởng mình cùng Lộ Thiên Cơ - Cốc Chủ Thiên Cơ Cốc có quan hệ.
Như vậy, hắn sẽ dễ bề hắn sự hơn.
Chỉ là khi hắn nhìn về phía Lăng Tiếu Thiên thì thấy có gì đó không ổn, biểu hiện của tên tiểu tử này thật sự kỳ lạ.
Thật giống như hắn đã đoán ra bản thân mình là ai đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.